Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 946 - Chương 946 - Tốc Độ Quá Nhanh

Chương 946 - Tốc Độ Quá Nhanh
Chương 946 - Tốc Độ Quá Nhanh

Song thuộc tính Phong, Ám?

"Cho nên ngươi muốn rút năng lượng trong đó ra để trấn áp thuộc tính Quang Minh của chính mình?"

"Không phải trấn áp mà là dung hợp!"

Nàng nói: "Quang Minh Kiếm thích hợp cho nam nhân tu luyện, nữ nhân tu luyện rất dễ xuất hiện chút tai hại, muốn giải quyết thì biện pháp tốt nhất chính là chế thuốc Âm Dương. . . Nhưng kiếm ý của ta quá mạnh, thuộc tính Hắc Ám không thể dùng! Nhập thể sẽ bị đánh tan trong nháy mắt, chỉ có loại bảo vật văn minh cổ thuộc tính Hắc Ám mới có thể giúp cho ta cân bằng lực lượng."

Nói đến đây, chần chờ một chút nàng lại nói: "Từ Phong tu luyện thuộc tính Thủy, nước lạnh đến cực hạn chính là băng, cũng mang theo thuộc tính Ám, hắn có thể rút ra chút lực lượng trong Truy Phong Ngoa, cho nên nếu Từ Phong còn sống, tu luyện tới kỳ thuế biến thì sẽ có hi vọng rút ra đủ nhiều năng lượng hắc ám giúp ta cân bằng Âm Dương."

Lý Hạo ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu.

Có lẽ là thế!

Về phần đối phương nhắc tới Từ Phong, hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ làm gì, người dù sao cũng đã chết rồi, kẻ bị hắn giết chết thì hắn rất ít khi nhớ kỹ.

Thời khắc này, Lý Hạo hiếu kỳ đánh giá Truy Phong Ngoa.

Chỉ có một chiếc.

Hắn cầm vào trong tay, cảm giác cũng thường thường không có gì lạ.

Không có điểm nào đặc thù.

Lúc trước, lấy được đao của Trương gia cũng là cảm giác như thế.

Hắn vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật. . . Một cỗ năng lượng nhàn nhạt lan ra, tràn vào thân thể Lý Hạo, mà Quang Minh Kiếm thì thầm giật mình, nhịn không được nói: "Ngươi có thể rút ra sao?"

Lý Hạo liếc nàng, mặt hơi ngạc nhiên.

Quả là Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật có chút cổ quái và đặc biệt, giống như lực lượng gì đều có thể thu nạp, đều có thể rút ra.

Thổ nạp thuật lại không có hiệu quả như vậy.

"Nói như vậy. . ."

Lý Hạo thầm nghĩ dù không có huyết mạch của bát đại gia, kỳ thật chỉ cần biết Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật thì cũng có thể vận dụng những binh khí này?

Lão sư có thể dùng đao Trương gia, trước đó hắn không nghĩ nhiều nhưng bây giờ ngẫm lại... Có lẽ không phải đao Trương gia tùy tiện ai cũng có thể sử dụng, mà là nhờ có Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, thứ này quả thật không tầm thường.

Công pháp này đem tới cảm giác năng lượng gì đều có thể rút ra, năng lượng gì cũng đều hấp thu…

Đương nhiên, chưa hẳn có thể vận dụng hạch tâm của binh khí được.

Nhưng Lý Hạo biết những Thần Binh này cũng là hiếp yếu sợ mạnh, nếu ngươi mạnh hơn Thần Binh thì chẳng có chuyện chủ nhân hay không chủ nhân, tỉ như Hỏa Phượng Thương, trước đó bị Lý Hạo uy hiếp một trận, về sau không phải cũng ngoan vô cùng đó sao.

Lý Hạo hoài nghi hiện tại Hầu Tiêu Trần tới, mình cũng có khả năng đoạt được Hỏa Phượng Thương về tay.

Hắn thu nạp một chút năng lượng trong giày.

Kiếm năng nhu hòa, đao năng bá đạo, mà năng lượng trong giày đem tới cho Lý Hạo một loại cảm giác nhu hòa, âm u.

Kiếm năng dưỡng sinh, đao năng chủ công.

Năng lượng của chiếc giày này thì sao?

Lý Hạo suy nghĩ một chút, lựa chọn dung nhập thể nội, trong nháy mắt, năng lượng này chui vào thân thể hắn, tựa hồ là chui vào trong chân, Lý Hạo mơ hồ phát hiện hai chân xuất hiện khóa siêu năng.

Mà năng lượng này đã bị khóa siêu năng thu nạp.

Thu nạp xong xuôi, Lý Hạo thử vận chuyển nội kình. . . không có cảm giác có biến hóa gì đặc biệt.

"Chỉ là cường hóa khóa siêu năng thôi ư?"

Lý Hạo thầm nghĩ, bỗng nhiên hắn cầm giày, trực tiếp cởi giày của mình ra rồi mang vào chân.

Quang Minh Kiếm muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu mới bảo: "Từ gia đều cung phụng mà dùng. . ."

Không ai sẽ mang lên chân hết!

Mà Hồng Nhất Đường thì tỏ vẻ ghét bỏ: "Cũng không sợ người trước mang giày có bệnh phù chân, hoặc là thối chân à!"

". . ."

Lý Hạo bó tay luôn rồi, hắn nhìn thoáng qua vị này.

Đây là Thần Binh, ở đâu ra bệnh phù chân thối chân gì đó.

Nhưng nghe nói như vậy thì đúng là có hơi… ghê tởm.

Không nghĩ chuyện này thêm nữa, mang giày vào chân xong, Lý Hạo suy nghĩ một phen, thử vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, rồi bộc phát Lộc Doanh Thuật, hắn bật lên. . . trong tích tắc hắn đã biến mất.

Hồng Nhất Đường chấn động trong lòng.

Quang Minh Kiếm cũng biến sắc nhìn về phía bầu trời.

Một lát sau, Lý Hạo rơi xuống đất, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt vì tiêu hao quá lớn, lòng hắn lại hơi rung động: "Đậu má!"

Tốc độ thật nhanh!

Nhanh đến mức hắn cảm giác như mình mới thuấn di, lòng hắn hơi hơi rung động: "Từ gia lại không cần vật này mà đem đi cung phụng? Món đồ chơi này mang vào thì sẽ tiêu hao lớn, nội kình tràn vào trong như không thiết sống nữa, thế nhưng đây là lợi khí chạy trốn! Ta vừa mới vận dụng một chút, trong nháy mắt đã đột phá ngàn mét. . . dù là Hồng sư thúc truy sát thì cũng cần chút thời gian mới chạy được ngàn mét nhỉ?"

Quang Minh Kiếm còn khiếp sợ hơn hắn nhiều: "Ngươi có thể sử dụng ư?"

Hồng Nhất Đường sờ sờ cằm: "Huyết mạch bát đại gia lợi hại như vậy? Hay là huyết mạch Lý gia có thể sử dụng bất cứ binh khí gì?"

Thật sự là không phải!

Lý Hạo biết rõ hắn căn bản không dùng cách nhỏ máu nhận chủ gì cả, hắn chỉ dùng Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, nói như vậy, hẳn là nhờ Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật mới có thể vận chuyển chiếc giày này.

Giống như tiểu kiếm, dù đến bây giờ, Lý Hạo rút kiếm năng ra kỳ thật đều là dùng Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.

Tiểu kiếm hình như vẫn chưa nhận chủ.

Đúng vậy, Lý Hạo vẫn không thể thu tiểu kiếm vào thể nội.

Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, giờ phút này hắn cũng không phải là chủ nhân của tiểu kiếm, chỉ là hắn một mực mượn dùng, mà hạch tâm chính vẫn là Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.

Lão sư một mực dùng Trương gia đao, ông ấy cũng không nhỏ máu nhận chủ gì cả, hạch tâm chính cũng là Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật.

Quang Minh Kiếm kinh hãi xong thì trở nên kích động: "Có thể rút năng lượng hắc ám trong giày không?"

Nàng hơi nhăn nhó: "Chuyện đó. . . rút ra xong, nếu cần song tu. . ."

"Khụ khụ khụ!"

Lý Hạo nghe thế thì chấn kinh, đùng một tiếng ném giày ra ngoài, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Một bà lão già họm hẹm lại nói với ta lời này?

Đương nhiên, hắn chưa quên ngày nào đó, lão sư của hắn cũng cùng hắn song tu. Lần đó hấp thu huyết năng quá nhiều, hắn và lão sư đã cùng nhau hấp thu hết.

Nhưng ý của Quang Minh Kiếm hình như không phải loại ý tứ kia!

Mẹ nó, quá đáng sợ!

Bình Luận (0)
Comment