Ngân Nguyệt.
Hành Chính Tổng Thự.
Một đám người đều rất trầm mặc.
Khổng Khiết hơi bực bội, mở miệng nói: "Có thể để Quang Minh Kiếm ẩn nấp không? Trước đó đáng lẽ chúng ta nên dự liệu. . . Hầu Tiêu Trần không ở đây nên không ai nhắc nhở, ta cũng quên mất việc này, Triệu thự trưởng cũng không nghĩ tới điểm này sao? Bây giờ bại lộ tác dụng của Thần Kiếm Lý gia, phiền phức sẽ theo nhau mà đến!"
Lúc trước y thực sự không nghĩ tới việc này.
Bởi vì trong mắt y, không có mấy ai sẽ đi cân nhắc điểm này, y cảm thấy siêu năng căn bản không hiểu rõ võ sư, cho nên vô thức không để ý đến một điểm, thực ra có vài kẻ hiểu rất rõ võ sư!
Triệu thự trưởng nhẹ nhàng thở hắt ra: "Ta đã từng cân nhắc nhưng người vẫn phải cứu, mặt khác, ta cảm thấy dù Ánh Hồng Nguyệt biết thì cũng sẽ giấu ở trong lòng, bởi vì bọn chúng muốn cướp đoạt, người biết nhiều sẽ không tốt. . . Ta thực sự không nghĩ tới gã sẽ công khai."
"Không nghĩ tới?"
Khổng Khiết khổ não nói: "Sao lại không nghĩ tới? Gã là ai, chẳng lẽ mọi người còn không hiểu rõ? Điển hình của một gã bệnh tâm thần, chuyện hại người không lợi mình cũng không phải lần đầu gã làm. . ."
Hoàng Vũ ngắt lời: "Được rồi, bây giờ nói cũng vô dụng!"
Ông trầm giọng: "Trước đó nóng lòng cứu người, sự tình cấp bách, biện pháp tốt nhất chính là để Lý Hạo đi cứu người."
Khổng Khiết nổi nóng: "Nhưng bây giờ Lý Hạo sẽ gặp phiền phức rất lớn! Là ta hiệp thương với hắn, để hắn đi cứu người, ta hoài nghi hai người các ngươi tính toán luôn cả ta rồi! Việc này có lẽ cũng trong dự liệu của các ngươi! Hầu Tiêu Trần vừa đi, hai tên hỗn đản các ngươi cố ý tính kế ta đúng không?"
". . ."
Hai người kia im lặng không để ý tới y.
Khổng Khiết hừ lạnh một tiếng: "Tám chín phần mười là thế! Nói thẳng đi, các ngươi muốn làm cái gì? Bức bách Lý Hạo rời khỏi Ngân Nguyệt hay là để Lý Hạo dẫn dắt tất cả sự chú ý, để các ngươi làm việc gì? Hiệp nghị tứ phương trấn thủ xem ra không còn giá trị rồi, ta bị các ngươi bài xích ở bên ngoài, đúng chứ?"
Y vốn sẽ không suy nghĩ nhiều làm gì, bởi vì những năm này, Hầu Tiêu Trần và y là cùng một bọn, Hầu Tiêu Trần có nhiều suy nghĩ cho nên phần lớn thời gian y đều nghe lời ông.
Nhưng hôm nay, Hầu Tiêu Trần vừa đi, hai người này có lẽ đã đạt thành hiệp nghị gì đó, vứt bỏ y ở bên ngoài.
Triệu thự trưởng nhíu mày, "Ta không có ý này, thứ nhất, đây thực sự là chuyện ngoài dự liệu! Thứ hai, đây thwucj sự là việc quá cấp bách! Thứ ba, nguy hiểm không xác định thì vẫn hơn là Quang Minh Kiếm vẫn lạc, mà Lý Hạo đã thu phí tổn, chính hắn cũng nên cân nhắc nguy hiểm trong đó, hắn không phải chỉ vì chấp hành nhiệm vụ mà đi! Thứ tư, hắn ở trong Ngân Nguyệt một ngày, chúng ta vẫn sẽ che chở hắn, việc này làm lớn chuyện lên đối với chúng ta cũng là phiền phức. . . Cho nên, không ai cố ý đi tìm phiền toái. Còn có một điểm cuối cùng, việc này có liên quan tới chuyện Lý Hạo quá trương dương, nếu hắn âm thầm ẩn núp chờ đợi chứ không phải trực tiếp giết ra thì đã có thể tránh cho những phiền toái này! Nói thật, hắn trực tiếp giết ra mới vượt quá dự đoán của ta, trong ý nghĩ của chúng ta, hắn vẫn luôn là người bày mưu rồi hành động, không hoàn toàn chắc chắn sẽ không xuất thủ, huống chi hắn có thù với Quang Minh Kiếm, ngươi cảm thấy, chúng ta sẽ nghĩ tới việc hắn trực tiếp giết ra cứu người sao?"
"Có thể bởi vì nếu làm như vậy, Quang Minh Kiếm sẽ mất mạng. . ."
Khổng Khiết còn muốn nói tiếp, Triệu thự trưởng đã lắc đầu: "Ta đã nói, lần này để Lý Hạo đi cũng chỉ là làm hết sức mình, nghe thiên mệnh. Bất quá không thể không nói, lựa chọn của hắn vượt quá dự liệu. Hiện tại gây ra những phiền toái này cũng do chúng ta quá sơ sẩy."
Ông trầm mặc chốc lát mới nói tiếp: "Ngươi cảm thấy băn khoăn, ta có thể lý giải, nhưng đừng thêm vào quá nhiều cảm xúc, chúng ta đang bàn biện pháp xử lý chứ không phải để phát tiết."
"Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
Khổng Khiết bình tĩnh lại, nhìn ông, "Ngươi có nhiều ý tưởng, ngươi cảm thấy nên làm gì?"
Triệu thự trưởng day day huyệt thái dương, một lát sau nói: "Thứ nhất, giết gà dọa khỉ, để cường giả Ngân Nguyệt ra ngoài một chuyến, giết một số người! Thứ hai, ném Thần Kiếm Lý gia ra để bọn hắn chó cắn chó! Thứ ba, để Lý Hạo tự mình nói ra rằng tám Thần Binh đều có tác dụng như vậy, để Ánh Hồng Nguyệt cũng chịu khốn nhiễu. . . nhưng cách này chưa chắc có người sẽ tin. Thứ tư, để Lý Hạo biến mất, tạm thời ẩn núp, làm thế này thì tính an toàn cao hơn một chút. Thứ năm, tìm người giả mạo Lý Hạo, đi Trung Bộ gây ra hỗn loạn, thu hút mọi người đến Trung Bộ đi!"
Ông nói ra vài phương án.
Khổng Khiết suy tư một phen, thầm mắng một tiếng, lát sau mới mở miệng: "Ta sẽ thử liên hệ Lý Hạo. . . Mặt khác, cho ta một khối ngọc truyền tin, ta đưa cho Lý Hạo để hắn cùng hưởng tình báo, miễn cho hắn hoàn toàn không biết gì cả!"
Hoàng Vũ và Triệu thự trưởng liếc nhau, khẽ gật đầu.
Bây giờ đúng là nên đưa cho Lý Hạo một khối, nếu không, tình báo của hắn sẽ quá mức bế tắc.
Không biết giờ đây Lý Hạo tránh đi đâu rồi, chưa hẳn đã biết tin tức này đâu.
Khổng Khiết cầm ngọc bội đưa tin, rất nhanh đã rời đi.
Chờ y đi rồi, Triệu thự trưởng thở dài một tiếng: "Ngươi nói xem đây là việc ngoài ý muốn hay là điều tất nhiên?"
Hoàng Vũ bình tĩnh đáp: "Không biết! Nếu hắn một mực trốn tránh, đợi đến cuối cùng có cơ hội mới xuất hiện thì chắc chắn sẽ chẳng nhiều phiền toái như vậy, nhưng chính bởi thế, ngươi và ta đều sẽ xem thường hắn. Hắn lựa chọn đứng ra, ngươi và ta có lẽ cảm thấy Lý Hạo không sai, chỉ là hành vi của hắn thực sự mang lại cho hắn, cho chúng ta quá nhiều phiền phức!"
Nói cố ý thì hai người cũng không tính là cố ý.
Trước đó họ đã có vài dự phán, chỉ là không nghĩ tới Lý Hạo thật sự giết ra ngoài, điều đó kỳ thật vẫn vượt quá dự liệu, giờ phút này, cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Triệu thự trưởng thở dài một tiếng: "Được rồi, binh tới tướng đỡ! Lý Hạo nguyện ý giết ra ngoài cứu người. . . Kỳ thật đại biểu hắn đang thay đổi, nếu đã như vậy cũng không thể để hắn thất vọng đau khổ, ngươi đi một chuyến đi, âm thầm ngó chừng để tránh không ứng phó nổi."
"Ta đi thì Bạch Nguyệt thành. . ." Hoàng Vũ khẽ cau mày: "Còn quân đội bên này nữa, những người khác không quá đáng tin cậy."
"Không có việc gì, ta sẽ chú ý." Triệu thự trưởng nói: "Mang theo những Sinh Mệnh Chi Tuyền tồn kho kia đi, Lý Hạo rất tùy tính, nhiều ý tưởng, hắn chưa chắc đã nguyện ý cứu ngươi, chính mình tự lo đi!"