Trong máy truyền tin, Khổng Khiết nhanh chóng kể lại chuyện lúc trước.
Lý Hạo chỉ yên lặng lắng nghe.
Cuối cùng, Khổng Khiết mới nói: "Ngươi nhanh về Bạch Nguyệt thành, tạm thời đừng rời đi nữa, hiện tại Bạch Nguyệt thành rất an toàn, dù những tên kia to gan thì cũng không dám tùy tiện đến Bạch Nguyệt thành chịu chết."
"Biết rồi!"
Lý Hạo không nhiều lời, thái độ rất bình tĩnh.
Ngắt máy thông tin, Lý Hạo nhìn về phía hai người Địa Phúc Kiếm: "Ta phải về Bạch Nguyệt thành một chuyến, giờ hai vị rời đi hay cũng đến Bạch Nguyệt thành?"
Quang Minh Kiếm lập tức nói: "Ta đi cùng ngươi!"
Mặc dù hiện tại nàng đang áp chế lực lượng quang minh nhưng vẫn chưa đủ nên phải tiếp tục đi theo Lý Hạo.
"Tùy ngươi."
Lý Hạo không nhiều lời, hắn muốn về Bạch Nguyệt thành lấy tiền thưởng của nhiệm vụ trước đó, mang theo những thứ này rồi đến di tích tìm Tiểu Thụ, hắn đã đáp ứng cho người ta chỗ tốt rồi.
Hơn nữa đoàn người Liệp Ma đều ở bên kia.
Nhưng không cần mang hai người này đến di tích, tránh chọc phải phiền toái.
Về phần chuyện Khổng Khiết đã nói, hắn không nhắc lại nữa.
Mặc dù hai người này bế tắc tin tức nhưng có lẽ cũng sẽ biết nhanh thôi, có nhắc tới hay không cũng không sao cả.
Hơn nữa tin tức vừa truyền đi chưa được hai ngày, ai cũng đều biết đến sự cường đại của đám người Địa Phúc Kiếm, không chuẩn bị kỹ thì những người này sẽ không tùy tiện xuất thủ.
"Ánh Hồng Nguyệt." Lý Hạo mặc niệm trong lòng, lại là ngươi.
Kẻ này sợ ta sống an bình quá nên lại muốn gây phiền phức cho ta ư?
Nhưng Lý Hạo đã không phải là Lý Hạo lúc trước, hắn của ngày hôm nay đã từng trải nhiều, thực lực cường đại, đủ lực lượng, mấy thủ đoạn nhỏ này của Ánh Hồng Nguyệt không dọa được hắn!
. . .
Cách Bạch Nguyệt thành không đến ngàn dặm, ba người một chó đều rất cường hãn, tốc độ đi đường cũng rất nhanh.
Lý Hạo lấy Thần Chu ra, mang mấy người bay đi.
Không tới ba canh giờ, bọn hắn hạ xuống gần Bạch Nguyệt thành.
Đến Bạch Nguyệt thành, dường như Hồng Nhất Đường không muốn vào lắm, gã mở miệng: "Ngươi đã đến rồi thì ta đi về trước đây. . ."
"Không gặp Hồng Thanh ư?"
Mặc dù Hồng Thanh còn đang ở trong di tích, nhưng lát nữa Lý Hạo vẫn phải đi đón người trở về.
Vị này không muốn gặp nữ nhi sao?
"Ngươi tiện thể chăm sóc chút đi."
"Trong thời gian tới có lẽ ta sẽ không rảnh để chiếu cố bọn họ. . ." Lý Hạo cười một tiếng rồi lại nói: "Đương nhiên ta sẽ an bài thỏa đáng, yên tâm đi!"
Hồng Nhất Đường nhìn hắn một cái, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Đúng rồi, Hồng sư thúc, nghe nói ngài muốn xây thành?"
"Không phải xây thành. . ." Hồng Nhất Đường định phủ nhận, nhưng ngẫm nghĩ rồi nói: "Chỉ là mở rộng Kiếm Môn thêm một chút thôi."
"Ừm, rất tốt."
Hai người hàn huyên vài câu, một lát sau, Khổng Khiết nhận được tin tức bay ra, nhìn thấy mấy người Quang Minh Kiếm thì khẽ gật đầu, nhìn về phía Lý Hạo nghiêm túc nói: "Cuối cùng ngươi cũng về, nếu không, ta sẽ cho rằng ngươi đã bị người ta ám sát. . ."
Lý Hạo cười một tiếng, không hàn huyên gì mà nói thẳng: "Không dễ chết vậy đâu, Khổng ti trưởng, ta mang Quang Minh Kiếm về rồi, đồ đâu?"
"Cái gì?"
"Trong nhiệm vụ trước đó, ta mới nhận tiền đặt cọc, còn thiếu một thanh Nguyên Thần Binh và 20.000 viên đá Thần Năng."
Khổng Khiết im lặng, gia hỏa này không lo lắng cho sự an toàn của chính mình sao?
"Ngày mai đưa ngươi. . ."
"Giờ đưa luôn!"
Khổng Khiết câm nín, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta không có nhiều như vậy, cần Hành Chính Tổng Thự và quân đội bên kia cung cấp. . ."
"Vậy đi lấy luôn đi!"
". . ."
Khổng Khiết khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Hạo, tiểu tử này gấp gáp như vậy làm gì? Đâu ai ăn quỵt của ngươi!
Lý Hạo mặc kệ, hắn muốn lấy ngay lúc này, hắn phải đến di tích, không mang theo đủ bảo vật thì khó mà làm được.
Khổng Khiết thầm mắng, không nói nhảm nhiều, nhanh chóng rời đi.
Hồng Nhất Đường chờ Khổng Khiết rời đi mới bật cười nói: "Lá gan của ngươi quả là không nhỏ!"
Dù sao Khổng Khiết cũng là cường giả đỉnh cấp, gia hỏa này lại không cho chút mặt mũi nào.
Lý Hạo lơ đễnh, lần này phía quan phương Ngân Nguyệt để mình đi cứu người thì cũng nên cân nhắc đến chuyện mình có thể sẽ bại lộ, hắn cũng nghĩ tới nhưng không để ý lắm.
Dù thế nào, hắn sẽ yên tâm thoải mái nhận lấy những vật này.
Dùng tiền mua mạng.
Tiền mà mình liều mạng kiếm được không có lý do gì để không nhận, không nhắc tới có khi người ta thực sự sẽ coi như không nhớ rõ, cuối cùng chẳng nhận được thứ gì, hắn làm gì có nhiều thời gian như vậy để đi cãi cọ.
Nhân dịp Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm đang ở bên cạnh, đám người Triệu thự trưởng chắc chắn sẽ phải giao đồ.
Chờ đợi một hồi, hơn mười phút sau, Khổng Khiết lại xuất hiện, y ném cho Lý Hạo một cái nhẫn trữ vật: "Cho ngươi, nhà ngươi suýt móc rỗng ngân khố Ngân Nguyệt rồi."
Lý Hạo không tin!
30.000 viên đá Thần Năng, ba thanh Nguyên Thần Binh tuy không ít nhưng nếu nói là móc rỗng mấy vị này thì... hắn tuyệt đối không tin.
"Vậy ta đi đón người Liệp Ma đoàn về đây, các ngươi chờ một lát... Nếu Hồng sư thúc có việc bận thì cứ đi trước đi."
Khổng Khiết vội nói: "Có Địa Phúc Kiếm thì ngươi sẽ an toàn hơn..."
Hồng Nhất Đường nhìn thoáng qua Khổng Khiết, Khổng Khiết vội vàng truyền âm nói lại tình huống, Hồng Nhất Đường lập tức nhíu mày, gã nhìn thoáng qua Khổng Khiết rồi lại nhìn Lý Hạo.
Gia hỏa Ánh Hồng Nguyệt thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi!
"Vậy ta..."
"Sư thúc về Kiếm Môn đi!"
Lý Hạo nói thẳng: "Kiếm Môn chưa chắc đã an toàn, nếu có cường giả đến Ngân Nguyệt, trừ Bạch Nguyệt thành ra, những nơi khác phòng thủ không mạnh lắm, sư thúc không ở Kiếm Môn, người trong Kiếm Môn cũng không an toàn, mọi người cũng biết sư thúc cường đại, có lẽ sẽ dùng Kiếm Môn để uy hiếp sư thúc."
Hồng Nhất Đường hơi do dự.
Không biết thì thôi đi, nhưng biết rồi… gã thấy hơi lo lắng.
Chỉ sợ Lý Hạo sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Lý Hạo lại nói: "Sư thúc yên tâm đi, tiếp đó ta sẽ ở lại trong Bạch Nguyệt thành, những tên to gan kia sẽ không đến Bạch Nguyệt thành chịu chết, Vũ soái, Triệu thự trưởng, Khổng ti trưởng, Chu thự trưởng, kể cả Quang Minh Kiếm sắp tới cũng sẽ ở trong Bạch Nguyệt thành, đối phương có gan đến đây thì cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi!"
Hồng Nhất Đường suy tư một phen rồi gật đầu: "Vậy ngươi hãy cẩn thận, đúng là Kiếm Môn chưa chắc đã an toàn, nếu cần, hãy liên hệ ta bất cứ lúc nào!"
"Vâng!"
Hồng Nhất Đường không lo lắng nữa, quả thật ở lại Bạch Nguyệt thành sẽ an toàn hơn rất nhiều nhưng nếu Kiếm Môn mà không có gã thì phải đề phòng kẻ thù ngấm ngấm xâm nhập.
Nói xong, gã không chào hỏi Khổng Khiết mà lập tức rời đi.
Khổng Khiết muốn nói lại thôi, y có chút bất đắc dĩ.
Thật ra y muốn giữ Hồng Nhất Đường ở lại, người này có chiến lực cực mạnh, nếu nguyện ý lưu lại Bạch Nguyệt thành, vậy khả năng phòng thủ của Bạch Nguyệt thành sẽ mạnh hơn rất nhiều, nhưng như vậy thì phòng ngự của Địa Phúc Kiếm sẽ không ổn.
Đáng tiếc, Kiếm Môn mới là địa bàn của tên kia.
Lúc này Lý Hạo cũng muốn rời đi, Quang Minh Kiếm muốn đi cùng, Lý Hạo vội nói: "Không cần đi theo, gần lắm, ta sẽ trở lại sớm thôi, hay là tiền bối tâm sự cùng Khổng ti trưởng đi, dù sao người ta cũng trả giá không ít!"
Quang Minh Kiếm nhìn thoáng qua Lý Hạo rồi lại nhìn Khổng Khiết, nghĩ tới việc quan phương Ngân Nguyệt bỏ tiền, dù thế nào thì cũng phải khách sáo một chút nên đành ở lại.
Lý Hạo mang theo Hắc Báo nhanh chóng biến mất.