Bây giờ bên ngoài có vô số người đang nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể giết chết hắn, ăn thịt hắn, vậy liều một lần ở đây đi!
Một thanh, hai thanh, ba thanh...
Dần dần, Thần Binh vỡ nát hết, đá Thần Năng cũng nhanh chóng vỡ nát, dường như Tiểu Thụ cao lớn hơn rất nhiều, trước đó chỉ cao cỡ một người, do với đại thụ sụp đổ bên kia thì chỉ như một cái mầm, nhưng hiện giờ nó đã cao đến 5 - 6 mét.
Trong thân cây, một cỗ năng lượng như thủy tinh đang nhanh chóng chảy xuôi.
Lý Hạo cảm giác được không gian di tích này lớn ra một chút, bóng tối tiêu tán một chút, dường như đang khuếch trương lãnh địa.
Qua một hồi, toàn bộ đá Thần Năng vỡ nát, Nguyên Thần Binh cũng biến mất hết.
Giờ phút này, trên cành cây của Tiểu Thụ hiện ra một khuôn mặt mơ hồ không rõ tướng mạo cụ thể, chỉ là chút đường nét.
Một cỗ tinh thần dao động truyền đến: "Lá gan của ngươi rất lớn."
Đúng vậy, rất lớn!
Lý Hạo bình tĩnh: "Đôi bên cùng có lợi, giết ta thì không ai có thể trợ giúp tiền bối! Tiền bối hợp tác với ta hiệu quả thế nào ngươi cũng thấy rồi, trong mấy ngày ngắn ngủi, những bảo vật mà ta thu thập được này... Trên đời đời, không nói đến thế lực, chỉ tính đến cá nhân thì không mấy người có thể lấy ra như vậy! Mà người chịu để tiền bối hấp thu đã ít lại càng ít hơn! Mà ta có kẻ thù trải rộng thiên hạ, người trong thiên hạ đều muốn giết ta... Ta cũng muốn giết bọn họ, cho nên loại người như ta dễ thu hoạch bảo vật nhất!"
Kẻ thù trải rộng thiên hạ!
Nghe vậy, cành lá Tiểu Thụ chập chờn, trong lòng cảm thấy cổ quái.
Những thiên tài thời đại này đều thích kết thù, hình như kẻ quật khởi ở tất cả thời đại đều có cừu nhân khắp thiên hạ!
Cũng đúng thôi, muốn vùng lên, muốn mạnh hơn thì sẽ xâm phạm lợi ích của rất nhiều người, đắc tội rất nhiều người, mà những người này lại trở thành tài nguyên thúc đẩy bọn họ trưởng thành.
"Ngươi nói không sai... Ta có thể ngưng tụ tinh hoa sinh mệnh cho ngươi..."
Tiểu Thụ nói, năng lượng trong cơ thể phun trào, một cỗ dao động sinh mệnh đặc thù tràn lan, giờ khắc này, đám người Lý Hạo đều có cảm giác được gột rửa.
Tiểu Thụ không nuốt lời.
Bởi vì Lý Hạo nói không sai, nếu tham lam chút thu hoạch hôm nay, không muốn ngưng tụ Sinh Mệnh Chi Tuyền cho Lý Hạo thì sẽ không có lần sau, không cần thiết tham nhỏ mất lớn.
Dù ngưng tụ 15 giọt cho Lý Hạo... Trên thực tế tiêu hao như vậy cũng không quá lớn, nó lưu lại tối thiểu bảy thành năng lượng sau lần thu hoạch Thần Binh này!
So với trước đó khó khăn lắm mới đánh lui Lý Hạo, thời khắc này, Tiểu Thụ đã vô cùng cường hãn.
Qua một lát, từng giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền trôi nổi đến chỗ Lý Hạo: "Vật phẩm bình thường không thể tồn trữ thứ này, hãy dùng Năng Nguyên Tinh tốt nhất để tồn trữ..."
"Đó là cái gì?"
"Chính là mảnh vỡ đá Thần Năng, đúc thành cái bình là được..."
Lý Hạo hiểu rõ, hắn phất tay, đống mảnh vỡ dưới đất hội tụ, mãnh hổ hiển hiện trong lòng Lý Hạo, lực lượng hỏa diễm bốc lên, trong nháy mắt đã hòa tan, tiếp theo, một cái bình lớn hiện ra.
"..."
Tiểu Thụ ngây người.
Ta chỉ ngưng tụ 15 giọt cho ngươi, ngươi làm bình nhỏ là được rồi, ngươi làm cái bình lớn như vậy làm gì?
Lý Hạo thì nghĩ xa hơn, hiện tại là 15 giọt, cộng thêm giọt mình đang có thì tổng là 16.
Những thứ này sẽ càng ngày càng nhiều.
Tỉ như lực lượng thần, tỉ như đá Thần Năng, trước kia lực lượng thần bí đều là bảo bối, hiện tại giết một tên Húc Quang hắn còn chẳng muốn rút gì cả, đá Thần Năng cũng thế...
Có thứ gì đặc biệt hơn Sinh Mệnh Chi Tuyền sao?
Chẳng bằng kiếm chút đồ tốt đến cho Tiểu Thụ hấp thu, sau đó... Sinh Mệnh Chi Tuyền sẽ càng ngày càng nhiều, lần sau không cần nữa.
Sớm muộn gì hắn cũng lấy được đầy một hũ!
Hắn cũng muốn thử cảm giác được tắm Sinh Mệnh Chi Tuyền.
15 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền rơi vào trong bình, trông nó như thủy tinh chuyển động trong bình, cực kỳ mỹ lệ.
Lý Hạo tươi cười.
16 giọt!
Mỗi giọt đều có thể cứu mạng, Quang Minh Kiếm bị thương nặng như vậy mà uống một giọt xong cũng khôi phục rất nhiều, nếu không đứt đoạn khóa siêu năng, có lẽ thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hắn có 16 cơ hội cứu mạng, nó chính là cây cỏ cứu mạng.
Người ngoài muốn giết mình, mình cũng muốn giết bọn họ!
Ai giết ta, ta giết kẻ đó.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo mở miệng: "Tiền bối, tiền bối có nguyện ý đi cùng ta ra ngoài không?"
"Không."
Lý Hạo thất vọng nhưng không nói thêm gì.
"Vậy tiền bối tập trung khôi phục đi."
Nếu không nguyện ý thì quên đi.
Dường như Tiểu Thụ đang nhìn Lý Hạo, nó suy tư một phen, tinh thần dao động nói: "Ta tặng ngươi một viên Bản Nguyên Phù, giống như trước đó, nhưng hiện nay ta khôi phục một chút thực lực, lực sát thương sẽ mạnh hơn... Nhưng ta có yêu cầu..."
Lý Hạo động tâm, mạnh hơn ư?
Trước đó đã có thể giết Húc Quang trung hậu kỳ, hiện tại mạnh hơn là mạnh cỡ nào?
"Tiền bối, ngươi có yêu cầu gì? Rốt cục lực sát thương mạnh đến mức nào?"
"Ta không đoán được thực lực cường giả của thời đại các ngươi, nếu thực lực cao hơn một chút so với ngươi thì có thể giết chết! Về phần yêu cầu thì rất đơn giản, ta cần rất nhiều năng lượng... Sau này năng lượng ngươi thu được đều có thể đổi lấy tinh hoa sinh mệnh từ ta... Nếu gặp được người khác hoặc là yêu thực, ngươi đừng quên ta mới là người đầu tiên hợp tác với ngươi..."
Có ý gì?
Lý Hạo nghi ngờ: "Ý tiền bối là... Có lẽ vẫn còn tồn tại thời đại văn minh cổ khác còn sống ư?"
"Nhân tộc thì ta không biết, yêu thực có sinh mệnh dài dằng dặc, dù cô quạnh thì cũng có khả năng giống như ta, trùng sinh từ bộ rễ của đời trước."
Lý Hạo hiểu rõ: "Yên tâm, ta sẽ ưu tiên tiền bối!"
"Vậy thì tốt rồi!"
Tiểu Thụ lại nói: "Vị trong Chiến Thiên thành kia thực lực quá mạnh, năng lượng ngươi cung cấp cho ta không đủ cho đối phương khôi phục một cành cây... Vậy nên đừng đi tìm nó."
Lý Hạo tỉnh ngộ!
Thì ra ngươi sợ ta đi tìm Hòe tướng quân?
Hắn gật đầu, không nhiều lời.
Tiểu Thụ bỏ hết vốn liếng, ngưng tụ ra một sợi rễ như thủy tinh, lơ lửng bay đến chỗ Lý Hạo: "Nếu không cần thiết thì đừng sử dụng, bởi vì vật này là lực lượng bản nguyên hội tụ, ta không rõ Võ Đạo bây giờ có dùng được không... Nếu sử dụng, không biết sẽ tạo thành hậu quả cỡ nào, cùng không biết vùng thiên địa này còn kẻ nào chưởng khống hay không. Nếu vô chủ thì cứ tự nhiên, nếu có chủ mà không chí cường như Tân Võ, vậy có khả năng chính là địch nhân. Nói chung, ngươi xem xét tình hình cụ thể mà sử dụng!"
Trong mấy câu ngắn ngủi đã tiết lộ rất nhiều tin tức.
Lý Hạo động dung, hắn không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu thu lại rễ cây thủy tinh, có lẽ đây là đòn sát thủ lợi hại nhất mà hắn có.
Nghĩ tới đạn mà Lâm Giang tổng đốc ném ra trước đó, không biết thứ nào mạnh hơn thứ nào. Thứ kia có thể khiến Hồng Nhất Đường mặt xám mày tro.
Rễ cây này... Có thể đối phó với kỳ thuế biến sao?
Thực lực Tiểu Thụ trước đó chỉ tương đương Húc Quang trung hậu kỳ, có thể đối phó kỳ thuế biến hay không thì khó nói, dù sao đây chỉ là Bản Nguyên Phù ngưng tụ, cũng không phải bản thể Tiểu Thụ.
Dù thế nào thì có cũng tốt hơn không.
Lý Hạo nhìn về phía đám người: "Trở về thôi, lần này mọi người đều có thu hoạch, hi vọng chư vị... sớm ngày tiến vào Đấu Thiên!"
Nếu không tiến vào Đấu Thiên, vậy tác dụng của Liệp Ma đoàn đối với Lý Hạo sẽ không đáng kể.
Chỉ khi tiến vào Đấu Thiên, ngũ tạng bọn họ trở nên cường đại, nhanh chóng tiến bộ lần nữa, khi đó, bọn họ mới trở thành trợ lực lớn cho Lý Hạo.
Tất cả mọi người không nói gì, chỉ ghi tạc trong lòng.
Đám người nhanh chóng nhảy ra khỏi di tích.
Sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Thụ trở nên an tĩnh, một lát sau, cửa hang biến mất, Tiểu Thụ lựa chọn phong bế nơi đây, nó nghĩ rằng trong thời gian ngắn người này sẽ không trở lại đây nữa.
Cành lá lay động, dường như đang nhìn hành cung cách đó không xa.
Cái hành cung bị vứt bỏ này... có thể chờ chủ nhân của nó quay về hay không?
Có lẽ là không thể nào!
Sự kiên trì của phụ thân có ý nghĩa gì không?
Một lát sau, những ý niệm này tiêu tán, ta chỉ là một cái cây mà thôi, nếu đã cắm rễ nơi đây thì cứ cắm rễ ở đây đi.