Trong hoang nguyên, Thần Chu vốn yên lặng dưới mặt đất đột nhiên biến mất, phá không lao đi.
Trên bầu trời, Hoàng Vũ nao nao.
Ngay sau đó, ông cũng phá không lao đi.
Trong chớp mắt, nơi xa xuất hiện một đám người.
Lý Hạo không thấy ai cả, Thần Chu rơi xuống đất, đám người nhanh chóng tiến vào Thần Chu, nơi đây còn cách Miêu Đầu Sơn một đoạn, dù muốn tìm cũng chưa chắc đã tìm đúng chỗ.
Ngay sau đó, Thần Chu lơ lửng, biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Hoàng Vũ khẽ dao động, nhìn về phía phương hướng Thần Chu biến mất.
Bọn họ đã phát hiện ra ông hay đang cố tình bày mê trận để phòng địch nhân đánh lén?
Dù thế nào... Lý Hạo có thể biến mất ngay dưới mí mắt chính mình như vậy quả thực thủ đoạn không tệ.
...
Thần Chu, trong khoang thuyền.
Không ai nói chuyện, giọng Lý Hạo truyền vang trong áo giáp: "Phiền phức của ta tới rồi, gần đây không ít người Thiên Tinh vương triều muốn giết ta, ta không muốn ngồi chờ chết, vốn định ở lại Ngân Nguyệt một thời gian, nhưng quá nhiều cường giả tới Ngân Nguyệt cũng không tốt lắm... Tuy ta không muốn làm gì người ta nhưng người khác lại muốn giết ta. Vậy nên ta chuẩn bị rời đi!"
Vừa dứt lời, rất nhiều thanh âm vang lên trong kênh nói chuyện: "Đoàn trưởng, chúng ta sẽ đi cùng ngươi!"
"Quá yếu!"
Lý Hạo chỉ đáp lại hai chữ, đám người lập tức trầm mặc.
Quá yếu!
Bọn họ biết chính mình quá yếu.
Bây giờ, trong đội ngũ, trừ Lưu Long và mấy vị siêu năng, Lý Hằng may mắn miễn cưỡng bước vào Đấu Thiên ra, còn lại có vài người là Phá Bách viên mãn, thế nhưng thực lực như vậy còn thiếu rất nhiều!
Kém quá xa!
Lý Hạo lại nói: "Lúc trước ta ra ngoài một chuyến, giết một số người, một vài Húc Quang hậu kỳ và thậm chí là cường giả tối đỉnh... Giết nhi tử của Định Quốc Công, đại tướng quân Bình Nguyên Vương, giết một trong các đệ đệ của Phù Đồ sơn chủ Thất Thần Sơn, đệ nhất đạo tặc Bắc Hải - Bắc Hải Vương..."
Lý Hạo cười: “Bây giờ, ta đã đắc tội hết với 3 tổ chức lớn, cũng sắp đủ bảy đại thần sơn rồi, nếu không rời đi, ở lại Ngân Nguyệt, có lẽ sẽ có người Ngân Nguyệt nguyện ý che chở ta... Nhưng cần gì phải vậy chứ? Như vậy sẽ rất phiền toái, cuối cùng còn nợ ân tình người ta. Ta sợ nhất thiếu nợ! Nếu vì thế mà có vô số cường giả vây công Ngân Nguyệt, sinh linh đồ thán thì đó chính là sai lầm của ta. Ta không có gì cần lo lắng, dù rời khỏi Ngân Nguyệt thì cũng vậy thôi. Các ngươi… thật ra có vài người ta còn chẳng nhớ tên, như vậy cũng tốt... Ta sợ đi cùng nhau quá lâu, sinh ra tình cảm thì không thể rời bỏ các ngươi nữa."
Cứ như vậy đi!
Hắn định để những người này lại Ngân Nguyệt.
Tương lai của bọn họ sẽ không quá kém.
Chỉ cần vượt qua cửa ải Đấu Thiên, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở thành cường giả, sau khi ngũ tạng cường hóa, bọn họ sẽ biết rằng trong khoảng thời gian đi theo Lý Hạo này đã thu được được gì.
Trong nháy mắt, toàn bộ khoang thuyền và cả trong áo giáp kênh, đều an tĩnh dọa người.
"Đoàn trưởng..."
Lý Hằng mở miệng: “Ta bước vào Đấu Thiên!"
Hắn đã là Đấu Thiên!
Sau khi tiến vào Đấu Thiên, hắn cảm thấy mình vẫn đang nhanh chóng tiến bộ, thậm chí có cảm giác còn nhanh hơn thời điểm còn là Phá Bách, ngũ tạng cường hóa, hiện giờ thậm chí còn có thể bắt đầu Uẩn Thần.
Dù chỉ có một thế luyện hóa, một khi bước vào Uẩn Thần, hắn cũng có thể địch nổi Tam Dương.
"Ừm."
Lý Hạo gật đầu, không tệ.
Thế nhưng Uẩn Thần thì sao?
"Khi Hầu bộ trưởng ra đi đã mang theo Võ Vệ Quân, vì sao đoàn trưởng không mang theo chúng ta?"
Đám người nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo cũng nhìn bọn họ.
Là bởi vì tình cảm sao?
Chưa hẳn!
Thời gian ở chung không dài, có lẽ là kính ngưỡng, có lẽ là sùng bái, có lẽ là không nỡ từ bỏ cơ hội, dù thế nào thì hiện giờ những người này đều bày tỏ thái độ nguyện ý đi theo.
Bọn họ nguyện ý theo Lý Hạo rời đi! Dù tiền đồ gian nan hiểm trở, nhưng con đường của võ sư không phải là như vậy sao?
"Đoàn trưởng, Thập Hoàn Phong Sơn Trận của chúng ta rất mạnh, chúng ta liên thủ, lấy Đấu Thiên làm hạch tâm, dù chúng ta không địch nổi Húc Quang thì cũng có thể đánh giết Tam Dương. Hơn nữa ta tin rằng mọi người sẽ sớm tiến vào Đấu Thiên thôi, khi đó, chúng ta sẽ địch nổi Húc Quang. Dù không thể giúp đoàn trưởng chém giết cường địch nhưng chúng ta có thể ngăn cản kiềm chế bọn họ."
Lý Hạo suy tư một phen rồi nói: "Hay là ở lại đi! Lắng đọng một thời gian trước, thời gian qua mọi người tiến bộ rất nhanh nhưng không có đủ thời gian ổn định, ở lại Ngân Nguyệt có thể tiêu diệt toàn bộ đám hải tặc nhỏ, cũng có thể tiêu diệt thành viên tam đại tổ chức."
"Hi vọng khi ta trở về, tất cả mọi người đều đã bước vào Đấu Thiên, nếu cảm thấy ở Ngân Nguyệt không có động lực thì đến ba tỉnh phía Bắc cũng được, bên kia đang chiến tranh, khi ta trở về còn thấy vài siêu năng và võ sư đang chém giết lẫn nhau."
Từ khi Khổng Khiết nói ra chuyện có người muốn vây quét hắn, hắn đã có quyết định này.
Lúc trước khi Hầu Tiêu Trần ra đi, hắn cũng định như vậy.
Nhưng khi đó quyết định của hắn chưa đủ kiên định.
Đến khi Khổng Khiết nói khắp thiên hạ đều có người muốn giết hắn, Lý Hạo mới hoàn toàn hạ quyết tâm rời khỏi Ngân Nguyệt, nơi đây chôn giấu quá nhiều bí mật, nhưng rất nhiều điều không phải việc hắn có thể giải quyết ngay lúc này.
Chiến Thiên thành, Đại Học Võ Khoa do bát đại gia thành lập, bảy tòa thành trì, truyền thừa chi địa sau cửa đá, Bát Quái Đồ trên bầu trời, đế cung, Nhân Vương, tinh môn...
Rất rất nhiều bí mật được chôn giấu, phủ bụi ở đây sau khi cổ văn minh biến mất.
Hắn sẽ trở lại.
Ngân Thành - tòa thành nhỏ nơi hắn lớn lên, bằng hữu của hắn còn táng thân ở đó, mặc dù mộ cha mẹ hắn bị đào lên, nhưng nơi đó vẫn là nhà của hắn.
Tuy nhiên, Lý Hạo biết giờ là lúc mình cần phải đi.
Đám người Ngân Nguyệt đều có bí mật, đều có trách nhiệm.
Lý Hạo không biết bọn họ suy nghĩ gì.
Nếu vẫn còn ẩn giấu thì hiển nhiên là còn có kẻ địch khó lường hoặc cường địch không cách nào địch nổi, vậy nên Lý Hạo không bức ép bọn họ phải triển lộ thực lực, lộ ra át chủ bài vì mình.
Nợ nhân tình khó trả.
"Đúng rồi, các ngươi cũng có thể đến Kiếm Môn, Hồng sư thúc muốn lập nên một thánh thổ..."
Hồng Thanh giật mình: "Thánh thổ gì?"
"Thánh thổ nhân gian!"
Hồng Thanh thất thần, đó là thứ gì?
Cha ta? Lập nên gian thánh thổ ư?
Hôm nay đoàn trưởng bị điên à?
"Hiện tại các ngươi không hiểu, kỳ thật ta cũng không hiểu, nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ hiểu thôi."