Lý Hạo mỉm cười trích dẫn lại lời của đám lão gia hỏa: "Chênh lệch giữa các ngươi và ta sẽ càng lúc càng lớn, ta cần lắng đọng, các ngươi cũng cần đi tích lũy kinh nghiệm gì đó. Tịnh thổ thánh địa của Hồng sư thúc chắc sẽ không thể dễ dàng lập nên. Không ít người đều đến từ Kiếm Môn, các ngươi nên hiểu rằng thành lập một thánh địa ngàn người không khó, nhưng vạn người, mười vạn người, mấy triệu người... có lẽ sẽ vô cùng khó khăn! Ta không biết muốn làm vậy cần cái gì, nhưng ta biết lập nên nơi đó sẽ trợ giúp cho tất cả mọi người, đây là một hành trình luyện tâm."
Đám người nhìn về phía Lý Hạo, giờ phút này, không ai có tâm tư suy nghĩ đến hoành đồ đại nghiệp của Hồng Nhất Đường. Đến cả Hồng Thanh - nữ nhi của gã cũng không nghĩ đến.
Mọi người chỉ biết là đoàn trưởng đã hạ quyết tâm muốn rời đi.
"Đoàn trưởng... Vậy chờ chúng ta đến Đấu Thiên, chúng ta đi tìm ngươi... Ngươi vẫn sẽ tiếp nhận chúng ta chứ?"
Lý Hạo cười: "Không có gì mà tiếp nhận hay không, hiện tại các ngươi chính là người của Liệp Ma đoàn, cũng là người của Chiến Thiên Quân!"
Chiến Thiên Quân!
Có Chiến Thiên Khải, bọn họ chính là người Chiến Thiên Quân.
Đám người ngẫm lại ý tứ trong lời nói của hắn, Hồng Thanh cũng không nói gì.
Một bên, Liễu Diễm mở miệng: "Vậy chúng ta tiến vào Đấu Thiên xong sẽ đi tìm ngươi, ngươi ở Trung Bộ chờ chúng ta, đừng đi quá xa, chúng ta không tìm thấy ngươi mất."
"Ha ha ha, hy vọng là vậy!"
Lý Hạo nở nụ cười, ly biệt chưa chắc sẽ thương cảm, nhưng ly biệt sẽ khiến người ta cảm thấy luyến tiếc.
"Lát nữa đến Bạch Nguyệt thành, các ngươi xuống đi."
Hách Liên Xuyên bỗng nhiên hỏi: "Chúng ta thì sao?"
Bọn họ là siêu năng.
Lý Hạo bật cười: "Bộ trưởng, ngươi quên rồi ư? Ngươi cầm đầu Tuần Dạ Nhân, ngươi đi thì Tuần Dạ Nhân phải làm sao bây giờ?"
"Sư huynh, ta không phải..."
Vương Minh nóng vội mở miệng: "Ta là Tam Dương!"
"Ngươi và bộ trưởng cùng ở lại đi, thực lực các ngươi tiến bộ không tệ, bộ trưởng cũng sắp Húc Quang rồi. Ta định giết thủ lĩnh Bạch Sa trước khi đi, khiến Bạch Sa Đạo trở nên hỗn loạn. Các ngươi có thể coi Bạch Sa Đạo là mục tiêu để lịch luyện. Mà nếu ta không thành công thì quên đi."
Đến đây, Lý Hạo lại nói: "Tử Nguyệt bị giam trong Tuần Kiểm Ti, trong tình huống hiện tại, Khổng ti trưởng chưa chắc đã để ta mang Tử Nguyệt đi, có lẽ bọn họ cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với Ánh Hồng Nguyệt vào lúc này..."
"Sợ cái gì?!"
Vương Minh kêu gào: "Sư huynh, lát nữa ta sẽ đến Tuần Kiểm Ti làm thịt Tử Nguyệt, chắc chắn là Hồng Nguyệt đã gây phiền phức cho sư huynh!"
"Được rồi, đừng cho bọn họ cơ hội làm khó mình."
Lý Hạo cười nói: "Một mình Tử Nguyệt thì chẳng ảnh hưởng gì đâu, cũng không cần trở mặt với mấy vị Ngân Nguyệt kia, mỗi người một ý, ta sẽ không áp đặt suy nghĩ của ta cho bọn họ, đương nhiên, suy nghĩ của bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta."
Sau khi suy tư một phen, hắn lại nhìn đám người, cuối cùng nhìn về phía Lưu Long: "Lão đại, ta giao bọn họ cho ngươi, đoàn trưởng như ta không xứng chức chút nào. Nếu muốn rời khỏi thì trả lại giáp đen là được, còn lại thì không có vấn đề gì."
Sau đó hắn dùng kiếm gõ Thần Chu một chút: "Ngươi có binh hồn, ta biết! Hiện tại ta giao quyền khống chế cho phó đoàn trưởng của ta, Cự Côn Thần Chu thích hợp hải chiến, ta mà mang đi thì mọi người ra biển cũng không tiện, vậy nên ta để nó lại cho Liệp Ma đoàn."
Cự Côn Thần Chu chấn động một cái, ngay sau đó, Lý Hạo bắn ra một đạo kiếm khí, đâm rách cánh tay không mặc hắc khải của Lưu Long, một giọt máu nhỏ xuống mặt đất.
Một lát sau, Lưu Long im lặng nhíu mày nhìn về phía Lý Hạo.
Cự Côn Thần Chu đã nằm trong tay ông.
Hiện tại, bọn họ đã sắp đến Bạch Nguyệt thành.
Hắn nhìn về phía trước, tiếp tục nói: "Gặp phiền phức thì có thể đi tìm Hồng sư thúc, cũng có thể tìm Quang Minh Kiếm, cứ nói là ta dặn, ta sẽ trở về, cũng sẽ giúp nàng hoàn toàn trấn áp lực lượng quang minh, nhưng khi cần hỗ trợ thì nàng phải xuất thủ, thậm chí là ra tay giúp các ngươi áp trận!"
"Đám người Khổng Khiết, Hoàng Vũ thì Khổng Khiết tính cách ngay thẳng, có thể tín nhiệm một chút, những người khác thì đừng để ý đến! Mặt khác, ta có sư tỷ ở trong thành, trượng phu nàng là Hồ Định Phương, là tướng lãnh trong quân đội, chắc các ngươi đều biết. Cố gắng đừng dính líu đến bọn họ, sau khi ta đi, dù bọn họ tìm các ngươi thì cũng đừng để ý tới!"
Lý Hạo không kể rõ chi tiết, chỉ giao phó từng việc một.
Lưu Long yên lặng lắng nghe.
Trước kia Lý Hạo không nói những chuyện này, hắn nói đi là đi, có thể là vì khi đó chưa từng cân nhắc quá nhiều.
Bây giờ Lý Hạo lại an bài tương lai cho đám người từng chút một.
Đường lui, tiền đồ, tương lai...
"Nếu may mắn, mọi người thu được nhiều đá Thần Năng hoặc là Nguyên Thần Binh thì có thể đến chỗ kia nhờ vị kia hỗ trợ tu luyện, nó sẽ không cự tuyệt... Nhưng hãy nhớ rằng không được để lộ vị trí của nơi đó để tránh một vài phiền toái không cần thiết!"
"Nếu lão đại gặp khó khăn, không tiếp tục ở lại Ngân Nguyệt được nữa, ngươi có thể mang mọi người đến Chiến Thiên thành né tránh, ngươi là thành viên chính thức của Chiến Thiên Quân nên không vấn đề gì, mở ra xong trực tiếp đi vào là được."
"Yên tâm, ta biết rồi."
Giờ phút này, Bạch Nguyệt thành đã xuất hiện.
Lưu Long nhìn về phía Bạch Nguyệt thành rồi lại nhìn Lý Hạo: "Ngươi không vào thành ư?"
"Đi chứ, không thì sao có thể lặng lẽ lăn lộn được?"
Lý Hạo nở nụ cười: “Đúng rồi, ta sẽ không để lại bảo vật đâu, các ngươi tự tìm đi!"
Trong lúc nói chuyện, Thần Chu bay qua Bạch Nguyệt thành, nhanh chóng đến căn cứ Võ Vệ Quân rồi hạ xuống.
Một tiếng ầm vang lên, Thần Chu rơi xuống đất.
Đám người từ trên thuyền đi xuống, Lý Hạo mang người đi vào trong, vừa đi vừa kín đáo đưa cho Lưu Long một cái bình nhỏ, truyền âm nói: "Bên trong là một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, dùng để cứu mạng, khi tu luyện cũng đừng lấy ra dùng. Phần còn lại ta sẽ mang đi."
Lưu Long khẽ gật đầu, truyền âm đáp: "Ngươi định đi Trung Bộ hay đi đâu?"
"Đi Trung Bộ! Nếu điều kiện cho phép thì có lẽ sẽ đến phương Đông trước."
Đúng vậy, có thể hắn sẽ đến phương Đông, đến phủ Định Quốc Công!
Hắn còn một chiếc Truy Phong Ngoa chưa lấy được đây.
Đương nhiên hắn biết chuyện này rất hung hiểm. Nghe nói Truy Phong Ngoa ở trong nhẫn trữ vật trên tay Định Quốc Công, Định Quốc Công cực kỳ cường hãn, gần như không có khả năng cướp đi, thế nhưng nếu có cơ hội thì sao?
Quang Minh Kiếm nói, hàng năm Từ gia đều có một nghi thức cung phụng, tế điện tiên tổ, khi ấy sẽ lấy Truy Phong Ngoa ra để tiến hành cung phụng.
Hiện tại còn chưa tới thời điểm tế điện, nhưng trưởng tử của Định Quốc Công đã chết, dựa theo quy củ, ngày đầu thất sẽ nhập liệm mộ tổ, an táng, mở từ đường, tế điện tiên tổ.
Giờ phút này, Từ Trấn đã tử vong được hơn ba ngày.
Muốn đến phủ Định Quốc Công cũng cần thời gian, lộ trình gần vạn dặm.
Nếu dùng toàn lực, tốc độ bây giờ của Lý Hạo không chậm, dù vậy cũng khó có thể đến nơi trong 3 ngày, có lẽ khi đến đó đã là ngày đầu thất, hắn cũng không hể xuất thủ bởi vì không đủ thời gian tìm hiểu tin tức.
Nhưng hắn có thể đến xem một chút, bởi vì sẽ không có ai nghĩ rằng Lý Hạo lại dám có ý đồ với Truy Phong Ngoa vào lúc này.
Một người phải to gan đến cỡ nào thì mới dám làm loại chuyện này?