Địa Phúc Kiếm và Quang Minh Kiếm là hai nhân vật cường hãn, trước đó Lý Hạo đã đề nghị mà bọn họ còn không dám làm, vậy thì Lý Hạo lại càng không dám, hơn nữa hiện giờ chắc mọi người đều nghĩ rằng Lý Hạo sẽ phải co đầu rút cổ trong Bạch Nguyệt thành sau khi nhận được tin tức mới đúng! Sao hắn có thể tuỳ tiện rời đi được?
Nhưng lặn lội đường xa sẽ rất mệt mỏi.
Lý Hạo liếc qua Hắc Báo lắc lư bên cạnh...
Hắc Báo lớn hơn, mập hơn trước nhiều, Lý Hạo suy tư, tốc độ của Hắc Báo chắc là rất nhanh, thể lực cũng tốt, mạnh hơn hẳn nhân loại.
Cưỡi chó... Có lẽ tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Dường như Hắc Báo cảm nhận được gì đó, trực giác Yêu tộc khiến nó ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, trong đôi mắt chó lộ vẻ nghi hoặc.
Lý Hạo vỗ đầu nó, cười một tiếng.
Đám người nhanh chóng tiến vào đại sảnh, Lý Hạo nhìn mọi người: "Mọi người ở lại đây tu luyện, cảm ngộ mấy ngày, sau đó hẵng ra ngoài. Đừng quá nóng vội!"
Lưu Long gật đầu, trầm giọng nói: "Mấy ngày tới chúng ta sẽ không đi đâu cả, cũng sẽ không để kẻ nào tiến vào!"
Ông biết Lý Hạo có ý định gì đó. Ông cũng không hỏi, biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Vậy là tốt rồi!"
Lý Hạo không nói gì, hắn yên lặng chờ đợi.
Hắn sẽ chờ sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Chờ người bên ngoài rời đi.
Hắn đã về căn cứ, Hoàng Vũ, Triệu thự trưởng vẫn muốn tiếp tục theo dõi hắn sao?
Không đâu.
Trong thành rất an toàn.
...
Đúng như Lý Hạo sở liệu, khi hắn dẫn người trở về, Thần Chu dừng sát trên quảng trường, Hoàng Vũ chỉ chờ đợi một lúc, ông cũng chẳng rảnh rỗi gì nên đã lựa chọn rời đi, tuy nhiên ông đã phái vài người nhìn chằm chằm chỗ này, không phải để giám thị, ông chỉ không muốn Lý Hạo mang Liệp Ma đoàn chạy loạn trong thời khắc này, hiện giờ bên ngoài cực kỳ nguy hiểm!
Hành Chính Tổng Thự.
Đây là lần đầu tiên Quang Minh Kiếm quang minh chính đại đi vào Hành Chính Tổng Thự.
Nàng có chút hiếu kỳ, đây là lần đầu tiên nàng bước vào nơi đây.
Tuy là võ sư của Ngân Nguyệt, nhưng giang hồ và quan phương vẫn luôn đối lập nhau, vậy mà bây giờ nàng lại đường hoàng đi đến đây.
Ở cửa ra vào, Chu phó thự trưởng dẫn đường cho nàng, vừa đi vừa nói: "Hồ tiểu thư, đi bên này..."
Quang Minh Kiếm lộ vẻ khó chịu, nhìn lão một cái.
Chu phó thự trưởng hiểu ý nàng, khó chịu mở miệng: "Không biết xưng hô thế nào nên… nếu Hồ... Hồ tông sư không thích thì ta... đổi xưng hô?"
Bình thường gọi người ta là Quang Minh Kiếm, nhưng ở đây thì không thể gọi như vậy.
"Gọi ta là Hồ kiếm sư là được!"
Quang Minh Kiếm không nói thêm gì, tông sư... Dựa theo xưng hô trước kia, gọi nàng là Lục Địa Thần Tiên cũng không thành vấn đề, nhưng trong cổ văn minh, tông sư là võ giả không màng sống chết, vì nghĩa, vì dân, vì nước, vì tộc mà chiến, nàng không phải.
Vậy nên nàng không muốn người khác gọi mình bằng xưng hô này.
Chu phó thự trưởng không nói thêm gì, dẫn nàng đi về phía trước, lên lầu hai, cửa đại sảnh mở rộng.
Giờ phút này, Khổng Khiết, Triệu thự trưởng đều ở đây, bọn họ mới vừa vào cửa, Hoàng Vũ cũng đi đến, Triệu thự trưởng nhìn thoáng qua, Hoàng Vũ truyền âm nói: "Về rồi, đang ở căn cứ, vừa về nên chắc sẽ không ra ngoài trong thời gian tới đâu, vậy nên ta tới xem một chút, cũng nói một tiếng với Quang Minh Kiếm."
Triệu thự trưởng khẽ gật đầu, ngay sau đó, ông đứng lên nở nụ cười với Quang Minh Kiếm: "Quang Minh Kiếm, ta đã gặp những người khác trong Ngân Nguyệt Thất Kiếm, chỉ có Quang Minh kiếm khách là ta chưa bao giờ gặp mặt, nghe danh không bằng thấy mặt, cuối cùng lần này cũng được gặp chân nhân!"
Quang Minh Kiếm oán thầm trong lòng, nếu dung mạo nàng chưa khôi phục một chút, tuy không quá đẹp đẽ nhưng không đến mức dọa người thì nàng sẽ không lộ mặt trước mắt kẻ khác đâu.
Nghĩ đến đây, lại nhớ tới lời Lý Hạo từng nói, lần này phía quan phương Ngân Nguyệt đã trả tiền để hắn đi cứu người.
Quang Minh Kiếm không hề khách sáo, nói thẳng: "Lần này phiền mấy vị xuất thủ tương trợ! Hồ mỗ vô cùng cảm kích, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu ngày sau phía quan phương Ngân Nguyệt cần giúp đỡ thì Hồ mỗ sẽ góp sức. Còn chuyện khác thì không cần bàn nữa!"
Khổng Khiết bật cười: "Quang Minh Kiếm, sao lại đạo bất đồng bất tương vi mưu?"
Quang Minh Kiếm nhìn y, hờ hững nói: "Khổng Khiết, năm đó ngươi tuần kiểm Ngân Nguyệt, tay dính không ít máu võ sư, vậy nên đạo của chúng ta đương nhiên khác biệt!"
Khổng Khiết nhíu mày: "Làm sao? Khổng Khiết ta duy trì trật tự Ngân Nguyệt mà sai ư? Chúng ta tự vấn lòng, những võ sư bị giết kia không có kẻ nào là người tốt, ngươi nói những người khác không ra sao thì có lẽ ta sẽ ủng hộ, nhưng ngươi lại nói ta, vậy chứng tỏ Quang Minh Kiếm ngươi trừ võ sư ra thì chẳng là cái gì cả, còn không có năng lực phân biệt đúng sai."
Quang Minh Kiếm không cãi lại.
Khổng Khiết cũng thấy không thú vị nên không lên tiếng nữa.
Triệu thự trưởng mỉm cười: "Đều là người Ngân Nguyệt cả, từ xưa người Ngân Nguyệt đã nóng tính, đóng cửa ồn ào cũng chẳng sao. Nhưng Hồ đại sư đã nói rõ vậy rồi thì chúng ta cũng không có gì để phản bác, có những lời ấy của ngươi là đủ rồi! Sắp tới, nếu Ngân Nguyệt có biến, mong rằng mọi người cùng góp sức bảo hộ lẫn nhau!"
"Chúng ta sẽ cố hết sức!"
Quang Minh Kiếm trả lời, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Không nhiệt tình như trong tưởng tượng, cũng không cảm động đến rơi nước mắt như trong tưởng tượng, càng không có cảnh tượng đồng hương gặp nhau nước mắt lưng tròng, cũng không thể nào ôn chuyện gì đó.
Nếu gặp được Viên Thạc và những người khác thì có thể nói chuyện phiếm vài câu, còn vị này thì chịu.
Một bên là quan, một bên nói thẳng ra thì là phỉ.
Năm xưa võ sư đều là phỉ.
Hàn huyên vô bổ vài câu, Hoàng Vũ không khách sáo gì nữa, trực tiếp hỏi: "Thực lực Định Quốc Công thế nào?"
"Mạnh hơn ta!"
Quang Minh Kiếm suy tư, nói ra suy đoán: "Khóa siêu năng tứ chi thì không nói, tất nhiên bão hòa, mà khóa siêu năng ngũ tạng ít nhất phải hoàn thành bão hòa ba bộ phận trở lên."
Nghe vậy, mấy người hơi nhíu mày.
Mạnh như vậy ư?
Khổng Khiết sờ cằm, nhìn về phía nàng: "Ngươi thì sao?"
"Hai bộ phận bão hòa."
Khổng Khiết cười: "Không tệ! Cứ tưởng những năm qua các ngươi đều không tiến bộ, Nam Quyền đại khái cũng mới hoàn thành một tạng bão hòa, miễn cưỡng đạt đến khóa ngũ tạng, nhưng gia hỏa này còn phách lối hơn ngươi."
Quang Minh Kiếm không khách khí hỏi ngược lại: "Vậy ngươi thì sao?"
"Ta?"
Khổng Khiết nở nụ cười: "Cũng mới hai phần, phần thứ 3 kém một chút."
Y chần chờ một chút, sau đó vẫn hỏi một câu: "Ngươi có phát hiện khóa siêu năng trong đầu, nhục thân, xương cốt không? Tứ chi, ngũ tạng chỉ có chín cái, nhưng có lẽ không chỉ có vậy..."
Thân thể người đang lẽ nên bị khóa toàn diện mới đúng.