Cùng lúc đó ở đại địa phương Đông.
Nơi này là hành tỉnh phủ quốc công, cái tên này do hoàng thất đặt lại năm xưa, Định Quốc Công tọa trấn nơi đây.
Mấy ngày nay, trong phủ quốc công rộng rãi không khí có chút bi thảm.
Năm vị tướng quân đã chết, trưởng tử chết, đích trưởng tôn cũng chết, một vị khách khanh Húc Quang đỉnh phong và một vị cung phụng Húc Quang hậu kỳ cũng tử vong.
Đối với phủ Định Quốc Công mà nói, năm nay là một năm vô cùng xui xẻo, tổn thất đến 9 vị cường giả Húc Quang!
Thực lực như vậy thậm chí có thể trấn áp một vài hành tỉnh khác, nhưng bây giờ bọn họ lại liên tiếp chết đi, thậm chí một cái Truy Phong Ngoa cũng bị lấy mất.
Thời khắc này, Định Quốc Công lộ vẻ bình tĩnh, không quá bi thương, nhưng sâu trong đáy mắt là sát ý dạt dào.
Lão nhìn về phía đám cường giả bên dưới, bình tĩnh nói: "Sau ba ngày, phủ quốc công đại tế, giao cho Tinh Nhi chủ trì! Ta là bậc cha chú của bọn họ, theo gia bối... sẽ không tiễn đưa bọn họ."
Phía dưới, nhị nhi tử của lão lộ vẻ mặt bi thống, vội vàng đáp: "Phụ thân yên tâm, ta sẽ an bài hậu sự cho đại ca và Tiểu Phong."
Từ Khánh nhìn đứa con trai này, không nói gì.
Có lẽ đứa con này của lão đang rất vui vẻ trong lòng.
Từ Trấn đã chết, quốc công kế nhiệm chắc chắn là gã.
Từ Khánh có con cái khác nhưng bọn họ đều là con thứ, không có tư cách kế thừa vị trí quốc công, nhưng đối với Từ Khánh mà nói vị trí quốc công là đã đủ rồi ư?
Lão nói tiếp: "Dựa theo quy củ của tổ tông, ở thời điểm đại tế, thánh vật Từ gia sẽ tế tự ba ngày để an ủi liệt tổ liệt tông! nhưng hôm nay, Truy Phong Ngoa đã mất đi một cái... Haizz!"
Lão thở dài một tiếng rồi lại nói: "Dù vậy thì cũng không thể phá vỡ quy củ, Truy Phong Ngoa cực kỳ trọng yếu, giờ chỉ còn 1 cái thôi nên càng thêm quan trọng, không gì sánh được, vào ngày đại tế, các ngươi hãy cẩn thận trông coi."
Từ Tinh vội nói: "Phụ thân, sao không dùng vật thay thế..."
"Ngươi muốn lừa gạt liệt tổ liệt tông sao?"
Từ Khánh nhìn nhị nhi tử, hờ hững nói: "Nếu Từ gia không dám lấy ra thánh vật của tổ tông, ở từ đường còn lo bị người ta cướp mất thì phủ Định Quốc Công còn cần tồn tại nữa không?"
Từ Tinh oán thầm trong lòng, chính ngươi nói phải cẩn thận, ta chỉ hùa theo nghĩ kế mà thôi, thế mà giờ lại nói như vậy, đúng là... vô lý!
Từ Khánh không để ý tới gã, lão nhìn đám người phía dưới: "Chư vị đều là trụ cột của phủ ta, lần đại tế này phiền chư vị phí tâm! Chờ đại tế kết thúc, ta sẽ đến quân doanh tế tự năm vị tướng quân, đưa vào thờ tự của Định Quốc quân! Đời sau của hai vị cung phụng khách khanh sẽ được phủ quốc công chiếu cố đến không tồn tại nữa."
Lão trấn an những người này, đám người cảm động đến rơi nước mắt, về phần là thật hay giả thì khó phân biệt.
Một nam tử trung niên đứng ra trầm giọng nói: "Quốc công, Quang Minh Kiếm và Lý Hạo phải xử trí thế nào?"
Thù này không báo, phủ Định Quốc Công còn mặt mũi nào để đặt chân ở đại địa phương Đông nữa?
Vua không ngai phương Đông mà lại chịu thiệt lớn trong tay đám mọi rợ này, điều này khiến người ta khó lòng chấp nhận nổi.
"Bọn họ đều ở Ngân Nguyệt..."
Từ Khánh nói phân nửa, một lát sau, lão lạnh lùng mở miệng: "Nhưng Ngân Nguyệt không phải tuyệt địa! Cứ phong tỏa Ngân Nguyệt trước, nếu bọn họ không chịu ra ngoài, vậy một thời gian nữa Định Quốc quân chắc chắn sẽ đạp phá Ngân Nguyệt!"
Vừa dứt lời, đám người chấn phấn hơn rất nhiều.
Có người nghiến răng nghiến lợi: "Đợi đến khi bắt được Quang Minh Kiếm và Lý Hạo, ta chắc chắn sẽ chém bọn họ thành muôn mảnh!"
"Quốc công nên triệu tập các thế lực phương Đông, đến Ngân Nguyệt đòi công đạo, hoàng thất và cửu ti đều mặc kệ không hỏi, tiểu công gia bị giết mà bọn họ không có chút phản ứng nào sao? Định Quốc Công trấn vùng đất phương Đông vì vương triều mà lại rơi vào kết quả như vậy, rõ ràng là vương triều này đã mục nát, bất lực lắm rồi!"
Đám người lòng đầy căm phẫn bắt đầu công kích cửu ti và hoàng thất.
Có vài người biến sắc, sợ hãi nhưng không dám nói gì.
Bọn họ nhìn Từ Khánh phía trên...
Hiển nhiên đã có người đoán ra được gì đó.
Hoàng thất và cửu ti không ra mặt, ngồi nhìn tiểu công gia của phủ quốc công trấn biên bị giết, việc này truyền đi càng chứng minh hoàng thất và cửu ti vô năng.
Chuyện này căn bản đã khiến lòng tin vào vương triều của một số người tan rã.
Hiển nhiên, Định Quốc Công đã có suy tính của mình.
Đám người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Định Quốc Công và nhị nhi tử Từ Tinh.
Định Quốc Công nhìn đám người rời đi rồi quay sang nhị nhi tử đang thấp thỏm, lão trầm mặc một hồi mới nói: "Đại ca ngươi đi rồi, dù bình thường đấu đá nhau thế nào thì cũng đừng để xảy ra bê bối vào ngày tế điển đầu thất của hắn! Hắn không còn, ngươi chính là quốc công đời tiếp theo, quốc công nên có lòng dạ của quốc công. Lo liệu cho tốt, nếu ngươi muốn trở thành quốc công kế nhiệm, ít nhất nên báo thù cho đại ca và cháu ngươi!"
"Phụ thân yên tâm, Tinh Nhi biết nên làm thế nào!"
Từ Tinh vội vàng cam đoan, Từ Khánh có chút mỏi mệt ném ra một chiếc nhẫn: "Đây là Truy Phong Ngoa, cung phụng nó trong từ đường ngày đại tế, không được lười biếng!"
"Hài nhi hiểu!"
Từ Tinh mừng rỡ trong lòng, trước kia gã không có tư cách chưởng quản thánh vật, đại ca thì đã chưởng quản một thời gian.
Giờ xem ra, đại ca vừa đi, phụ thân không còn lựa chọn khác, như vậy cũng không tệ.
Chết là tốt!
Từ Khánh khoát tay đuổi gã đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Đến khi nhi tử đi xa, lão mới thở dài một tiếng.
Thế hệ này của Từ gia không có kẻ nào nổi bật, hai con trai trưởng đều có thiên phú Võ Đạo bình thường, lão đại thành siêu năng, lão nhị còn tệ hơn, nhờ vô số tài nguyên bồi dưỡng, được Ngộ Đạo Cổ Binh trợ giúp vượt qua cửa ải thế, bây giờ cũng có ba khóa siêu năng tứ chi bão hòa.
Chỉ cần tứ chi khóa siêu năng cuối cùng cũng bão hòa thì sẽ đi vào lĩnh vực đặc thù, đây cũng là con đường đa số võ sư đỉnh cấp hiện tại đang đi.
Lão nhìn về phương Bắc, trong mắt lóe lên lãnh mang.
Nhi tử bị giết, lão tất nhiên phải báo thù.
Nhưng Quang Minh Kiếm còn quá to gan khi mang Truy Phong Ngoa đi, vậy mối thù này chắc chắn sẽ không chết không ngừng.
"Ngân Nguyệt..."
Từ Khánh hừ lạnh một tiếng, để xem các ngươi có thể phách lối đến khi nào!
Có lẽ hiện giờ tên Lý Hạo kia đang run lẩy bẩy sợ hãi, trong thời gian ngắn không dám bước ra khỏi Ngân Nguyệt một bước, tuy biện pháp của Ánh Hồng Nguyệt khá tốt, nhưng tin tức lưu truyền quá rộng cũng sẽ khiến bọn họ co đầu rút cổ một thời gian, như vậy lão sẽ khó lấy lại Truy Phong Ngoa trong thời gian ngắn.