Trên lục địa.
Lý Hạo đang cưỡi trên thân Hắc Báo.
Hắc Báo vặn vẹo thân thể, vung vẩy cái đuôi, sau đó lắc lư cái đầu, lại quay đầu liếm láp Lý Hạo...
Lý Hạo vung tay: "Làm gì đấy? Không thích thì trực tiếp nói ra, không nói gì tức là tự nguyên, liếm tới liếm lui làm cái gì?"
"Gâu gâu!"
"Nói tiếng người! Không nói lời nào chứng tỏ ngươi đồng ý. Ngươi chạy nhanh lên một chút, đừng nhầm đường, thời gian đang gấp rút đây!"
"Gâu!"
Hắc Báo hai mắt đẫm lệ sủa 2 tiếng, ta không biết nói tiếng người, nhưng ta cũng không muốn bị người cưỡi, rất khó chịu.
Lý Hạo bẻ thẳng đầu nó: "Đi đi, nhanh lên, đến nơi thì không bị cưỡi nữa. Ngươi càng trì hoàn thì ta cưỡi càng lâu, tự nghĩ xem có đúng hay không"
"Ta cũng không muốn cưỡi chó, ta còn ngại mất mặt đây này. Mà ngươi mập như thế nên giảm béo một chút đi, không thì lần sau chiến đấu, ngươi quá béo chạy không nổi đâu, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, lần sau nếu ta dẫn ngươi đến Chiến Thiên thành, cường giả kích phát huyết mạch ngươi lúc ấy thấy ngươi mập như vậy thì không chừng sẽ tra tấn ngươi đấy, đúng không?"
Có đạo lý!
Hắc Báo thầm nghĩ vậy, thế nhưng...
Được rồi!
Hắc Báo bất đắc dĩ cụp đuôi, Lý Hạo chỉ phương hướng, Hắc Báo nhanh chóng chạy đi, dù là chó thì nó cũng là yêu cẩu, tốc độ rất nhanh, như một trận gió xuyên qua bãi cát trong nháy mắt.
Lý Hạo tươi cười, cuồng phong gào thét bên tai, Lý Hạo muốn dựa dẫm một chút nhưng lại thấy không có gì cả, hắn đành nói: "Dựng đuôi thẳng lên cho ta dựa một chút, ngồi không thoải mái."
"Gâu gâu gâu!"
Hắc Báo gào thét!
"Ta tu luyện, tu luyện thì sẽ có kiếm năng tràn ra, nếu tư thế không thoải mái thì ta không tu luyện được."
Viu!
Cái đuôi trực tiếp dựng thẳng lên.
Lý Hạo bĩu môi, biết ngay con chó nhà ngươi không đổi được tính tham ăn mà.
Giờ phút này bọn họ đang ở biên giới Bắc Hải.
Đi dọc Bắc Hải tiến thẳng hướng Đông, không đến vạn dặm là sẽ đi hết đại lục phương Bắc.
Đại lục phương Bắc và đại lục phương Đông do biển cả ngăn cách, ngoài ra giữa hai đại lục còn có một sơn mạch, hầu như hoàn cảnh giữa đại lục tứ phương đều như vậy, ở giữa chính là đại lục trung ương.
Nếu quan sát, đại lục tứ phương và đại lục trung ương rất giống mảnh đất khổng lồ, bốn phía đều là đồi núi, đại lục tứ phương có tứ hải ngăn cách, ở giữa là đại lục trung ương diện tích lớn nhất.
Ở tứ phương, phương Bắc có 19 hành tỉnh, trung ương 22 hành tỉnh, phương Đông có 21 hành tỉnh.
Đại lục phương Đông đất rộng của nhiều, không cằn cỗi như Ngân Nguyệt.
Nghe nói phương Đông dồi dào, là vùng đất mặt trời mọc, thậm chí còn xây dựng một cây cầu phương Đông vắt ngang qua Đông Hải, nối với Trung Bộ, làm cho cả nhân loại rung động.
Thực ra ở thời đại này, nếu siêu năng nguyện ý thì có thể làm được điều đó.
Cường giả hệ thổ, hệ kim, hệ thủy liên thủ, chỉ cần đồng lòng là có thể kiến tạo ra được một cây cầu vượt biển lớn, dù vậy thì hiện giờ cũng chỉ có đại lục phương Đông tạo ra cây cầu lớn như vậy. Từ đó có thể thấy được phương Đông tài nguyên dồi dào, cường giả nhiều, siêu năng nhiều.
Phương Đông có 21 hành tỉnh, Từ gia không phải là bá chủ duy nhất nhưng là người chấp chưởng trên danh nghĩa của phương Đông, trừ chức vụ quốc công, Định Quốc Công còn một chức vị khác là Đông Hải tướng quân, chấp chưởng thuỷ quân Đông Hải!
Tuy nhiên hải vực hiện giờ do hải tặc làm chủ, cái gọi là thuỷ quân chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nhưng đối phương có danh nghĩa này, chỉ cần thực lực đầy đủ thì có thể kiến tạo một đội hải quân khổng lồ, nhất thống Đông Hải, cửu ti cũng không có tư cách ngăn cản.
...
Trong đầu Lý Hạo hồi tưởng lại những tài liệu này, nhìn cảnh sắc lướt qua hai bên.
Ngân Nguyệt nằm sâu trên phía Bắc, đến 10 tháng đã bắt đầu đông lạnh, gió lạnh gào thét.
Bắc Hải cũng rất lạnh nhưng tốt hơn Ngân Nguyệt một chút, cứ tiếp tục đi về hướng Đông, dù cũng là ven biển nhưng thời tiết dần dần ấm hơn.
Gió lạnh buốt như đao được thay bằng gió nhẹ ấm áp.
Không chỉ như vậy, Lý Hạo còn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.
Bọn họ phi nước đại cả chặng đường... nhưng vẫn là ban ngày!
Thế giới to lớn không thiếu sự lạ!
Ban nãy vừa đi qua 1 nơi mưa to, qua giây lát, đến một nơi đầy cát, thái dương treo cao.
Một bên mưa to, một bên nắng chói.
Lý Hạo dừng ở ranh giới kia trong chốc lát, trong mắt tràn đầy sợ hãi thán phục!
Không ra khỏi Ngân Nguyệt thì có lẽ cả đời cũng không thể nhìn thấy cảnh đẹp tráng lệ thế này.
Bầu trời Ngân Nguyệt luôn mờ tối, nhưng bầu trời nơi này lại sáng trong.
Con đường ở Ngân Nguyệt có chút mấp mô, nhưng con đường nơi này thẳng tắp rộng lớn...
Đương nhiên không phải chỗ nào cũng tốt!
Trên đường, Lý Hạo thấy cảnh đổ nát thê lương!
Một thôn trang ven biển bị lửa đốt rụi, bên tai truyền đến tiếng khóc, Lý Hạo thúc Hắc Báo tới gần, nghiêng tai lắng nghe, ngôn ngữ như nhau nhưng khẩu âm hơi khác.
"Đám Hắc Sơn phỉ trời đánh. Cướp sạch lương thực trong thời tiết này không phải là muốn ép chúng ta chết đi sao?"
"Cha, ta sẽ gia nhập Bạch Thánh quân!"
"Cái gì? Bạch Thánh quân cái gì? Đó cũng chỉ là thổ phỉ tạo phản mà thôi."
"Cha, Thiên Tinh vương triều sắp xong rồi! Đại loạn sắp xảy ra, ngươi không thấy thiên hạ này đều loạn rồi sao? Hắc Sơn phỉ, Toàn Phong trại, Tinh Quang đạo... Cha, cuộc sống thế này không sống nổi nữa! Những siêu năng kia, những võ sư kia hoành hành bá đạo, không ai sống được. Phản thì phản đi! Ít nhất Bạch Thánh quân còn cho chúng ta ăn, thời tiết thế này không trồng trọt được, lương thực còn bị cướp, quan phỉ cấu kết. Không phản là muốn chờ chết sao?"
Bên tai Lý Hạo vang lên tiềng ồn ào, trong lúc mơ hồ lại nghe người ta nói: "Hắc Sơn phỉ cực kỳ hung ác, đâu phải chỉ cướp đồ, chúng còn đốt thôn trang giết người. Ta cảm thấy... rõ ràng là Bạch Thánh đạo giả mạo Hắc Sơn phỉ gây chuyện, ép chúng ta lên núi đấy!"
"Mặc kệ nó, dù sao cũng không còn đường sống, trong đám đạo phỉ chỉ có Bạch Thánh quân coi kẻ khác là người. Chúng ta đều có kỹ năng kiếm sống, nếu người ta vừa ý thì làm thôi, chỉ cần được ăn no bụng, nuôi sống con cái là được!"
"Cũng đúng! Đi thôi, đi tìm Bạch Thánh quân..."
"Nhị nhi tử của lão Trương chính là Bạch Thánh quân..."
"Mẹ nó, có khi chính tên cháu trai này mang Bạch Thánh quân giả làm Hắc Sơn phỉ đến cướp đấy... Mà thôi, mặc kệ đi!"
"..."