Phóng viên, tòa soạn báo...
Đây là lần đầu tiên Lý Hạo nghe nói đến những danh từ này, nhưng sau khi tìm hiểu một phen thì hắn đã biết đại khái nó có nghĩa là gì.
Đó là một sản phẩm của văn minh tiến hóa.
Định Quốc Công tuyên dương bản thân, tuyên truyền sự công chính đẩy ra thứ như toà báo ở phương Đông, trên thực tế đó là một loại kiểm soát dư luận, tẩy não dân chúng.
Hình như nó đã tồn tại ở thời kỳ văn minh cổ, nhưng hình như có hơi khác biệt so với hiện tại.
Lý Hạo trở lại khách sạn, thấy một vài tờ báo.
Hắn đọc kỹ một vài tin tức trong đó.
"Hôm nay, Định Quốc Công phát biểu tuyên bố: Trung Bộ rung chuyển bất an, 21 hành tỉnh phương Đông tình nguyện mở rộng cửa lớn nghênh đón nạn dân Trung Bộ tiến vào Đông Bộ tị nạn, bắt đầu cuộc sống mới."
"Hôm nay phủ quốc công quyết nghị, thiên hạ rung chuyển, dân chúng khó có thể bình an, Thái An hành tỉnh xảy ra tai nạn, phủ quốc công lo cho nạn dân, ngay hôm đó đã phát xuống 1 triệu cân gạo trắng để cứu tế tai khu..."
"Định Quốc quân chiêu nạp tân binh, dân chúng Đông Bộ từ 16 tuổi đến 30 tuổi đều có thể báo danh, một người tham gia quân ngũ, cả nhà miễn thuế phú..."
"Hôm nay, Tả Lộ nguyên soái Định Quốc quân - Từ Trấn tướng quân thị sát Đông Hải, khu trục trộm cướp, thấy dân sinh khó khăn, đặc lệnh cho cư dân duyên hải miễn thuế ba năm."
"..."
Trong tửu điếm có không ít báo, tất cả đều được xuất bản từ một tòa soạn tên là Đông Dân Báo.
Đối với dân chúng mà nói, tin tức thời đại này đã khá rộng mở nhưng tình huống của đại nhân vật thì vẫn không rõ ràng.
Đừng nói là bọn họ, đến cả phần tử trí thức của thời đại này như Lý Hạo mà vẫn còn nhiều điều không biết.
Thời điểm hắn ở cổ viện Ngân Thành, hắn biết đến sự tồn tại của cửu ti nhưng không biết cửu ti là như thế nào.
Hắn là một người đọc sách hiếm thấy của thời đại này.
Với những người khác thì nguồn tin tức càng ít hơn, bây giờ, những báo chí kia mang lại cho bọn họ nguồn tin tức, có lẽ người biết chữ không nhiều, nhưng chỉ cần có một người biết thì tin tức sẽ nhanh chóng truyền bá.
Ánh mắt Lý Hạo lóe lên: "Thủ đoạn không tệ!"
Trong câu chữ đều thể hiện tấm lòng thương tiếc bình dân bách tính của phủ Định Quốc Công, nhưng trên thực tế, Lý Hạo lại cảm thấy tất cả đều là nói láo.
Tỉ như tin Từ Trấn đi thị sát Đông Hải, khu trục trộm cướp Đông Hải... Tin này là thật ư?
Nếu là thật thì đám hải tặc đông đúc ở Đông Hải ở đâu ra?
Còn tin cứu trợ thiên tai, 1 triệu cân nghe có vẻ nhiều, trên thực tế chỉ có 500 tấn mà thôi, 500 tấn là nhiều lắm sao?
Một đại hành tỉnh gặp tai hoạ, đâu chỉ có mấy triệu người bị ảnh hưởng.
Một người một ngày ăn lấp bụng, 1 triệu cân chỉ đủ cho mấy triệu người ăn 1 – 2 ngày, nhưng tình hình tai nạn có thể kết thúc trong 1 – 2 ngày không?
Mà phủ Định Quốc Công là người nắm quyền tối cao của phương Đông trên danh nghĩa, đây vốn là điều bọn họ nên làm.
Vậy mà bây giờ bọn họ lại đường hoàng đăng báo, lưu truyền khắp phương Đông, khiến dân chúng cảm động rơi nước mắt vì việc tốt của bọn họ.
"Báo chí là thứ tốt!"
Đây là lợi khí để chế tạo dư luận.
Ở thời đại này, ra khỏi thành là không còn cách nào để biết được tình huống trong thành, cường giả cũng chỉ có thể lưu truyền tin tức thông qua ngọc truyền tin, sự tồn tại của báo chí được phát hành rộng rãi có thể dễ dàng che đậy nhận thức của dân chúng, đồng thời dễ dàng thu mua lòng người.
"Chắc chắn Định Quốc Công đã từng đào móc di tích, thu được tư liệu về văn minh cổ."
Lý Hạo phán đoán.
Hắn hiểu không nhiều về báo chí.
Bên trong hệ thống văn minh cổ, thứ được nhắc đến nhiều nhất là TV, có thể trực tiếp trình chiếu hình ảnh đến mọi nơi, khiến toàn bộ thiên hạ đều biết, đây mới là lợi khí thực sự.
Nhưng thời đại này rất dị dạng.
Máy bay đại pháo đều được tạo ra, vậy mà những vật này không được chế tạo, có lẽ là người cầm quyền không quan tâm, có lẽ là có người cố ý không làm, bởi khi có nó thì tin tức sẽ lưu truyền quá nhanh, bất lợi cho việc khống chế dân tâm.
Biết nhiều thì nghĩ nhiều, nghĩ nhiều thì nhiều yêu cầu.
Khi ngươi luôn sống trong thâm sơn cùng cốc thì ngươi sẽ không có hùng tâm tráng chí gì.
Nhưng khi ngươi mỗi ngày nhìn thấy ngoại giới ăn chơi đàng điếm, xa hoa truỵ lạc, ngươi sẽ không nhịn được mà muốn ra ngoài xông xáo, muốn mình cũng được sống cuộc sống như vậy.
"Định Quốc Công..."
Xuyên qua cửa sổ, Lý Hạo nhìn về nơi xa, nơi đó là phủ Định Quốc Công đèn đuốc sáng trưng.
Vị quốc công tọa trấn phương Đông này cũng có chút bản lĩnh, tối thiểu là thủ đoạn thu mua dân tâm không tệ.
Mà trình độ sinh hoạt của phương Đông cũng không tệ lắm, có vẻ náo nhiệt no đủ hơn phương Bắc không ít.
"Kẻ có dã tâm..."
Đó là định nghĩa Lý Hạo phán cho lão, mà thời đại này không thiếu kẻ có dã tâm.
Phủ Định Quốc Công chết nhiều Húc Quang như vậy mà có vẻ vẫn còn không ít, có thể thấy rằng phủ quốc công có rất nhiều cường giả, nhưng hình như phương Đông vẫn chưa bị Định Quốc Công hoàn toàn nhất thống.
Nếu không thì không cần để một vài đại nhân vật các hành tỉnh phương Đông tham dự vào ngày đầu thất của nhi tử, có lẽ lão muốn mượn cơ hội để chấn nhiếp một phen, tránh việc tổn thất quá nhiều cường giả khiến vài bá chủ của các đại hành tỉnh mượn cơ hội thoát khỏi khống chế.
"Ngụy trang phóng viên để đột nhập ư?"
Nghe thật đơn giản.
Lý Hạo tự hỏi, chỉ cần đơn giản như vậy là có thể đột nhập vào phủ Định Quốc Công ư?
Chỉ tốn một vạn thôi sao?
Hiện giờ không có mấy người nguyện ý tốn một vạn để vào xem náo nhiệt, nếu có thì chắc chỉ có những kẻ mang ý đồ xấu.
"Những toà báo này đều do phủ quốc công khống chế sau màn, sản nghiệp của bản thân mà kẻ khác tiêu ít tiền liền được dẫn vào phủ quốc công ư"
Lý Hạo suy tư, sau đó nhìn phủ quốc công xa xa.
Bỗng nhiên hắn cười một tiếng!
Nhìn thoáng qua Hắc Báo, Lý Hạo nói: "Cẩu tử, trước đây ngươi biến thành con chó vàng lớn có thể ăn thịt người đúng không?"
Hắc Báo lắc đầu!
Bản cẩu không ăn thịt người, đừng oan uổng ta.
Lý Hạo cười ha hả: "So với lén lút thì không bằng quang minh chính đại đi vào! Càng mờ ám thì càng khiến người ta chú ý, nhưng có lẽ đối phương sẽ không chú ý quá nhiều đến những kẻ quang minh chính đại tiến vào."
"Phủ quốc công đại tế, Yêu tộc đến bái kiến một phen được không đây?"
Hắc Báo mê mang.
Lý Hạo giải thích: "Ngươi không phải đại yêu sao? Ngươi ăn ta vào trong bụng đi, ngươi không biết nói chuyện nhưng ta biết, ta sẽ dùng tinh thần dao động mà không khiến khí tức lộ ra, nhét một chút đá Thần Năng vào trong bụng cho ngươi, thần năng lan tràn, ngụy trang siêu năng đại yêu, ngươi là võ sư cẩu, người khác cũng không phát hiện ra được, tạo khí tức Tam Dương cho ngươi, đại yêu Tam Dương đủ chưa? Giả mạo... vậy thì nhận là đại yêu Khuê Sơn đi, dù không phải rắn nhưng không ai quy định Khuê Sơn chỉ có rắn."
"Chúng ta quang minh chính đại đi vào, nhưng chó đen thì dễ bị chú ý, dù sao lần trước ngươi giết người đã bị nhìn thấy, ngươi có thể biến thành màu vàng không?"
Hắc Báo trừng mắt chó nhìn hắn.
Cần phải làm vậy ư?
Nguy hiểm lắm!