Lúc này, Lý Hạo không biết những chuyện này.
Nếu hắn đang ở Ngân Nguyệt, khi kế hoạch của Phàn Xương tiến hành, hắn sẽ mặc kệ nguy hiểm mà tới Nam Độ, đây là điều tất nhiên, thân là võ sư, hoặc nên nói là một thành viên của Ngân Nguyệt, hắn không có lí do gì để không đi.
Nhưng hiện giờ hắn không ở bên kia nên đương nhiên không cần xen vào chuyện này.
Bây giờ, vì muốn cướp đoạt Truy Phong Ngoa, Lý Hạo đành tạm thời bỏ qua cho Bạch Sa Đạo.
Lúc này hắn đã bước vào Định Biên hành tỉnh.
Để che giấu hành tung, Lý Hạo không cưỡi chó nữa, hắn dùng dây xích Hắc Báo lại, dắt nó trong tay, dùng tinh tệ không biết lấy được từ đâu để mua một chiếc xe nhỏ, bắt đầu lái xe tiến về Định Biên tỉnh hội.
Đông Tâm thành là tỉnh lị của Định Biên hành tỉnh, Từ gia tọa lạc ở đó, tên tòa thành này do Từ gia đặt, mang ý nghĩa vùng đất trung tâm của phương Đông.
Giờ phút này, Lý Hạo lái xe với tốc độ cực nhanh.
Ngày mai chính là ngày đầu thất của Từ Trấn.
Trên đường đi, Lý Hạo một đường lao nhanh, hắn không lo mình sẽ đâm trúng thứ gì, nếu có vật cản, Lý Hạo sẽ bộc phát kiếm năng để đánh vỡ tất cả khi chưa đụng vào, vậy nên đối với hắn mà nói, con đường phía trước đều là đường bằng phẳng.
Ai dám nói hắn lái xe không tốt chứ?
Bây giờ hắn có thể lái như bay đây này!
Lái từ sáng sớm đến đêm tối, cuối cùng Lý Hạo cũng đến địa giới Đông Tâm thành.
Truy Phong Ngoa, ta đến đây!
Lúc này, Đông Tâm thành vô cùng náo nhiệt, so với phương Bắc, phương Đông phồn hoa hơn nhiều, đêm hôm khuya khoắt mà vẫn xa hoa truỵ lạc chẳng khác gì Nam Độ.
Trong thành thị, một phủ đệ rộng rãi cũng đang đèn đuốc sáng trưng.
Lúc đi vào thành, vì là xe nơi khác nên Lý Hạo phải giao 300 tinh tệ, đắt chả khác gì ăn cướp! Chẳng trách lại giàu có như vậy!
Tìm được một khách sạn, Lý Hạo dừng xe lại, đặt một gian phòng, nơi đây cách phủ Định Quốc Công không xa, có lẽ sẽ chẳng có ai đoán được rằng hắn đã bỏ ra 2 ngày 2 đêm để chạy từ Ngân Nguyệt đến Định Biên.
May mà hiện giờ vô cùng hỗn loạn, các hệ thông không lưu thông, hệ thống vương triều khó thống nhất, vậy nên Lý Hạo thuận lợi vào ở khách sạn mà không cần chứng minh thân phận.
Hắc Báo bị coi là chó cảnh, được Lý Hạo dắt cùng tiến về phòng.
Vừa lên lầu, Lý Hạo vừa cảm khái, nữ nhân phương Đông đều thật phóng khoáng, nơi đây nóng hơn phương Bắc nhiều, ai ai cũng lộ ra đôi chân dài.
Tiến vào thang máy, có em gái xinh đẹp còn sờ lên đầu chó của Hắc Báo, Lý Hạo sợ Hắc Báo tức giận, không ngờ... tên Hắc Báo chó chết lại nhìn chằm chằm đôi chân dài của người ta mà chảy nước miếng. Lý Hạo không còn gì để nói.
Đầu năm nay, ngay cả chó cũng thích nữ nhân, chẳng trách lão sư lại chạy cùng Bích Quang Kiếm, đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi, chẳng có chút tin tức nào.
Chỉ thương cho chính mình, hắn rời nhà ra ngoài mà chỉ có thể mang theo một con chó.
...
Đi vào phòng, sau khi thu thập đơn giản, đổi bộ quần áo mới, Lý Hạo đeo kính lên, có thêm mấy phần khí chất thư sinh.
Ăn xong bữa cơm, trong bóng đêm, Lý Hạo dắt chó ra cửa.
Nghe nói Định Quốc Công muốn thân dân, hơn nữa còn vì hoàng quyền bị hạn chế, con phố trước cửa ra vào phủ quốc công trước kia tính là địa bàn phủ quốc công, hiện giờ đã không còn hạn chế người qua lại, lần trước Quang Minh Kiếm đã giết năm vị tướng quân ngay tại nơi này, cách phủ quốc công rất gần.
Lý Hạo không có thời gian thu thập tình báo, vậy nên biện pháp tốt nhất lúc này chính là tới gần nhìn xem.
Võ sư không dễ phán đoán, nhưng nếu là cường giả siêu năng thì không ai không thể giấu được hắn!
Đêm nay, bên ngoài phủ quốc công, trên đường phố phồn hoa kia, Lý Hạo dắt chó, đeo kính mắt nhàn nhã đi dạo, thậm chí cuối cùng tản bộ đến nơi cách phủ quốc công chỉ một hai ngàn mét.
Cuối đường là quảng trường có rất nhiều cặp đôi đang yêu đương, khiêu vũ, còn phủ quốc công thì được phủ lên lụa trắng.
Lý Hạo nhìn thấy một vài cường giả đi ngang qua ở bên kia, khác với những người gần hắn, cường giả lui tới bên kia đều lộ vẻ điệu thấp, hình như ai cũng rất đau buồn.
Bên tai hắn vang lên đủ loại thanh âm, sau đó Lý Hạo bắt được một vài tin tức.
"Nghe nói ngày mai phủ quốc công tổ chức tế điện, các đại nhân vật của các đại hành tỉnh phương Đông đều đến đây. Hình như lần này phủ quốc công chịu thiệt lớn, các đại hành tỉnh cũng không ổn định. Không biết có phải vì đã chấn nhiếp một phen hay không? Có lẽ ngày mai sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Liên quan gì đến chúng ta, đó là vấn đề của đại nhân vật, đám dân đen chúng ta quan tâm làm gì?"
"Cũng đúng!"
"..."
Lý Hạo suy tư, đại nhân vật các đại hành tỉnh phương Đông cũng tới sao?
Vậy hắn phải cẩn thận hơn!
Giờ phút này, vấn đề khó khăn nhất là phải làm sao để trà trộn vào?
Không trà trộn vào thì chẳng lẽ trực tiếp đến cướp ư?
Lý Hạo trầm tư, chuyện lần này không dễ dàng chút nào.
Sau đó bên tai lại vang lên thanh âm của người khác, có người nghĩ kế thay Lý Hạo: "Ngày mai phủ quốc công rất náo nhiệt, Trương ca có biện pháp mang bọn ta đi vào mở mang kiến thức không? Nghe nói ở đó đều là đại nhân vật..."
"Đó là tế điện, ngươi nghĩ đó là ngày hội à? Chán sống rồi đúng không?! Nhưng muốn vào xem thì cũng đơn giản thôi, tìm toà báo nhét ít tiền, kiếm được cái thẻ phóng viên, ngày mai quốc công muốn hội đàm cùng các đại nhân vật. Nghe nói là có khả năng ngài ấy sẽ tuyên bố người thừa kế vị trí quốc công. Hình như muốn tạo thế từ bây giờ nên không ít toà báo đều nhận được lời mời..."
"Có đắt không?"
"Đương nhiên là không rẻ, tối thiểu phải một vạn, không thì ai dám mang ngươi vào?"
"Vậy quên đi, đắt quá!"
"..."
Lý Hạo sờ cằm, phóng viên ư?
Đó là thứ gì?! Hình như ở Ngân Nguyệt không có cái này.
Nhưng tốn một vạn là có thể trà trộn đi vào ư?
Có đơn giản như vậy không?
Lý Hạo nhìn thoáng qua phủ quốc công uy nghiêm nơi xa rồi nhìn đám người cãi nhau, hắn cười một tiếng, để tỏ lòng thân dân, cửa nhà Định Quốc Công mở đường đi cho một đống người lui tới, cũng không biết lão nghĩ thế nào.
"Đi thôi!"
Lý Hạo kéo dây thừng, Hắc Báo khó chịu nhưng vẫn đi theo, trước khi đi, nó còn lưu luyến nhìn các bác gái đang khiêu vũ...
Lý Hạo câm nín, mắt con chó này thật sự mù rồi!
Chỉ cần là nữ thì ngươi sẽ có hứng thú à?!