Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Cờ Thưởng

Chương 97: Cờ Thưởng Chương 97: Cờ Thưởng

Chương 97: Cờ Thưởng

Trong xe.

Vẫn là một nam một nữ lần trước, bọn họ nhanh chóng lái xe phóng qua, cửa sổ xe mở nên cả hai đều nghe thấy tiếng hát của Lý Hạo.

Thật khó nghe!

Người phụ nữ trên ghế phụ bỗng nhiên cảm khái: "Đúng là con người, có lúc thật đáng thương!"

Lời này chính là nói Lý Hạo.

Không biết mình sắp chết, hơn nữa còn có thể chết rất thảm.

Đến thời khắc này rồi mà còn vui vẻ ca hát được, ngẫm lại đúng là đáng buồn.

Người lái xe trung niên bâng quơ đáp: "Đành chịu, đây chính là phiền muộn của người bình thường!"

Chiếc xe từ từ tấp vào lề rồi dừng lại.

Giống như đang cần xem xét máy móc.

Người đàn ông xuống xe, người phụ nữ cũng xuống theo, xe dừng ở ven đường chờ Lý Hạo.

Cấp trên ra lệnh bắt buộc, hai ngày nay không cần để ý bất kỳ thứ gì khác, chỉ cần quan sát Lý Hạo thời thời khắc khắc, tuyệt đối không được để Lý Hạo rời khỏi tầm mắt, đương nhiên nếu Lý Hạo vào Tuần Kiểm Ti thì cứ đợi ở bên ngoài, nội bộ Tuần Kiểm Ti đã có sắp đặt riêng.

Một lúc sau.

Chiếc xe đạp chạy ngang qua.

Lý Hạo vẫn còn đang ngâm nga giai điệu kia, đột nhiên khúc hát bị gián đoạn, Lý Hạo dừng lại nhìn chiếc xe đang đậu bên đường, trên mặt nở nụ cười, rất đơn thuần chất phác.

"Hai vị, có cần giúp đỡ gì không?"

Thái độ thập phần nhiệt tìn

"Có gì khó khăn cứ tìm tuần kiểm là được!"

Lý Hạo cười nói: "Tôi là tuần kiểm cấp ba của Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo. Có vẻ xe hai người hỏng rồi. Có cần tôi giúp không?"

Hai người nhìn nhau, có phần ngạc nhiên.

Thật là... đủ nhiệt tình!

Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch, khờ khạo.

Ngươi có biết chúng ta là ai không?

Người đàn ông liếc nhìn Lý Hạo, cười cười, nhẹ nhàng từ chối: "Cảm ơn, không cần đâu, chúng ta tự mình làm được!"

"Thật không cần?"

Lý Hạo dừng lại, dựa xe sang một bên, đi tới chỗ hai người, nhìn xuống xe rồi lại hỏi: "Hỏng chỗ nào rồi? Trước đây ta cũng từng sửa xe, tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti lấy giúp người làm vui. Tất nhiên, ta sửa xe giúp hai người, hai người có thể thuận đường ghé ngang Tuần Kiểm Ti gửi một cờ thưởng đánh giá tốt nhất là được rồi... Ha ha, đùa thôi, không gửi cũng không sao!"

Gương mặt Lý Hạo có chút xấu hổ, như thể rất muốn nhưng nói ra thì hơi ngượng.

Ta chỉ là muốn có một lá cờ thưởng thôi!

Người phụ nữ bị chọc cười, nhìn gia hỏa trước mặt mà không khỏi thầm nghĩ, đúng là chưa đủ lông đủ cánh, vẫn còn rất ngây thơ.

Cờ thưởng?

Người phụ nữ mỉm cười hỏi: "Tuần kiểm, ngươi biết sửa xe à?"

Lý Hạo nở nụ cười, có chút không nhịn được đắc ý: "Biết! Hai người có thể nổ được xe thì ta nghĩ một cờ thưởng cũng không có gì quá lắm đúng không? Khụ khụ, ta là người mới ở Tuần Kiểm Ti, hai vị cũng hiểu người mới đến cần có cơ hội thể hiện ấy mà, vả lại ta sắp được thăng chức tuần kiểm cấp hai! Cần một chút vinh dự... Hai vị nghĩ thế nào?"

Bọn họ thực sự bất ngờ không nói nên lời!

Cái tên này vội vàng đến giúp họ sửa xe, sau đó còn ngỏ ý muốn có cờ thưởng, mục đích chỉ là vì hắn muốn được thăng chức!

Ngẫm lại thì cũng coi như minh bạch.

Nghe bảo Lý Hạo đang được thuyên chuyển đến đội chấp pháp, nói vậy, hắn thật sự rất có cơ hội được thăng chức.

Nhưng hiện tại, tính mạng của tiểu tử này sắp không giữ được, vậy mà bản thân hắn lại không có chút tính toán nào sao?

Thăng chức bây giờ thì có ích lợi gì?

Thăng chức rồi, ngươi cũng đâu còn mạng mà hưởng!

Người đàn ông mỉm cười, ôn hòa đáp: "Vậy làm phiền Lý tuần kiểm rồi. Nếu xe có thể sửa được thì bọn ta nhất định sẽ ghé qua Tuần Kiểm Ti đánh giá tốt."

Gã bây giờ có một cảm giác rất vi diệu.

Kẻ bị theo dõi lại chủ động bắt chuyện, chủ động giúp đỡ bọn họ, cũng tốt, xem như giúp hai người dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Rất thú vị!

Theo như gã biết thì Lý Hạo không có bạn bè, không có người thân, một mình sống khá cô đơn, ngoài ra thì gã không còn biết gì khác về Lý Hạo.

Nếu gã tiếp xúc với cái tên này thì phải chăng gã sẽ có thể cung cấp được nhiều thông tin có giá trị hơn cho cấp trên?

Vả lại, người ta còn là một tuần kiểm nhiệt tình như vậy, nếu ngươi cứ từ chối thì sẽ rất kỳ quặc.

Lý Hạo bước tới mở mui xe, cúi xuống kiểm tra một hồi, sờ mó động cơ đây đó, hồi lâu sau, hắn lại đi vòng quanh xe quan sát một lần nữa, nói với vẻ kỳ quái: "Không nổ máy được sao? Có phải động cơ quá nóng..."

Người đàn ông đáp: “Để ta thử lại xem sao. Vừa rồi nó tự dưng tắt máy, khởi động vài lần vẫn không lên được."

"Trước cứ khởi động lại thử xem, ta không nghĩ xe có vấn đề gì lớn, hơn nữa vẫn còn là xe mới..."

Người đàn ông lên xe nổ máy.

Hiển nhiên chiếc xe đã khởi động thành công.

Vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, bọn họ dừng ở đây chỉ là muốn chậm rãi theo sau Lý Hạo tới Tuần Kiểm Ti mà thôi.

Người phụ nữ lúc này lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Cảm ơn tuần kiểm!"

"Không cần đâu, ta không nghĩ mình làm được gì... Cờ thưởng bay mất, thật đáng tiếc, nhưng xe của hai vị chạy ổn là tốt rồi. Giải quyết phiền phức của nhân dân cũng là nhiệm vụ của Tuần Kiểm Ti mà!"

Lý Hạo thành thật cười nói!

Hai người bị nụ cười chất phác của hắn lây nhiễm, người đàn ông nhịn không được bước xuống xe, nghiêm mặt nói: "Không thể nói như vậy, Lý tuần kiểm lấy giúp người làm vui, chủ động giúp đỡ như vậy thật sự rất đáng quý. Vợ chồng chúng ta vừa đến Ngân Thành không lâu, có thể gặp được Lý tuần kiểm cũng là duyên số... Hiện tại chúng ta có việc, lát nữa sẽ ghé qua Tuần Kiểm Ti đánh giá cờ thưởng!"

"Đừng làm vậy!"

Lý Hạo vội vàng xua tay, "Thật sự đừng làm như vậy!"

Hắn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, "Như vậy... như vậy không nên. Ta không có bạn bè, bằng không đã sớm kêu bọn họ tới đánh giá… Khụ khụ, hai vị biết đấy, tuần kiểm cũng là người, thêm một cờ thưởng đều là vinh dự, rất có mặt mũi trước cấp trên."

Cả hai thực sự bị hắn chọc cười.

Rất dễ thương!

Thực sự trong sáng và tốt bụng!

Chỉ là một tấm cờ thưởng mà thôi, sao bọn họ lại nhẫn tâm từ chối hắn? Huống chi, có khi đây sẽ là tấm cờ thưởng cuối cùng mà Lý Hạo nhận được...

Nghĩ đến đây, người đàn ông cười bảo: "Yên tâm, Lý tuần kiểm đừng ngại. Lát nữa xong việc, bọn ta nhất định sẽ ghé qua Tuần Kiểm Ti chào hỏi một câu."

"Vậy thì... ta cũng không khách khí nữa nhé?"

Lý Hạo có vẻ rất vui, nở nụ cười rạng rỡ, có điều vừa nhìn lướt qua đồng hồ liền hốt hoảng la lên: "Chết, ta muộn rồi! Nếu hai người tới cứ trực tiếp đến phòng Cơ Yếu tìm ta, nếu ta không có ở đó thì hai người cứ gửi lại phòng tiếp dân hoặc sang khu nhà của đội chấp pháp gặp ta cũng được. Ta sắp thuyên chuyển công tác, có lẽ phần lớn thời gian tới ta sẽ làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Kết giao thêm bạn bè cũng tốt, cảm ơn hai vị."

Lý Hạo vội vàng nhảy lên xe đạp, vẫy tay với hai người rồi nhanh chóng phóng đi.

Chờ hắn đi rồi, người phụ nữ mới khẽ thở dài, "Không thể không nói, người như vậy thật sự rất thú vị, tấm lòng lương thiện, tính tình ngây thơ như trẻ nhỏ. Đáng tiếc, ngươi và ta cũng không cách nào quay ngược thời gian được!"

Người đàn ông lẳng lặng gật đầu.

Có một lúc, gã còn thấy hơi áy náy trước nụ cười thân thiện của Lý Hạo.

Người trẻ tuổi này thật khác biệt.

Chủ động giúp đỡ, lấy giúp người làm vui, không phải ai trong Tuần Kiểm Ti cũng đều hành xử như thế.

Người phụ nữ chần chờ hỏi lại: "Lát nữa thực sự đi đánh giá, gửi cờ thưởng?"

"Đường nhiên!"

Người đàn ông mỉm cười, có chút gian trá, "Sao lại không đi? Thân phận của chúng ta không có vấn đề gì. Đi vào xem một chút, tiện thể tìm hiểu thêm, cơ hội quang minh chính đại bước vào Tuần Kiểm Ti không phải lúc nào cũng có đâu!"

Vừa dứt lời gã lại nói tiếp: "Nhân cơ hội này, về sau nếu có ai bắt gặp chúng ta thường xuyên xuất hiện gần Tuần Kiểm Ti thì sẽ không thấy có gì không ổn. Chúng ta cứ việc lấy cớ đi gặp Lý Hạo mời hắn ăn cơm hay gì đó... Cảm ơn sự giúp đỡ của hắn, ai lại đi để ý đến chúng ta?"

Người phụ nữ nghe vậy bèn gật đầu.

Quả là một cái cớ tốt!

Đây đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa sẵn gối cho, lúc trước nàng còn đang cân nhắc, nếu cứ thường xuyên đứng đợi ngoài Tuần Kiểm Ti thì liệu có bị phát hiện hay hoài nghi gì không.

Bây giờ thì ít nhất cũng có một cái lý do hợp lý rồi.

Bình Luận (0)
Comment