Chương 96: Không Chỉ Có Một Người
"Vương Minh..."
Ngay khi Lý Hạo muốn nói về chuyện của Vương Minh thì Lưu Long đã lắc đầu nói nhỏ: "Không cần để ý đến gã! Ta đã điều tra thân phận đối phương rồi. Đương nhiên, ngươi cứ giả bộ như không biết là được, quả thực là người của Tuần Dạ Nhân, ta sự có sắp xếp của mình!"
Lý Hạo gật đầu.
Về phần Lưu Long sắp xếp như nào thì hắn hoàn toàn yên tâm, mặc dù người này trông có vẻ lỗ mãng nhưng thực ra trong lòng lại ôm rất nhiều tâm tư, nếu không cũng sẽ không nhắc nhở chuyện riêng của Liễu Diễm với hắn.
Hai người nói chuyện một lúc, Lý Hạo thấy cũng không còn chuyện gì nữa bèn tạm biệt Lưu Long, mỗi người đi một ngã.
Lý Hạo không vội rời đi, bây giờ việc quan trọng cần làm là tẩy sạch vết máu trên người.
Cũng may tầng hầm rất rộng và đầy đủ tiện nghi, kể cả phòng tắm cũng có.
Về phần thay quần áo, trong tủ ở đây còn có một đống đồng phục tuần kiểm mới, hẳn lão Lưu cùng mấy người ở đây đều là kẻ lười biếng, đồ tuần kiểm dính bẩn quá mức liền vứt đi thay bằng bộ khác, bởi vì Lý Hạo nhìn thấy có vài bộ quần áo cũ bị vứt bỏ trong thùng rác.
Quả nhiên, lão đại của đội chấp pháp Tuần Kiểm Ti vẫn có chút quyền thế, quần áo có thể tùy tiện muốn mặc thì mặc.
. . .
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lý Hạo cảm thấy tinh thần tràn ngập sảng khoái.
Lợi ích khi lá lách được cường hóa đang dần thể hiện vào lúc này.
Tốc độ máu lưu thông nhanh hơn, Lý Hạo có thể tùy ý tung một quyền tạo ra âm thanh như roi quất, gân cốt vang lên đặc biệt rõ ràng.
Nguyên một ngày hôm nay, Lý Hạo hầu như không rời khỏi tầng hầm.
Tiếp tục tiêu hóa năng lượng thần bí, cũng tiện thể lấy hai vị Ngô Siêu và Trần Kiên ra ‘bàn luận’ một chút, hai người này dễ đối phó hơn Liễu Diễm và Vân Dao. Lưu Long thì quá bận, chẳng biết đã chạy đi đâu nên Lý Hạo tìm hai người bọn họ nhờ bồi luyện.
Một người giỏi phòng ngự, người kia thì chạy rất giỏi, cả hai đều là những đối thủ tốt.
Đến cuối ngày, Lý Hạo cảm thấy mình đã tiến bộ không ít.
Còn Ngô Siêu và Trần Kiên đều có chung suy nghĩ rằng: Lý Hạo đích thật là tên trâu bò!
Tiến bộ thực sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Vốn là kẻ không quá thuần thục Ngũ cầm thuật, vậy mà bây giờ đã đánh rất ra hình ra dáng, ngoại trừ phương diện thực chiến vẫn còn thiếu chút sát khí thì Lý Hạo giờ phút này thực sự mang dáng vẻ Trảm Thập về mặt cảnh giới.
Trước đây thì cảnh giới Trảm Thập đều là những kẻ đã liếm qua máu người. Gần như toàn bộ Trảm Thập đều sẽ thường xuyên xuất hiện trên chiến trường.
Tất nhiên, ở thời đại của Lý Hạo thì mọi thứ đã khác, với sự xuất hiện của siêu năng và vũ khí nóng, các võ sư hiếm khi có những thử thách như vậy.
. . .
Tối ngày 15, Lý Hạo về tới nhà thì cũng là lúc gió đêm ập đến.
Vào mùa hè nóng nực như này, hiếm khi có thể nghênh đón một đêm gió thổi lồng lộng tới mát lạnh như vậy.
Đối với Lý Hạo, sự thay đổi thời tiết như thế cũng đồng nghĩa với chuyện, mùa mưa đã sắp đến, thời gian sẽ không còn quá xa nữa.
. . .
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Ngân Thành.
Từng đạo huyết ảnh xuất hiện trong đêm đen.
Không phải một, mà là rất nhiều.
Đằng sau mỗi huyết ảnh đều có một người đeo mặt nạ mặt quỷ đang đứng.
"Đêm mưa sắp tới!"
Trong bóng tối, có kẻ mang mặt nạ mặt quỷ thấp giọng nói, tựa như có chút mong đợi nhưng cũng có phần tiếc nuối.
"Kiếm Lý gia... đã đến lúc thu hoạch rồi!"
Có người nói với vẻ cân nhắc: "Đội săn quỷ Ngân Thành đã tham gia, cả Viên Thạc có thể cũng đã tham gia!"
"Ha ha!"
"Đội săn quỷ?"
"Là cái tên Lưu Long ngu xuẩn kia sao? Ta biết hắn! Là tên võ sư đã đắc tội với Tuần Dạ Nhân! Lúc trước Tuần Dạ Nhân thấy hắn không yếu nên đã đổ không ít tâm huyết, hy vọng hắn có thể thăng cấp siêu năng, trở thành thiên tài Nhật Diệu kế tiếp! Kết quả chưa kể đến việc gã đó thất bại thì chớ, lại còn phát ngôn bừa bãi, tuyên bố võ sư chưa hẳn đã không bằng siêu năng. Lưu Long hắn ở lại Ngân Thành, vẫn có thể trấn thủ một phương... Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!"
"Thật nực cười, nghe nói mấy năm nay chúng bí mật săn giết Siêu Năng Giả, giết được vài tên Nguyệt Minh, đều là mấy kẻ hoạt động tự do, bằng không thì cái đội ngũ phế vật đấy đã bị tổ chức đứng sau các Siêu Năng Giả kia giết từ lâu rồi!"
"Chư vị, mặc dù Ngân Thành rất nhỏ, Tuần Dạ Nhân thậm chí còn không thèm tới đây, nhưng không có nghĩa là nơi này không có uy hiếp. Dù sao ở đây cũng có mấy vị võ sư Phá Bách, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.”
Võ sư Phá Bách!
Một kẻ đeo mặt nạ quỷ đột nhiên bật cười, "Võ sư Phá Bách thì có là gì, bọn họ mà dám xuất hiện, ra một giết một! Theo ta thì tốt hơn nên đề phòng vũ khí nóng kia kìa. Vả lại đây là nhất mạch cuối cùng của bát mạch tụ hội, cũng là lần cuối cùng chúng ta chấp hành nhiệm vụ ở Ngân Thành! Chư vị, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì có khi cả đời này chúng ta sẽ không quay lại đây nữa!"
"Rõ!"
"Yên tâm đi, mặc dù Ngân Thành có chuẩn bị, ngay cả người của Tuần Dạ Nhân cũng đến... Vậy thì sao? Chúng ta biết họ nhưng họ không biết sự tồn tại của chúng ta!"
"Tốc chiến tốc thắng, giải quyết người Lý gia càng nhanh càng tốt, đoạt lấy kiếm Lý gia, một khi bát mạch hội tụ thì kế hoạch cũng triệt để hoàn thành!"
"Đao Trương gia thì sao?"
"Không sao, khi kiếm Lý gia vào tay, tầm quan trọng của đao Trương gia sẽ giảm xuống rất nhiều, không hẳn không thể tìm thứ khác thay thế. Đao Trương gia chưa bao giờ xuất hiện, có thể đã thực sự bị thất lạc rồi!"
"Rõ!"
"..."
Mọi người đồng loạt ứng tiếng, một lúc sau, đám huyết ảnh ấy biến mất vô tung vô ảnh trong đêm tối.
Những kẻ đeo mặt nạ quỷ cũng lần lượt biến mất tại chỗ.
Đúng như Lý Hạo dự đoán, huyết ảnh... không chỉ có một, cũng không phải là một người!
. . .
Ngày 16 tháng 7.
Thời tiết oi bức và bí bách đến nỗi khiến người ta hít thở cũng cảm thấy mệt mỏi, chán chường. Người có kinh nghiệm nhìn qua đều hiểu đây là điềm báo sắp có bão tới.
Sáng sớm.
Lý Hạo đạp xe, một tay giữ tay lái, một tay cầm bánh bao ăn, nhẹ nhàng thoải mái, ung dung lái xe về phía cục Tuần Kiểm Ti.
Đêm qua rất yên bình.
Không thấy huyết ảnh đột kích, đội săn quỷ cũng không tìm hắn, lão sư cũng không thông nhắn gì, cả Vương Minh cũng không làm phiền hắn...
Ngay cả Hắc Báo cũng cư xử vô cùng biết điều, không ho he sủa loạn tiếng nào.
Đêm qua, quả là một đêm tốt lành hiếm có.
Làn đường bên cạnh có từng chiếc ô tô lướt qua.
Ngân - 7219.
Biển số xe quen thuộc.
Lý Hạo tiếp tục ăn bánh, hờ hững như thể hắn chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn, trên mặt giữ nguyên sức sống và nụ cười tươi rói mà một thanh niên trẻ tuổi nên có.
Nhớ tới mấy ngày trước, thời điểm vừa báo cáo vụ tự thiêu lên, hôm đó chiếc xe ô tô kia cũng đi theo hắn.
Mấy ngày nay không gặp, không ngờ hiện tại lại bắt đầu theo dõi.
"Có phải càng ngày càng bức thiết không?"
Ngay cả ban ngày cũng phải tự mình giám sát, sợ ta bỏ chạy sao?
Lý Hạo âm thầm nghĩ, nếu hiện tại hắn đột nhiên bỏ chạy thì có phải sẽ chơi rất vui không?
Tất nhiên, chạy ngay bây giờ có thể còn nguy hiểm hơn, bởi vì sẽ làm rối loạn một số sắp đặt của Lưu Long, hơn nữa còn không thể câu thêm thời gian cho lão sư.
Đúng vậy, thời gian.
Lý Hạo lúc này chỉ hy vọng có thể trì hoãn chút thời gian cho Viên lão.
Ngay cả khi lão sư đã tiến vào Đấu Thiên thì vẫn cần thời gian để hấp thu năng lượng từ thạch đao. Năng lượng thạch đao xung kích vô cùng mạnh, dù mạnh như lão sư thì chỉ sợ cũng không rút được lượng lớn trong một lần.
Muốn trở nên mạnh hơn thì kiểu gì cũng cần thời gian.
"Nhìn hoa nở hoa tàn, làm người thương yêu yêu..."
Vừa lái xe vừa ngân nga hát, hôm nay tâm tình Lý Hạo có vẻ đặc biệt tốt.