Hắc Báo được đưa tới lầu nhỏ chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi.
Đám người trong hậu viện bắt đầu thương thảo.
Trên thực tế, Hắc Báo không hề nghỉ ngơi, nó là Yêu tộc, còn là hậu duệ Cổ Yêu, Lý Hạo cảm thấy một con chó ngoan ngoãn nghỉ ngơi sẽ không phù hợp thân phận Cổ Yêu, có đại yêu nhà ai lại ngoan ngoãn như vậy không?
Nhị tổng quản vừa rời đi, Hắc Báo liền quang minh chính đại đi ra ngoài, không che giấu chút nào, nó tùy tiện gọi lại một tên nô bộc trong phủ: "Tên gia hỏa nhỏ yếu kia, tới đây, mang bản vương đi dạo xung quanh!"
Thái độ nó như thể sẽ ăn thịt ngươi nếu ngươi dám không đến!
Nô bộc trẻ tuổi bị dọa sợ, không dám đáp ứng nhưng cũng không dám cự tuyệt, thấy Hắc Báo nhe răng trợn mắt như muốn ăn thịt người, nô bộc này sợ hãi đến mức suýt tiểu ra quần. Lúc này, nhị tổng quản bỗng nhiên trở về!
Lý Hạo càng chắc chắn việc mình bị người ta giám thị.
Lão trở lại quá nhanh.
Hắn không phát ra khí tức, cũng không công kích ai, vậy mà người ta lập tức biết được ở đây xảy ra chuyện, nếu nói là không có ai giám thị thì Lý Hạo có thể chặt đầu mình xuống.
"Sứ giả không nghỉ ngơi một lát ư? Đường dài bôn ba từ Khuê Sơn đến đây..."
"Ngươi nghĩ bản vương là Nhân tộc yếu đuối các ngươi à? Hơn nữa chỗ rách nát gì đây? Không gian nhỏ hẹp như vậy phải nghỉ ngơi thế nào? Năng lượng cũng cực kỳ thiếu thốn, đừng nói nhảm, mang bản vương đi quanh đây xem nào. Nhân tộc các ngươi thật biết hưởng thụ, chỉ là một tên quốc công thôi mà cũng có gia nghiệp lớn như vậy."
Gương mặt nhị tổng quản run rẩy.
Tiểu yêu này không khách khí chút nào.
Dù sao lão cũng là Húc Quang cảnh, vậy mà tiểu yêu Tam Dương này lại phách lối như thế.
Nhưng lão biết lai lịch tiểu yêu này không nhỏ, lão không dám tuỳ tiện trêu chọc, đành phải ứng phó nói: "Không biết sứ giả muốn xem cái gì?"
Lý Hạo suy tư một phen, tinh thần dao động nói: "Bảo khố!"
"Cái gì?"
Lý Hạo kiêu ngạo lặp lại: "Bảo khố! Ta muốn xem vốn liếng phủ quốc công các ngươi như thế nào? Có xứng hợp tác với Khuê Sơn hay không? Có tư cách liên thủ cùng Khuê Sơn ta hay không?! Bảo khố là nội tình, cơ bản nhất là đá năng lượng, Cổ Thần Binh, Sinh Mệnh Chi Tuyền, nếu những thứ này không đủ nhiều thì sao có thể tính là thế lực lớn một phương?"
"..."
Nhị tổng quản có cảm giác như đang mơ.
Lần đầu tiên lão gặp một... Yêu tộc lớn lối như thế!
Không, trước kia lão không biết nhiều Yêu tộc, chẳng lẽ Yêu tộc đều như vậy ư?
Kẻ nào cũng trực tiếp dứt khoát, không kiêng nể gì cả như thế ư?
Nếu gia hỏa này không có hậu trường thì bây giờ lão đã tát chết nó rồi!
Nghe nó nói xem, quá phách lối.
Lý Hạo lại nói: "Làm sao? Sợ bản vương cướp của các ngươi à? Đường đường là phủ quốc công mà sợ một Tam Dương như bản vương ư? Huống chi... Bản vương thèm để ý đến sao?"
Giọng điệu của Lý Hạo mang theo vẻ cười nhạo và khinh thường, móng vuốt soạt một cái, lộ ra một cái bình lớn bị bịt kín, không thấy rõ bên trong có gì, Lý Hạo thản nhiên đảo qua, đổ ra hơn 10 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền.
"Hầu hạ bản vương cho tốt, rồi bản vương sẽ thưởng cho ngươi mấy giọt ăn cho vui, thứ đồ chơi này bản vương còn nhiều lắm!"
Sắc mặt nhị tổng quản thay đổi!
Trước đó Lý Hạo lấy ra một giọt đã khiến lão động tâm, nhưng hiện giờ lão không chỉ ngạc nhiên nữa mà là rung động, điên cuồng, thậm chí nổi lên sát tâm, muốn giết chết đại yêu này để đoạt bảo.
Trời ạ?
Ta thấy gì vậy?!
Một cái bình lớn tùy ý đổ ra hơn 10 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, lão làm tổng quản trong phủ quốc công, có thể coi là người có kiến thức, biết rõ sự quý giá của Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Một giọt tương đương một cái mạng!
...
Cùng lúc đó, trong hậu viện, mấy vị siêu năng bộc phát khí tức.
Định Quốc Công bóp nát thành ghế thứ hai, Từ Tinh vừa đến đây cũng há to miệng.
"Công gia!"
Mấy vị cường giả thay đổi sắc mặt.
Giờ khắc này, bọn họ lộ ra sát ý, tham lam, điên cuồng.
Đó là một cái bình lớn!
Rất rất lớn!
Nhẹ nhàng đổ ra mà đã có hơn 10 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, rốt cuộc trong cái bình đó còn bao nhiêu nữa?
Trời ạ!
Đó là bao nhiêu cái mạng?
Không chỉ như vậy, ngay cả Từ Khánh cũng đang nghĩ rằng, nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền như vậy phải chăng có thể trực tiếp cường hóa ngũ tạng đến cực hạn, giải phong chiến lực, không cần phong ấn bản thân nữa.
Nhưng ngay sau đó lão quát khẽ: "Ngồi xuống!"
Trong mắt lão là vẻ tham lam, ngay sau đó đã biến thành ngưng trọng: "Ngồi xuống hết cho ta! Làm sao? Điên cả rồi à? Các ngươi biết nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền như vậy chứng tỏ điều gì không? Chứng tỏ thật sự có một đại yêu của văn minh cổ đại còn tồn tại, chứng tỏ đế cung thật sự tồn tại, chứng tỏ phía sau con tiểu yêu này có tồn tại truyền kỳ cực kỳ cường hãn, thân phận cực kỳ tôn quý, ngay cả Sinh Mệnh Chi Tuyền cũng có thể dùng làm nước uống..."
Càng nói càng sợ, lão nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Nhìn thấy bảo vật thì điên cuồng, không sợ có mạng cầm mà không có mạng tiêu ư? Hay các ngươi cảm thấy chiếm được bảo vật rồi các ngươi có thể chạy thoát, mà phủ Định Quốc Công ta chôn chân ở đây, có chết thì cũng chỉ chết người trong phủ quốc công?"
Vừa dứt lời, mấy vị cường giả lập tức biến sắc, vội vàng kiềm chế lòng tham, nhao nhao khom người: "Công gia, chúng ta sai rồi!"
"Hừ!"
Định Quốc Công hừ lạnh một tiếng, kỳ thật ban nãy lão cũng nổi lên sát tâm, thật sự rất muốn bất chấp tất cả để giết tiểu yêu nhỏ yếu kia, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong.
Giờ khắc này, lão không hoài nghi nữa.
Đây là một vị hậu duệ Cổ Yêu có bối cảnh lớn, thân phận cực kỳ tôn quý, có lẽ sau lưng đối phương không chỉ có một vị Cổ Yêu, bởi vì Sinh Mệnh Chi Tuyền không phải thứ yêu thú có thể ngưng tụ.
Trong cái bình này còn bao nhiêu nữa?
Điều này chứng tỏ có một tôn đại yêu yêu thực còn sống.
Càng nghĩ càng nhận ra chân tướng đáng sợ.
Lão nhíu mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng, thở hắt ra: "Đây là chuyện tốt! Khuê Sơn gần chúng ta, vậy nên Khuê Sơn nhất mạch tới tìm chúng ta trước, xem ra cũng có thành ý hợp tác, kim cổ khác biệt, cũng như lời Kim Yêu này nói, bây giờ Cổ Yêu không thể tuỳ tiện lộ diện, chưa thích ứng với thế giới bây giờ."
"Nhưng đây mới chỉ là suy đoán, nếu đối phương muốn xuất thế thì đó sẽ là tồn tại mà chúng ta không cách nào địch nổi."
Sau khi suy tư một phen, lão nhìn về phía nhi tử: "Dẫn nó đi dạo, nó muốn đi đâu thì dẫn nó đến đó."
Từ Tinh chấn động: "Phụ thân, nó muốn đi bảo khố..."
"Dẫn nó đi!"
Từ Khánh trấn định nói: "Đối với nó mà nói, bảo khố phủ quốc công thật sự là bảo khố ư? Có lẽ nó chỉ tò mò mà thôi, chỉ bằng bình Sinh Mệnh Chi Tuyền kia, bảo ta dùng toàn bộ phủ quốc công để đổi thì ta cũng nguyện ý. Chỉ sợ nó không nguyện ý thôi! Ngươi có thể thử hỏi nó xem nó có nguyện ý đổi hay không?"
Trắng trợn cướp đoạt là quyết định ngu xuẩn nhất.
Lão không phải tán tu, không phải kẻ vô thân vô cố.
Lão là bá chủ phương Đông, là Định Quốc Công, nếu cướp đoạt của tiểu yêu này thì lão sẽ chạy không thoát, trừ khi từ bỏ gia nghiệp, nhưng lão không muốn vậy, bảo lão từ bỏ 200 năm tích lũy của Từ gia vì Sinh Mệnh Chi Tuyền... Chuyện này không có khả năng!
Chẳng những không thể cướp đoạt mà còn phải bảo vệ nó thật tốt.