Lão nhìn về phía mấy người ở đây, trầm giọng nói: "Chư vị đều là lương đống trong phủ ta, ta không muốn chuyện khiến ta thất vọng sẽ xảy ra. Sinh Mệnh Chi Tuyền trân quý, nhưng đây là một cơ hội của chúng ta, nếu kết minh với Khuê Sơn nhất mạch, thứ chúng ta nhận lại sẽ không kém Sinh Mệnh Chi Tuyền. Mọi người đừng vì lợi ích trước mắt mà từ bỏ lợi ích lâu dài. Chỉ cần thành công hợp tác, đổi lấy thứ mà một tiểu yêu cũng có thể sở hữu thì có lẽ cái giá sẽ không quá lớn."
Đám người suy nghĩ một phen, cảm thấy lão nói đúng.
Lập tức có người mở miệng ton hót: "Tất cả là nhờ quốc công khí vận hưng thịnh, thanh danh công gia khiến Khuê Sơn nhất mạch động dung nên mới phái hậu duệ Cổ Yêu đến bàn chuyện kết minh."
Từ Khánh mỉm cười im lặng, trong lòng thì rất đắc ý.
Nhưng chuyện này cũng có một vấn đề phiền phức.
Truy Phong Ngoa!
Người ta muốn mượn Truy Phong Ngoa, đây mới là vấn đề khiến lão nhức đầu nhất, nếu phải cho mượn thứ khác để hợp tác với Khuê Sơn, thế lực có đại yêu cổ lão chống lưng thì lão sẽ không suy tính nhiều.
Thế nhưng đây lại là Truy Phong Ngoa...
Lão xoắn xuýt, nghĩ tới chuyện đã bị cướp mất một cái, giờ chỉ còn lại một cái, lão do dự, những tồn tại cổ lão này đều muốn có Truy Phong Ngoa, xem ra Truy Phong Ngoa thật sự là một thứ khó lường.
Nhưng lão không dùng được.
Dù cao minh thế nào thì lão cũng không thể biến nó thành chiến lực, hóa thành lợi ích.
Còn rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, lão quyết định chờ thêm một chút, lão nói với nhi tử: "Ngươi đi trước đi, nó có yêu cầu gì thì cố gắng thỏa mãn nó, nếu nhắc đến Truy Phong Ngoa thì ngươi cứ nói là đợi ta xuất quan xong sẽ cho nó quan sát. Nhưng hiện tại thì không được."
"Vâng, phụ thân, ta đi đây."
Từ Tinh không nhiều lời, nhanh chóng rời đi.
Gã vừa rời đi, Từ Khánh lại nhìn mấy người trong phủ, lão hít sâu một hơi: "Trấn an Cổ Yêu Khuê Sơn trước đã, mọi người giữ vững tinh thần, trời vừa sáng đại tế sẽ bắt đầu, quan trọng là phải đề phòng đám người kia, nếu chấn nhiếp được thì tốt! Nếu không..."
Lão nhìn về phía đại yêu trong màn hình, tự hỏi có nên lợi dụng con tiểu yêu này hay không.
Mặc dù chưa bàn xong chuyện hợp tác nhưng không phải là không thể mượn danh Khuê Sơn chấn nhiếp tứ phương.
...
Tân Khách lâu.
Lý Hạo đòi đi xem bảo khố, nhị tổng quản rất bất đắc dĩ, đến khi Từ Tinh xuất hiện, nhị tổng quản như trút được gánh nặng.
Hiện giờ Từ Tinh không còn lòng dạ nào đi bố trí đại tế nữa, trong lòng gã chỉ có bình Sinh Mệnh Chi Tuyền lớn kia, nhìn thấy Hắc Báo, gã vội vàng tươi cười: "Sứ giả muốn đi đâu vậy?"
"Bảo khố nhà ngươi, nhưng nô bộc nhà ngươi dám cự tuyệt ta."
"Hiểu lầm thôi! Sứ giả là hậu duệ Cổ Yêu thân phận tôn quý, bảo khố nhà ta có đáng gì, Minh tổng quản không biết chuyện này nên mới khiến sứ giả hiểu lầm."
Từ Tinh tươi cười: "Ta mang sứ giả đi, chỉ là vài vật nhỏ không đáng giá mà thôi, nếu sứ giả có hứng thì đây là niềm vinh hạnh của chúng ta."
Lúc này, Lý Hạo trốn trong bụng Hắc Báo mừng thầm.
Chuyện này đúng là hơi mạo hiểm, nhưng đối với người thông minh và kẻ có dã tâm thì không tính là mạo hiểm.
Nếu gặp kẻ như Nam Quyền, có đánh chết Lý Hạo thì hắn cũng không dám khoe khoang như thế, bởi kết cục của hắn sẽ là cái chết, chắc chắn Nam Quyền sẽ đánh chết Hắc Báo rồi đoạt bảo.
Còn vấn đề sẽ rước phải phiền phức lớn ư? Liên quan gì đến hắn?
Nếu Khuê Sơn đối đầu với hoàng thất, có khi Nam Quyền sẽ còn vui vẻ xem náo nhiệt.
Vậy nên, đối phó với những hạng người khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau, hiển nhiên thủ đoạn Lý Hạo dùng với Định Quốc Công cũng không tệ lắm, còn với người như Nam Quyền thì để cho bọn họ ăn đấm!
Lý Hạo mừng thầm, vẫn làm một yêu tộc lỗ mãng: "Đúng thế, các ngươi thì có gì tốt chứ? Có thì cũng là đồ đào ra được thôi, nhưng có khi các ngươi chẳng biết đồ quý ra sao, đào được cũng không biết dùng, không biết nó là gì... Thú vui lớn nhất của bản vương chính là đi đào bảo, có cái các ngươi không hiểu mà bản vương hiểu, ha ha ha, đó chính là vận may của bản vương. Nếu bản vương ưng món gì đó thì đưa ta được không?"
"Việc nhỏ thôi."
Từ Tinh cười gật đầu, phụ thân đã nói rồi, phải cố gắng thỏa mãn hậu duệ Cổ Yêu này, vậy nên gã không có ý kiến gì cả.
Hơn nữa, đồ vật trong bảo khố kỳ thật đều không phải tốt nhất, đồ tốt chân chính sao lại đặt trong bảo khố chứ?
Nhẫn trữ vật là đồ trang trí sao?
Bảo bối chân chính của Từ gia đều đặt trong nhẫn trữ vật của phụ thân, ngay cả gã cũng không có tư cách động đến.
Từ Tinh không nói nhiều, gã mang Hắc Báo nhanh chóng đi sau vào hậu viện, trên đường đi, Hắc Báo hết nhìn đông lại nhìn tây, Lý Hạo cũng phóng ra tinh thần lực dò xét bốn phía không chút kiêng kị, tư thái phách lối như thể nơi đây là địa bàn của nó.
Từ Tinh coi như không nhìn thấy.
Nó thích thì cứ dò xét đi, trông hậu duệ Cổ Yêu này không giống đến đây để tìm hiểu tình báo, ngược lại giống vẻ hiếu kỳ khi lần đầu tiên được đến thế giới loài người, trên thực tế, Lý Hạo và Hắc Báo thật sự rất ngạc nhiên.
Lý Hạo vừa dò xét vừa dùng tinh thần nói: "Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Từ Tinh câm nín, cuối cùng vẫn mở miệng đáp: "Từ Tinh."
"A, Tiểu Tinh, tên rất hay!"
Lý Hạo tán dương: "Tiểu Tinh, nơi này không tốt chút nào."
Làm sao?
Từ Tinh im lặng.
Lý Hạo như vô ý nói: "Từ khi đến đây, bản vương không thoải mái chút nào, hình như ta đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, có phải có cường giả đang để mắt tới nhà các ngươi hay không?"
Từ Tinh chấn động.
Nó cảm nhận được ư?
Tiểu yêu này không hổ là hậu duệ Cổ Yêu, năng lực cảm ứng quá nhạy, cường giả Húc Quang rất cường đại tiến vào phủ quốc công mà còn không cảm nhận được gì.
Từ Tinh có chút xấu hổ, không hề nhiều lời.
Việc này không thể nói ra, nếu không có thể tiểu yêu này sẽ nổi giận, cảm thấy phủ quốc công mạo phạm nó.
Lý Hạo chỉ thăm dò mà thôi, thấy gã không nói lời nào thì lập tức hiểu rõ, trong lòng đã có suy đoán, hắn dò xét một phen, có lẽ thứ giám sát mình không phải đồ vật bình thường, mà là một kiện bảo vật Thần Binh, nếu không thì đã chẳng ẩn nấp kín đáo như thế.
Định Quốc Công quả nhiên có không ít bảo vật.
Không hổ là gia tộc truyền thừa 200 năm. Ở thời đại này, truyền thừa 200 năm không ngắn, hoàn toàn xứng đáng là đại gia tộc, thậm chí là thế gia, chẳng trách ngày đó Từ Phong kiêu ngạo như vậy, tin chắc rằng Lý Hạo không dám giết gã.
Quanh đi quẩn lại, mấy người một chó nhanh chóng đi đến trước một đại lầu.
"Đây chính là bảo khố của Từ gia ta."
Từ Tinh giới thiệu, Lý Hạo lại dò xét một phen, phòng thủ của bảo khố không tệ, có hai vị Tam Dương âm thầm tọa trấn, Tam Dương không yếu, trong tình huống bình thường, nếu có kẻ mò được tới nơi này thì chứng tỏ phủ quốc công đã bị xâm lấn. Dù là cường giả Tam Dương hay là Húc Quang thì cũng chẳng khác gì nhau.
"Bảo khố chế tạo bằng tinh cương cường đại nhất, vật tầm thường không thể dễ dàng đánh vỡ."
Từ Tinh lại nói vài câu, đi tới trước cửa lầu các, lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong nhẫn trữ vật, trên cửa có một cái khóa lớn màu hoàng kim: "Bình thường bảo khố sẽ không mở ra, trong phủ chỉ có ta và phụ thân có thể mở nó."
Lý Hạo không thèm để ý: "Đồng nát sắt vụn mà thôi, một vuốt là vỡ."
Từ Tinh nở nụ cười: "Đập vỡ nó không khó, nhưng đây là phủ quốc công, có lẽ kém đế cung Khuê Sơn nhưng khả năng phòng ngự ngày đã được tính là cực kỳ sâm nghiêm trong thế giới Nhân tộc, khiến sứ giả chê cười rồi."