Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 977 - Chương 977 - Chém Gió

Chương 977 - Chém Gió
Chương 977 - Chém Gió

Răng rắc, khóa lớn mở ra, Từ Tinh đẩy cửa.

Hắc Báo khẽ nhăn mũi, dường như ngửi thấy mùi vị gì đó, thậm chí có cảm giác muốn chảy nước miếng, Lý Hạo vội vàng bộc phát thần ý, kích thích Hắc Báo.

Mẹ nó, thật mất mặt!

Từ Tinh không để ý, dẫn Hắc Báo đi vào rồi nói: "Bảo khố có tổng cộng ba tầng, đối với sứ giả mà nói thì không có gì tốt cả, tầng thứ nhất là Thần Năng Thạch và nơi dự trữ năng lượng thần bí, nơi này có 100 chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chứa Thần Năng Thạch năng lượng thần bí."

Ở đây chỉ có mấy hàng giá để đồ, trên đó không có Thần Năng Thạch mà là từng hàng nhẫn trữ vật.

Con mắt Lý Hạo sáng lên!

Nhẫn trữ vật không thể chứa lẫn nhau, vậy nên các chiếc nhẫn đều sẽ chiếm chỗ, người bình thường không thể mang nhiều nhẫn trữ vật như vậy.

100 chiếc... Chẳng lẽ chiếc nào cũng tràn đầy ư?

Vậy là có bao nhiêu Thần Năng Thạch!

Không cách nào tưởng tượng nổi!

Lý Hạo nói như thể vô ý: "Từ gia ngươi cũng có Năng Nguyên khoáng ư?"

Từ Tinh sững sờ, Năng Nguyên khoáng?

Một lát sau, gã cười khổ đáp: "Ý sứ giả là Năng Nguyên khoáng mạch ghi trong cổ tịch sao? Không phải đâu, Từ gia làm gì có thứ đó, chỉ là phát hiện trong vài di tích, tích lũy mà thành thôi."

"Ồ!"

Lý Hạo lại nói: "Trước đó ta đã từng gặp một số Nhân tộc sử dụng phế phẩm rác rưởi, của các ngươi cũng là vậy ư?"

"Sứ giả nói phế phẩm... Ta không rõ tiêu chuẩn của ngài là thế nào, sứ giả có thể tự mình nhìn xem."

Lý Hạo không khách khí, khống chế Hắc Báo trực tiếp cầm lên một chiếc nhẫn trữ vật, dùng thần ý dò xét một chút, sau đó tùy tiện ném lên kệ, dường như hoàn toàn không thèm để ý.

Có cảm giác nó còn không bằng rác rưởi.

Nhưng trên thực tế, hắn đang hít sâu để bình tĩnh lại!

Trong nhẫn trữ vật này có vô số Thần Năng Thạch lít nha lít nhít, nhìn sơ qua đã thấy có ít nhất là 1 vạn viên!

Ông trời ơi, đó là khái niệm thế nào?

Chẳng lẽ nơi này chứa đựng hơn trăm vạn viên Thần Năng Thạch ư?

Không thể nào!

Ở Ngân Nguyệt, khi Lý Hạo đòi 30.000 viên đã cảm thấy mình quá đáng lắm rồi, làm vậy có thể khiến Ngân Nguyệt phá sản, nhưng bây giờ, trong bảo khố của người ta lại có hơn 100 chiếc nhẫn trữ vật.

Nếu cái nào cũng có ít nhất một vạn viên thì chẳng phải là có mấy triệu viên ư?

"Chỉ là rác rưởi!"

Lý Hạo rung động trong lòng nhưng tinh thần thì khinh thường lên tiếng: "Trong nhẫn trữ vật khác cũng chỉ có thứ này thôi à?"

Từ Tinh ngượng ngùng, bất cứ ai tiến vào bảo khố Từ gia cũng đều chấn động ngây dại!

Hiện tại thì khác, cuối cùng cũng bị người ta khinh bỉ.

Không, là bị yêu khinh bỉ mới đúng.

Nhưng gã lại không có lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Đều là loại này, thật ra cũng có một chút Thần Năng Thạch tinh khiết, nhưng tất cả đều ở chỗ của phụ thân, nơi đây chỉ có những thứ này, hơn nữa số lượng Thần Năng Thạch có độ tinh khiết cao cũng không nhiều, chỉ đủ cho chúng ta tu luyện."

"Ồ!"

Lý Hạo giống như rất không thèm để ý, nhìn xung quanh một chút, không gian tầng 1 không nhỏ, trừ các dãy kệ trưng bày nhẫn trữ vật ra thì còn vài vật khác nữa.

Hắn khống chế Hắc Báo đi đến chỗ khác nhìn lướt qua, lại khinh bỉ lần nữa: "Các ngươi nhặt ve chai à? Những thứ đồ này mà cũng giữ lại sao?"

Trừ kệ hàng ra thì ở phía bên này còn có mấy cái rương, trong mỗi rương là một bộ áo giáp, số lượng rất nhiều!

Từ Tinh miễn cưỡng đáp: "Những thứ này cũng không tệ, có lẽ sứ giả không biết đây là áo giáp của một đội quân tên là Phá Không quân. Chúng được phát hiện trong một di tích, chỉ là mãi không thể tìm ra phương pháp khởi động... đó là áo giáp của quân chủng cường đại trong văn minh cổ, Chiến Thiên Khải của Chiến Thiên thành, Hắc Giáp Khải của Hắc Giáp quân hiện giờ đều là như vậy."

Lý Hạo ngạc nhiên, ngoài miệng lại nói: "Đương nhiên là bản vương biết! Nhưng năm đó chúng cũng chỉ là đồng nát sắt vụn mà thôi, trong đế cung có một đống lớn, đẳng cấp còn cao hơn, nhưng đây là đồ cho tiểu lâu la mặc, không phải đồng nát sắt vụn thì là cái gì?"

Từ Tinh kinh ngạc: "Sứ giả, trong đế cung cũng có quân đội sao?"

"Nói nhảm!"

Lý Hạo khinh bỉ: "Đế cung là cung điện của Đế Tôn, đương nhiên phải có quân hộ vệ, bọn họ được chọn lựa ra từ ngàn vạn cường quân. Ta từng nghe lão tổ kể về Chiến Thiên Khải mà ngươi nói, Chiến Thiên thành không yếu, nhưng năm xưa chỉ là cổ thành được một vị Đế Tôn tùy ý ban tên mà thôi, còn lâu mới sánh được với đế cung, Chiến Thiên Quân cũng không so với đế quân trong đế cung."

Từ Tinh cảm thấy mình vừa biết thêm kiến thức!

Đâu chỉ mình gã, đến Từ Khánh âm thầm nghe trộm cũng cảm thấy thêm kiến thức.

Hóa ra Chiến Thiên thành là cổ thành được một vị Đế Tôn ban tên cho vào thời kỳ văn minh cổ, dù vậy thì nơi đó vẫn rất đáng sợ, nghe nói đến tận ngày hôm nay Hoàng Kim Chiến Sĩ vẫn có thực lực cực kỳ cường hãn.

Ngọc truyền tin của Từ Tinh chấn động, gã cầm lấy nhìn một chút, ánh mắt khẽ dao động, gã hỏi: "Sứ giả biết những gì về Chiến Thiên thành?"

"Chiến Thiên thành?"

Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không nhiều lắm, chỉ biết năm đó Chiến Thiên thành nhiều Nhân tộc, nghe nói có mấy chục triệu nhân khẩu, Chiến Thiên Quân mấy triệu người..."

"Vậy sứ giả có biết trong đó có vài người là Hoàng Kim Chiến Sĩ không?"

"A, ngươi đang nói đến đám sĩ quan sư trưởng ư?"

Từ Tinh vui mừng, vị này đúng là không gì không biết, có truyền thừa cổ lão thật tốt, có thể biết rất nhiều chuyện.

Vô số người không thể thăm dò rõ ràng nội tình Chiến Thiên thành, nhưng đối phương lại có thể tùy ý nói ra.

Dường như Lý Hạo đang nhớ lại gì đó: "Một sư trưởng quản một vạn người à? Không nhớ lắm, từ rất lâu trước kia ta nghe nói là Chiến Thiên thành chỉ có 100 -200 sư trưởng gì đó, phía trên còn quân trưởng, quân đoàn trưởng nữa, sư trưởng thì cũng chỉ là đội trưởng nhỏ mà thôi!"

Từ Tinh hít sâu!

Thật ư?

"Sứ giả, nghe nói thành chủ Chiến Thiên thành chỉ là Hoàng Kim Chiến Sĩ..."

"Vớ vẩn!"

Lý Hạo mắng: "Sao lại vậy được! Mắt mù à?! Mà có thành chủ nào lại mặc áo giáp không? Lão tổ của ta từng nói rằng thành chủ Chiến Thiên thành hình như là chi thứ của một vị nào đó Đế Tôn nào đó, không lẽ họ Vương tới? Đó là một lão già hom hem rất lợi hại."

Từ Tinh càng thêm chấn kinh, chẳng lẽ những tin tức được truyền tới bây giờ đều là giả ư!

Chiến Thiên thành căn bản không đơn giản.

Gã muốn hỏi tiếp nhưng Lý Hạo đã mất kiên nhẫn: "Nói những thứ này làm gì? Ai nhớ kỹ nhiều thứ như vậy, ở đây trừ đống rác rưởi này ra thì chẳng còn bảo bối nào khác à?"

Từ Tinh bất đắc dĩ.

Những thứ này đều là rác rưởi ư?

Vô số Thần Năng Thạch, vô số năng lượng thần bí, hơn ngàn bộ chiến giáp văn minh cổ, nếu không phải là không thể sử dụng thì tất cả những bộ giáp này đều là bảo bối.

Tuy nhiên, người ta lai lịch lớn, kiến thức nhiều, nói vậy cũng không sai.

Gã đề nghị: "Lầu hai có một ít bảo vật có lẽ sẽ khiến sứ giả cảm thấy hứng thú, đó đều là Nguyên Thần Binh... Nhưng đẳng cấp thì không cao lắm."

Một chút!

Lý Hạo lại líu lưỡi, một chút là có ý gì?

Hắn không chần chờ, bay thẳng đến lầu hai.

Bài trí trên tầng 2 giống như tầng 1, trên các ngăn tủ bày đầy rẫy mỹ ngọc.

Có không ít ngăn tủ nhưng có nhiều chỗ trống không, có ngăn thì được bày biện món đồ nào đó.

Nhìn qua một cái, trên lầu hai có tối thiểu 30 ngăn tủ chứa đồ, có cái tràn ra năng lượng nhàn nhạt, lộ vẻ phi phàm.

Có trường đao màu đỏ lửa, có đại kiếm màu vàng đất, có cung tiễn tựa băng sương...

Bình Luận (0)
Comment