Trong Đông Tâm thành có thể nói là long trời lở đất.
Đám người Du Tiều cũng là chúa tể một phương, đương nhiên bọn họ biết phải làm sao để đả kích Định Quốc Công một cách hữu hiệu nhất, ở thời đại này, lời đồn nửa thật nửa giả là trí mạng nhất!
Giờ phút này, phủ quốc công bị lửa đốt cháy, ngọn lửa do Thuế Biến kỳ tạo ra, dù nô bộc phủ quốc công ra sức đi dập lửa nhưng kết quả là đành bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại hỏa lan tràn, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ phủ quốc công.
Điều này càng thêm chứng minh một điều, đó là Định Quốc Công đã xảy ra chuyện.
Nếu không, dù lửa rất mạnh nhưng hẳn là quốc công có thể dập tắt được, mấu chốt là người bình thường không dám phóng hỏa tại phủ quốc công.
"Quốc công vẫn lạc rồi ư?"
"Xong rồi, vậy còn chiến tranh không?"
"Chắc không đâu…? Nếu quốc công chết rồi, dù ai tới đây thì chúng ta cũng chỉ làm dân cho người ta quản không phải sao? Dù sao chúng ta cũng không phải quan... Chỉ cần không phải hải tặc hay sơn phỉ kia là được..."
Giờ khắc này, trong phủ quốc công không phải không có bất cứ ai, sau đó có một vài cường giả Tam Dương bay về tứ phương, nhanh chóng trấn áp sự hỗn loạn, Định Quốc quân ngoài thành cũng nhanh chóng xuất động, đề phòng các phương tập kích.
Nhưng bịa đặt thì dễ bác bỏ tin đồn thì khó!
Dù người phủ quốc công đã tuyên dương khắp chốn rằng quốc công không sao, chỉ là có kẻ gian làm loạn nhưng đã bị trấn áp, thế nhưng vẫn không có nhiều người tin tưởng.
Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, mọi người tin tưởng lời Du Tiều hơn.
Nếu không thì quốc công đâu rồi?
Vì sao phủ quốc công bị đốt?
Râu Đỏ đã thật sự bị giết rồi ư?
Nếu lão chết thật, vậy thì cường đạo lớn nhất Đông Hải đã chết, đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện đáng để khắp chốn vui mừng, còn về phần Râu Đỏ có cấu kết cùng quốc công hay không thì đám người không rõ, nhưng đã có lời đồn thì mọi người cũng nguyện ý tin tưởng.
...
Trong chớp nhoáng, tin tức lưu truyền quá rộng.
Lâm Giang hành tỉnh, các phương đang thương nghị làm thế nào để điều binh khiển tướng, tiến công Nam Độ ra sao, làm thế nào để dẫn dụ Lý Hạo đi ra...
Phàn Xương tươi cười.
Lần này có những người này hỗ trợ, gã tin rằng Ngân Nguyệt sẽ phải chịu chút thiệt thòi, như vậy gã sẽ giải được mối hận trong lòng!
Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm, Lý Hạo, đám người này đều đáng chết!
Đám người đang bàn luận, định quyết định nốt vấn đề cuối cùng trong hôm nay và thời cơ xuất binh...
Bỗng nhiên, ngọc truyền tin trong ngực không ít người chấn động.
Bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng lấy ra ngọc truyền tin, phải là chuyện lớn đã xảy ra thì mới có nhiều người cùng nhận được tin tức như thế.
Phàn Xương cũng nhận được tình báo.
Gã vốn không muốn xem, nhưng thấy tất cả mọi người đều đang xem nên gã cũng lấy ngọc truyền tin ra kiểm tra.
Vừa xem... Phàn Xương lập tức cứng người.
Không chỉ mình gã như vậy, toàn bộ đại sảnh an tĩnh đến cực hạn, tựa như một khu mộ địa.
Một lát sau mới có tiếng hít sâu truyền đến.
"Không có khả năng!"
"Đây chỉ là lời đồn!"
"Vớ vẩn, quá nực cười!"
"..."
Có người giận dữ mắng mỏ, hoàn toàn không tin!
Có người sắc mặt khó coi, đây không phải tình báo của một nhà, có lẽ một nhà có thể phạm sai lầm nhưng nhiều nhà cùng nhận được tình báo như vậy trong khi người ở đây đều là cường giả các đại thế lực, vậy thì sao tất cả tình báo đều sai lầm được.
Hồi lâu, có người chưa hết kinh hãi khàn khàn lên tiếng: "Ma Kiếm... Ra khỏi Ngân Nguyệt... từ khi nào?"
"Vài ngày trước hắn còn hiện thân ở Ngân Nguyệt, nghe nói đã về tới Bạch Nguyệt thành..."
Quá khó tin!
Mọi người còn đang ở đây thương lượng các ép hắn ra ngoài, nhưng hiện tại người ta đã đi ra.
Nhưng hắn xuất hiện thế này còn không bằng không xuất hiện.
"Phủ Định Quốc Công có vô số cường giả, Râu Đỏ còn là cường giả Thuế Biến kỳ, không chỉ Râu Đỏ, nghe nói tứ đại tướng quân Thiên Địa Huyền Hoàng đều có thể là cường giả Thuế Biến kỳ, Định Quốc Công cũng là võ sư đỉnh cấp, Từ gia có thể trấn áp 21 hành tỉnh phương Đông, đám người Du Tiều còn không thể phản kháng thì... sao lại bị Lý Hạo đánh tan được?"
"Tình báo không nhiều, không thể phán đoán chính xác, chỉ nói là phủ quốc công bị đốt cháy, không nói đám người Định Quốc Công đã chết..."
"..."
Đám người nghị luận ầm ĩ nhưng đều khó che giấu được thần sắc hoảng hốt.
Ma Kiếm Lý Hạo!
Trong Bắc Hải Tam Kiếm trước kia, kẻ yếu nhất chính là Ma Kiếm Lý Hạo, mặc dù hắn cũng rất cường đại, từng đánh chết Húc Quang hậu kỳ nhưng nhiều người cảm thấy chỉ cần tìm được cơ hội thì vẫn có thể đánh chết hắn.
Nhưng bây giờ... Một gáo nước lạnh rót thẳng vào tim đám người.
Vạn dặm tập kích!
Bọn họ nghĩ rằng đây chính là đòn phản kích và cảnh cáo của Lý Hạo, hắn như đang nói: “Các ngươi muốn giết ta ư? Được, vậy ta sẽ giết các ngươi trước!”
Phủ Định Quốc Công và hắn chắc chắn sẽ không chết không ngừng, hắn lại đến phủ Định Quốc Công trước, tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp công kích trong ngày đại tế của người ta.
Phàn Xương hít sâu một hơi, bàn tay có chút run rẩy nhưng nhanh chóng kiềm nén lại, gã trầm giọng: "An tâm chớ vội, còn chưa có tin chi tiết, phải tìm hiểu rõ ràng tình báo cụ thể đã! Ta đã thử thực lực Lý Hạo rồi, mấy ngày trước, hắn muốn giết một vị Húc Quang hậu kỳ cũng khó, không có khả năng nhanh như vậy đã đạt đến tình trạng có thể giết Húc Quang, Thuế Biến, nếu hắn làm được thế thì đã chẳng phải là Ma Kiếm nữa mà là Thần Kiếm!"
Gã không tin!
Chỉ mới mấy ngày mà thôi nhưng Lý Hạo đã tiến bộ đến mức này, có thể hủy diệt thế lực lớn một phương, phải biết rằng phủ quốc công còn mạnh hơn Lâm Giang phủ nhiều.
Dưới trướng Định Quốc Công có rất nhiều thủ hạ Thuế Biến kỳ, thậm chí còn cường đại hơn thế lực dưới trướng Bình Nguyên Vương.
Nhân vật bá chủ phương Đông mà lại bị Lý Hạo đánh chết dễ dàng vậy ư?
Gã không tin!
Giờ phút này, đám người đều miễn cưỡng bình tĩnh lại, hồi lâu sau, có người lên tiếng: "Vậy chuyện tiến công Nam Độ..."
"Tiến công cái rắm!"
Có người mắng: “Lý Hạo chạy rồi, chúng ta đến đánh Ngân Nguyệt để liều mạng với đám võ sư ở đó sao? Có ích gì không?"
Mọi người tới đây vì Lý Hạo chứ không phải để giết cường giả Ngân Nguyệt.
Giết Lý Hạo sẽ có Thần Kiếm, có thể giúp bọn họ đột phá.
Giết võ sư Ngân Nguyệt để làm gì?
Bọn họ có thể liều một lần vì Thần Kiếm của Lý Hạo, tranh đấu với đám võ sư Ngân Nguyệt hiếu chiến không phải kết quả bọn họ mong muốn.
Phàn Xương nghe vậy thì thầm mắng trong lòng.