Thư Di được Kỳ Sơn đưa đến nơi mà quản lý của cô nhi viện đã đưa, Dương Phong vẫn luôn chu toàn mọi thứ, hắn sắp xếp Kỳ Sơn hỗ trợ Thư Di.
Nàng đến địa chỉ đã ghi rõ trong tờ giấy, nhưng lại là một người khác không phải Thư Kỳ, ánh mắt của Thư Di có chút thất vọng, nàng cố gắng hỏi người chủ trước đã từng dọn khỏi ngôi nhà này, nhưng chỉ nhận lại một cái lắc đầu, hai chân cô đã mỏi nhừ vì bước đi liên tục cả một ngày trời nhưng rất vô vọng. nàng bước đi trên đường mà không ngồi vào xe, Kỳ Sơn phải chạy thật chậm để quan sát nàng,Thư Di ngồi xuống một bệ đường gần đó ánh mắt buồn chán không nói thành lời, Kỳ Sơn mở cửa xe bước ra gương mặt vẫn nghiêm nghị nhưng lời nói lại là sự an ủi.
“Sẽ tìm được thôi đừng buồn.”
Thư Di thở dài bất lực nói.
“Mong là như vậy.”
Đột nhiên Thư Di đứng lên nói.
“Anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi anh đã đi theo tôi suốt đoạn đường dài rồi, đã làm phiền anh nhiều rồi.”
Kỳ Sơn lắc đầu phản đối.
“Đây là nhiệm vụ của tôi, cô đừng bận tâm.”
Đột nhiên Thư Di đưa tay ấn hai vai của Kỳ Sơn để anh ngồi xuống.
“Con người cứng nhắc như anh làm sao biết như thế nào là nghỉ ngơi, cứ ngồi đấy tôi sẽ đi mua nước, nếu còn nhiều lời thì tôi sẽ giận đấy.”
Nói rồi nàng quay người rời đi, Kỳ Sơn nhìn bóng hình nhỏ bé đang bước đi trong lòng lại xốn xang một cách khó tả, mỹ nhân yếu đuối xinh đẹp thiện lương như thế, đã khiến cho người đàn ông cứng nhắc như Kỳ Sơn cũng phải động lòng.
Thư Di vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, ánh mắt của nàng vô cùng bất ngờ, nhìn nữ thu ngân trước mắt, trong vô cùng giống với mình, đôi mắt của Thư Di dâng lên một màn sương mỏng, đôi môi bắt đầu mỉm cười, nàng tiến đến quầy thu ngân.
“Là em có đúng không Thư Kỳ.”
Nữ nhân viên có đôi phần khó hiểu, cô ấy cũng khá bất ngờ vì người đối diện trong vô cùng giống với mình, Thư Di rất vui mừng nàng hi vọng những điều mà người mẹ tệ bạc nói với cô điều là sự thật, bà ta đã không lừa nàng.
Thư Di mỉm cười nghẹn ngào nói.
“Chúng ta là chị em song sinh, thất lạc của nhau.”
Cô gái có vẻ không tin cho lắm chỉ nghĩ là người giống người mà thôi.
“Chị đang nói nhảm gì vậy tôi không có người thân lớn lên ở trại trẻ mồ côi.”
Thư Di vội vàng lấy ra sợ dây chuyền của mình cho Thư Kỳ xem.
“Chúng ta điều có đeo một sợi dây chuyền như thế này, em còn giữ nó không Thư Kỳ.”
Thư Kỳ quan sát một lúc, đúng thật cô ấy cũng có chiếc vòng cổ giống như của Thư Di nhưng vì cuộc sống mưu sinh vất vả cô đã đem đi bán, Thư Kỳ rất ghét người đã sinh ra mình rồi nhẫn tâm ruồng bỏ, vậy thì giữ những kỷ vật đó để làm gì, so với Thư Di thì Thư Kỳ có đôi phần mạnh mẽ và ích kỷ.
“Chúng ta là chị em sao?” – Thư Kỳ vẫn chưa tin vào sự thật này.
Thư Di thật sự rất vui vì cuối cùng nàng cũng đã gặp được cô em gái thất lạc của mình.
“Đến đây với chị đi, chị chỉ còn em là người thân duy nhất mà thôi.”
Thư Kỳ bước ra khỏi quầy thu ngân nhưng vẫn dè dặt không muốn đoàn tụ với người chị song sinh của mình, Kỳ Sơn lo lắng khi nàng đi mua nước lâu rồi vẫn chưa quay lại, anh ấy đành đi đến cửa hàng tiện lợi.
“Cô Thư Di sao cô đi lâu…”
Thư Di vô cùng mừng rỡ báo tin vui cho Kỳ Sơn biết.
“Anh xem này đúng là định mệnh, tôi đã gặp được em gái song sinh của mình ở cửa hàng này.”
Thư Kỳ nhìn người đàn ông chỉnh chu trong bộ vest đen, cô mới khẳng định rằng Thư Di đã có cuộc sống xung túc hơn mình, Thư Kỳ rất chán ghét sống vùi mình trong một cuộc sống khổ cực không biết nghỉ ngơi là như thế nào, nhìn cô chị gái của mình ăn bận xinh đẹp còn có vệ sĩ đi bên cạnh, cô khẳng định được rằng Thư Di đang sống rất hạnh phúc và sung sướng.
“Chị à đúng là may mắn khi hai chị em mình được đoàn tụ, em rất vui.”
Khác với Thư Di, Thư Kỳ lại là con người có bản tính xấu xa, luôn ganh tị với những gì người khác có, hai người tuy giống cả hai điều có nhan sắc xinh đẹp như Thư Kỳ lại sắc sảo, còn Thư Di lại mang nét đẹp thanh thanh thuần có đôi phần ngây thơ.
Kỳ Sơn lên tiếng đề nghị.
“Nếu đã gặp lại vậy có thể cùng nhau quay về biệt thự không thưa cô?”
Thư Di gật đầu nói.
“Được chúng ta cùng nhau quay về đi.”
Thư Kỳ lại phản đối.
“Không được em vẫn còn trong ca làm, ngày mai có được không, ngày mai em sẽ đến sống cùng với chị.”
Thư Di có hơi thất vọng nhưng vẫn đồng ý với Thư Kỳ.
“Được vậy em cứ sắp xếp, chị sẽ không để em phải chịu vất vả nữa đâu em gái của chị.”
Thư Di vừa rời khỏi đó Thư Kỳ liền đang mặt lại, ánh mắt vô cùng khó đoán.