Ánh mắt của Hoa Dao liền thay đổi nhưng cô ta vẫn muốn dùng sức hút của mình để quyến rũ Dương Phong, vì Hoa Dao tự tin rằng bản thân có thể chinh phục được tất cả đàn ông từ tài phiệt đến trung lưu, cô ta mỉm cười ẩn ý cố ý chạm tay sờ lên ngực của Dương Phong, hắn di chuyển tầm mắt xuống bàn tay của Hoa Dao, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay của Hoa Dao đặt lại lên vai của mình, thanh âm vô cùng trầm khàn.
“Tôi nghĩ cô đây cần phải tập trung nếu không người vấp té là cô đấy.”
Lời nói vừa dứt Hoa Dao đã vấp ngã Dương Phong đưa tay đến đỡ lấy cô ta, hắn nhếch cong khóe môi nhướng mày nói.
“Cẩn thận một chút.”
Nói rồi Dương Phong đỡ Hoa Dao đứng thẳng dậy rồi bước đi lướt qua cô, Hoa Dao nhìn theo hướng người đàn ông đang đi, càng kích thích bản tính thích chinh phục của cô ta hơn, Hoa Dao mỉm cười thích thú tự độc thoại với chính cảm nghĩ của mình (đúng là mẫu người mình thích, để xem bao lâu anh sẽ bi lụy cầu xin tình yêu của tôi).
……….
Thư Di thức dậy từ rất sớm nàng muốn tranh thủ đến đón em gái của mình càng sớm càng tốt, chỉ một đêm không gặp mà nàng đã nôn nóng không chịu được, Thư Di bước xuống cầu thang nói lại với Kỳ Sơn đang đứng ở cửa chờ đợi mệnh lệnh từ cô.
“Kỳ Sơn chúng ta đi thôi, tôi muốn đến đón em ấy càng sớm càng tốt.”
Nụ cười của nàng rạng rỡ ngẩng lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỳ Sơn, anh đã thoáng chốc giao động trái tim trước mỹ nhân trước mắt, anh gật đầu bần thần một lúc mới gật đầu rời đi.
Thư Di cứ trong về phía trước mong đến chỗ của em gái đang ở để đón Thư Kỳ đến sống cùng mình. Vừa đến nơi không đợi chờ Kỳ Sơn bước ra trước mở cửa nàng đã vội vàng mở cửa bước khỏi xe đi thẳng vào khu trọ mà Thư Kỳ đang ở, Thư Di gõ cửa phòng của Thư Kỳ một lúc thì cô ấy mới mở cửa ra gương mặt vẫn còn ngáy ngủ.
“Là ai vậy?”
Thư Di cười mỉm cười véo vào má của Thư Kỳ.
“Là chị đây chúng ta đi thôi em.”
Thư Di đi vào căn phòng của Thư Kỳ khá nhỏ và bừa bộn, nàng quay sang nói với em gái.
“Em chưa chuẩn bị đồ đạc sao.”
Thư Kỳ đưa tay gãy đầu lắc đầu nói.
“Vẫn chưa hôm qua em đi làm về mệt quá không còn chút sức lực nào để sắp xếp đồ đạc, nằm xuống đã ngủ một giấc đến tận bây giờ.”
Thư Di luôn nhẹ nhàng yêu thương em gái hết mực.
“Được rồi chị sẽ giúp em một tay.”
Nàng ngồi xuống cùng Thư Kỳ sắp xếp lại đồ đạc sau khi hoàn tất cũng là giữa trưa, Thư Di đi ra bên ngoài gọi Kỳ Sơn vào giúp mình đem vali của Thư Kỳ ra xe giúp, nàng đợi em gái thay đồ hoàn tất cả hai cùng đi ra nói với người chủ cho thuê một tiếng, bà nhìn thấy Thư Kỳ nhận lại được người thân cũng cảm thấy vui thay cho cô ấy.
“Chúc mừng cô đã tìm lại được chị gái của mình, sau này hãy sống thật tốt và hạnh phúc đấy.”
Thư Di lại rất ra dáng một người chị chở che cho em của mình.
“Tôi cũng xin cảm ơn cô đã yêu thương giúp đỡ cho em gái của tôi suốt thời gian qua, chúng tôi đi đây.”
Hai chị em họ chào tạm biệt người chủ cho thuê rồi rời đi, Thư Kỳ ngồi trên chiếc xe ô tô sang trọng và tiện nghi liền cảm thấy mới lạ nên đã nhìn mọi ngóc ngách trên xe, Thư Di chỉ quan tâm mỗi mình em gái của mình thôi, nàng vuốt ve mái tóc của Thư Kỳ miệng không thể nào ngừng cười nói.
“Chị vui lắm vì cuối cùng hai chị em chúng ta cũng đã đoàn tụ với nhau, sau này chị sẽ cố gắng bảo vệ em.”
Thư Kỳ mỉm cười miễn cưỡng nói.
“Em cũng mong là thế.”
Chiếc xe đã dừng lại ở biệt thự số 7, Thư Kỳ đã được chị gái đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô ấy không thể tin là chị gái của mình lại sống ở một nơi xa hoa như thế, còn cô ấy suốt ngày phải đi làm tiết kiệm từng chút một với số tiền lương ít ỏi, Thư Kỳ quay sang hỏi chị gái của mình.
“Chị sống ở đây sao?”
Thư Di lại chẳng trả lời được vì vốn dĩ nàng cũng chỉ là kẻ ở nhờ với tư cách của một tình nhân bí mật.
“Chị…”
Kỳ Sơn mang hành lý vào nhà nhìn thấy Thư Di đang khó xử anh đã lên tiếng giải vây giúp nàng.
“Đúng vậy! Cô ấy sống ở đây vì cô ấy là bạn gái của đô đốc Dương Phong.”
Thư Kỳ lại tiếp tục đón nhận một bất ngờ nữa.
“Chị là bạn gái của….”
Thư Di đẩy em gái đi vào bên trong nàng lảng tránh sang chuyện khác.
“Không phải vậy đâu em cứ vào nhà trước đi chúng ta sẽ nói chuyện sao.”
Thư Kỳ đi vào bên trong lại càng choáng ngợp hơn.
“Căn nhà này lớn quá cứ như một cung điện vậy, chị sướng thật đấy có một cuộc sống thật tốt.”
Thư Di không muốn em gái biết mình là một tình nhân của đô đốc Dương Phong, nhưng nếu đã đến sống cùng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bại lộ mà thôi.