Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 12

Lâm Thính Vãn chưa từng thân mật nắm tay một người đàn ông như thế bao giờ, trong lòng không hiểu sao lại có chút căng thẳng, gò má cũng theo đó mà nóng ran lên.

Tạ Kiến Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, giọng nhẹ nhàng: “Đi thôi.”

Cô hít vào một hơi, tự nhủ bản thân chỉ là nắm tay thôi, căng thẳng để dành khi thử xem anh có ổn không cũng được. Sau khi điều chỉnh lại nhịp tim, cô đáp khẽ: “Ừm.”

Hai người cùng nhau bước vào biệt thự nhà họ Lâm. Sau khi bấm chuông, chẳng mấy chốc dì giúp việc đã ra mở cửa. Vì đã đoán được cô sẽ về sau cuộc gọi, ông Lâm đang ngồi đợi sẵn ở phòng khách.

Vừa nhìn thấy ông, Lâm Thính Vãn liền đi thẳng vào vấn đề: “Đưa sổ hộ khẩu cho con, con đi đăng ký kết hôn.”

Ánh mắt ông Lâm rơi lên người Tạ Kiến Hoài, mang theo sự ngạo mạn của kẻ bề trên, không hề che giấu mà đánh giá anh từ đầu đến chân. Sau đó ông chuyển ánh nhìn sang con gái, giọng nghiêm khắc: “Con kết hôn mà không bàn bạc với bố trước, trong mắt con còn coi bố là bố nữa hay không?”

“Không.”

“Lâm Thính Vãn!”

Lâm Thính Vãn kéo Tạ Kiến Hoài ngồi xuống ghế sofa, giọng đầy khó chịu: “Quan hệ giữa chúng ta thế nào, bố tự biết rõ trong lòng. Một năm gặp chưa nổi một lần, giờ lại ra vẻ một người bố có trách nhiệm? Bố mau đưa sổ hộ khẩu đi, con tự chuyển tên mình ra, sau này đỡ phải nhìn mặt nhau mà khó chịu.”

Nghe vậy, sắc mặt ông Lâm càng lúc càng sầm lại, giọng trầm xuống: “Tôi không đồng ý cho hai cô cậu kết hôn.”

Lâm Thính Vãn dứt khoát: “Bố ra điều kiện đi, con nghe.”

Ông Lâm vốn tưởng hôm nay chỉ có mỗi con gái tới, không ngờ Tạ Kiến Hoài cũng theo về. Như vậy ông cũng chẳng cần thương lượng với cô nữa. Lần nữa nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ông mở miệng: “Khi em trai Tạ tổng liên hôn với nhà họ Hứa, đã ký hai dự án lớn ở miền Bắc. Giờ đến lượt chính cậu kết hôn, tất nhiên phải có thành ý chứ.”

Ý tứ quá rõ ràng: muốn sổ hộ khẩu thì mang dự án của Tập đoàn Thiên Thành ra đổi.

Chưa đợi Tạ Kiến Hoài trả lời, Lâm Thính Vãn đã dứt khoát từ chối: “Da mặt bố đúng là dày thật đấy, loại lời lẽ này cũng nói ra được.”

Cô vừa định mở túi lấy đồ, bên cạnh đã vang lên giọng nói trầm ổn của người đàn ông: “Người Tạ Gia Hành chọn là Hứa Chi Thanh, không phải nhà họ Hứa. Còn người cháu chọn là Lâm Thính Vãn, không phải nhà họ Lâm. Lâm tổng, chú tự đề cao mình quá rồi đấy.”

Anh nói nhẹ nhàng như thể chỉ đang nêu ra một sự thật, nhưng rơi vào tai ông Lâm lại như một nhát dao cắt xuống, từng chữ từng chữ đều chứa đầy sự khinh miệt.

“Nếu Tạ tổng khinh thường nhà họ Lâm như vậy thì hà tất phải chọn con gái nhà tôi?” Sắc mặt ông Lâm lập tức đanh lại.

Tạ Kiến Hoài khẽ nhíu mày, rõ ràng tỏ ý không hài lòng với lời ông ta nói: “Nếu chú muốn nói trên phương diện thương mại, vậy cháu chỉ có thể nói thẳng — nhà họ Tạ chọn là cháu gái ngoại nhà họ Kiều, còn nhà họ Lâm không đủ tư cách.”

Ông Lâm cố nén cơn giận, gần như gào lên: “Lâm Thính Vãn mang họ Lâm!”

Tạ Kiến Hoài không chút nể mặt: “Trong lòng chú rõ nhất, thứ chú có thể dựa vào chỉ là cái họ này mà thôi.”

“Xem ra Tạ tổng cũng chẳng thật lòng muốn cưới. Nếu không đồng ý điều kiện của tôi thì mời hai người đi cho.” Ông Lâm dứt khoát uy h**p.

“Dù chú có cưỡng ép giữ sổ hộ khẩu, Lâm Thính Vãn vẫn có thể sử dụng giấy tờ cá nhân. Chỉ là thủ tục hơi rắc rối, đăng ký muộn chút thôi, cháu có thể đợi được.”

Tạ Kiến Hoài dừng một chút, giọng nói vẫn bình thản nhưng đã thấp thoáng sự không vui: “Hy vọng Lâm tổng cân nhắc kỹ, có muốn đối đầu với nhà họ Tạ, và có chịu nổi hậu quả của việc đắc tội Tập đoàn Thiên Thành hay không.”

Lâm Thính Vãn nghe câu này, kinh ngạc quay đầu nhìn sang — anh vậy mà lại lấy cả gia tộc lẫn tập đoàn ra uy h**p ngược.

Ông Lâm cũng không thể tin được. Ông ta đã điều tra kỹ, hai người trước kia vốn không quen biết, hôn nhân chỉ là liên hôn, không có tình cảm. Vừa rồi nắm tay vào cửa cũng chỉ là diễn cho mình xem.

Ông ta lạnh lùng cười: “Nhà họ Lâm này không phải trái hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp đâu, Tạ tổng nghĩ có thể làm được thật sao?”

Tạ Kiến Hoài không chần chừ: “Có thể.”

Ông Lâm cau mày, siết chặt nắm đấm. Tuy không tin nhà họ Tạ sẽ vì chuyện này mà ra tay, nhưng ông ta cũng không dám đem công ty mình ra đánh cược.

Đang do dự, Lâm Thính Vãn rút từ túi xách ra một xấp ảnh, thẳng tay ném lên bàn trước mặt ông ta. Ông ta cầm lên một tấm, thấy con trai mười lăm tuổi đang ôm hôn một cô gái ngoại quốc. Những tấm khác cũng đều là ảnh thân mật của nó với các cô gái khác.

“Nếu con công khai mấy bức ảnh này, danh tiếng của thằng con trai bố coi như xong, sau này cũng đừng mơ cưới được tiểu thư nhà nào nữa.” Lâm Thính Vãn lười dài dòng, lạnh nhạt nói: “Cho bố hai phút, lấy ảnh đổi sổ hộ khẩu.”

Ông Lâm vốn nhắm vào tiểu thư nhà tập đoàn đứng đầu ngành, muốn để con trai đính hôn với cô gái đó ngay sau khi đủ tuổi, sau đó cưới về làm chỗ dựa. Nhưng một trong những điều kiện của cô tiểu thư ấy là đối tượng không được có bất kỳ bê bối nào. Vì vậy ông ta mới không cho phép con trai ăn chơi ở trong nước, nó liền nhân lúc du học mà phóng túng ở nước ngoài.

Trùng hợp, anh họ và bạn thân của Lâm Thính Vãn cũng ở nước ngoài, giúp cô dễ dàng lấy được những bức ảnh này.

Ông Lâm trong lòng chửi thầm nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Trong giới này chuyện đó rất bình thường, qua vài năm cũng chẳng ai còn nhớ được.”

“Vậy à?” Lâm Thính Vãn khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm ông ta nói từng chữ một: “Nếu mấy tấm này chưa đủ, còn bằng chứng bố ngoại tình thì sao?”

“Cô nói linh tinh cái gì đấy!” Ông Lâm giận dữ.

“Đúng, con nói linh tinh đấy. Nhưng chỉ cần con nói, ông bà ngoại sẽ tin.” Lâm Thính Vãn nhìn ông ta đầy thách thức.

Nhà họ Kiều là danh gia vọng tộc trong giới, tập đoàn cũng là ông lớn đầu ngành. Bao năm qua ông Lâm tái hôn, nhưng chưa từng dám cắt đứt quan hệ với nhà họ Kiều, vẫn đều đặn đến thăm hai ông bà, dù họ không nâng đỡ ông ta nhưng cũng chẳng muốn hoàn toàn trở mặt.

Ông Lâm mặt đỏ gay, tức giận đến phát run, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Im lặng một lúc, ông ta phất tay ra hiệu dì giúp việc đi lấy sổ hộ khẩu. Không lâu sau, cuốn sổ được đưa tới. “Nó là em trai ruột của cô, nếu chuyện này vỡ lở, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô. Đừng chụp thêm cũng đừng phát tán nữa.”

“Mẹ chỉ sinh một mình con, không có sinh thêm em trai nào cả.” Lâm Thính Vãn giật lấy sổ hộ khẩu, lạnh nhạt đáp: “Triều Đại nhà Thanh kết thúc từ lâu rồi, giờ không còn chuyện tru di tam tộc nữa đâu.”

Ông Lâm thấy cô đột nhiên đổi ý, giọng điệu cũng có phần gấp gáp: “Là chính cô nói dùng ảnh để đổi lấy sổ hộ khẩu đấy.”

Cô lập tức nhét cuốn sổ hộ khẩu vào ngực Tạ Kiến Hoài, nhướn mày phản pháo: “Từ trước tới giờ con có phải người biết giữ chữ tín đâu?”

“Cô…”

Lâm Thính Vãn chẳng còn bận tâm gì nữa, nói thẳng không kiêng dè: “Thay vì tìm cách uy h**p con, không bằng bố nên đi cảnh cáo chính con trai mình bớt làm loạn đi. Mười lăm tuổi đã bắt đầu ăn chơi trác táng, sau này về nước nếu bị khui ra, chưa đầy ba phút, con trai bố chỉ còn nước dùng cái thân để đổi lấy lợi ích thôi.”

Nói dứt lời, cô xoay người bỏ ra ngoài, không quên kéo tay áo Tạ Kiến Hoài, lôi anh cùng rời khỏi nhà họ Lâm.

Ra đến bên ngoài, Lâm Thính Vãn bật cười, giọng nhẹ nhàng mà trêu ghẹo: “Tạ tổng vừa rồi biểu hiện không tệ chút nào, phối hợp ăn ý, giữ thể diện cho tôi lắm đấy.”

Tạ Kiến Hoài hạ giọng đáp: “Tôi muốn kết hôn, tất nhiên cũng nên góp một phần sức.”

Anh dừng một nhịp, lại nói thêm: “Không phải vì thể diện, tôi thật sự có ý định đối phó với nhà họ Lâm.”

Lâm Thính Vãn vốn tưởng anh chỉ hù doạ bố mình, không ngờ anh lại nghiêm túc đến thế, khẽ lắc đầu: “Không cần thiết đâu, nhà họ Lâm đâu có dễ đối phó.”

“Cần thiết.” Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Kiến Hoài nhẹ rơi trên người cô, như thể đang hứa hẹn, giọng điệu kiên định mà dịu dàng: “Tôi đã chọn em, đương nhiên sẽ đứng về phía em.”

Lâm Thính Vãn khựng lại một thoáng, rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh, tôi cũng sẽ làm tròn bổn phận của mình.”

Bốn chữ “làm tròn bổn phận” khiến Tạ Kiến Hoài nghe không mấy thuận tai. Anh vừa định sửa lại cách nói của cô thì thấy cô rút trong túi ra một lọ nước hoa, xịt lên người mình mấy cái, rồi lại xịt sang anh hai lần.

Mùi hương thanh nhã, thoảng mùi lá bưởi quen thuộc. Anh hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Xua đuổi xui xẻo.” Cô xịt xong thì cất lọ nước hoa vào túi, vừa cười vừa giải thích: “Bố tôi là sao chổi đấy. Người yêu cũ từng bị tai nạn xe, mẹ tôi thì mắc bệnh mất sớm, còn bà vợ hiện tại này thì thi thoảng cũng gặp chuyện không may.”

Tạ Kiến Hoài vốn định nói đó chỉ là trùng hợp, nhưng đến khi lời ra đến môi lại không nỡ.

Cô tin vào những điều ấy, hẳn là có lý do riêng của mình.

Anh chuyển chủ đề: “Chuyện em nói về việc ngoại tình, là thật sao?”

Lâm Thính Vãn nhún vai: “Tôi chỉ đoán bừa thôi, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi, có khi là thật đấy. Dù sao sau khi mẹ tôi mất không lâu ông ta cũng lấy vợ mới rồi còn gì.”

Mấy năm sau khi được đón về nhà họ Kiều, cô vẫn thường quay lại nhà họ Lâm thăm bố. Cho đến một lần vô tình nghe ông và vợ hiện tại nói chuyện, nhắc đến chuyện mười năm trước. Khi ấy mẹ cô vẫn còn khoẻ mạnh, tình cảm vợ chồng cũng rất tốt, vậy mà ông ta đã quen biết người phụ nữ này rồi.

Từ đó, Lâm Thính Vãn trong lòng thấy chướng, ít khi về nhà, Tết nhất cũng chỉ ghé qua lấy lệ. Sau này trưởng thành, cô dứt khoát không gượng ép bản thân nữa, một bước cũng chẳng buồn về.

Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, ánh mắt sâu xa, nói chắc nịch: “Lâm tiểu thư yên tâm, tôi sẽ đảm bảo sự chung thủy của mình.”

Lâm Thính Vãn bật cười: “Tôi biết chứ, nếu anh không chung thủy thì toàn bộ tài sản của anh sẽ thuộc về tôi mà.”

“…”

Anh bước lên một bước, nghiêng người chắn trước mặt cô. Lâm Thính Vãn suýt chút nữa đâm sầm vào ngực anh, ngẩng đầu thấy gương mặt anh nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm trang: “Cô Lâm, không phải tôi không dám, mà là sẽ không làm.”

Một đời quá dài, so với tình cảm, lợi ích nắm chắc trong tay mới là thật.

Lâm Thính Vãn qua loa đáp: “Ừm, tôi tin anh.”

Tạ Kiến Hoài nhận ra sự tin tưởng của cô chỉ dựa vào tài sản, nhưng lúc này có nói gì cũng vô ích, anh im lặng không nói thêm.

Lên xe rồi, anh hỏi: “Cô Lâm có muốn về nhà họ Tạ cùng tôi không?”

“Bây giờ á?” Lâm Thính Vãn quả thật từng nói sẽ tới chào hỏi bố mẹ anh vào dịp Tết, nhưng hôm nay quả là quá gấp gáp.

“Tôi chẳng chuẩn bị gì cả, hay để hôm khác đi.”

“Cốp sau xe tôi có quà rồi, em chỉ cần xách vào là được.”

“…Tôi đến nhà anh, xách quà anh chuẩn bị sẵn?” Lâm Thính Vãn vừa nói ra đã cảm thấy vô lý.

Tạ Kiến Hoài đáp một cách đương nhiên: “Bố mẹ tôi không thiếu quà đắt tiền, họ chỉ thiếu một người con dâu.”

Lâm Thính Vãn ngẫm lại thấy cũng có lý. Khi cô còn đang phân vân, Tạ Kiến Hoài đã bảo tài xế cho xe chạy về hướng nhà họ Tạ.

“Tạ tổng, sao anh cứ nhất quyết muốn tôi về nhà anh hôm nay vậy?”

“Hôm nay tâm trạng em không tốt, về nhà tôi biết đâu sẽ vui hơn một chút.”

Cô còn chẳng biết là hôm nay tâm trạng mình không tốt!

Trong đầu bỗng hiện ra gương mặt ông Lâm, ờ… đúng là không tốt thật.

Chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà họ Tạ sau nửa tiếng đồng hồ. Vừa bước xuống xe, mẹ Tạ – người đã nhận được thông báo từ trước – đã nhanh chóng ra đón, khoác lấy tay cô, mỉm cười rạng rỡ: “Vãn Vãn, cuối cùng con cũng đến rồi, dì nhớ con hơn một tháng nay đấy. Lát nữa chúng ta kết bạn WeChat nhé, sau này con cũng có thể nhắn cho dì bất cứ lúc nào.”

“Vâng ạ, dì, con nhắn tin cho dì cũng tiện hơn.” Lâm Thính Vãn hoàn toàn có thể đón nhận sự nhiệt tình của bà, nhưng vì đây là nhà họ Tạ nên cô vẫn có chút dè dặt, ngoảnh lại nhìn người đang lấy quà từ cốp sau xe — Tạ Kiến Hoài.

Thấy vậy, mẹ Tạ quay đầu gọi ra sau: “Tạ Kiến Hoài, đi nhanh lên, chân dài thế để làm gì hả!”

Nói xong lại quay sang cười hiền hòa, trấn an cô: “Con đừng lo, nó đến ngay thôi, chúng ta vào phòng ăn trước đã.”

“Phòng ăn ạ?”

“Ừ, nó nhắn tin nói với dì rồi, bảo con vừa ngủ dậy chưa ăn gì nên dặn dì giúp việc trong nhà chuẩn bị trước.” Bà nói xong, ánh mắt càng thêm rạng rỡ: “Nó cũng chu đáo lắm đúng không?”

Lâm Thính Vãn khẽ gật đầu: “Vâng, Tạ tổng rất chu đáo ạ.”

Chỉ là, cô không chỉ mang quà đến nhà họ Tạ mà còn tiện thể ăn cơm ở đây luôn.

Nghe thấy cách xưng hô ấy, mẹ Tạ tỏ ra không hài lòng, nhắc nhở: “Hai đứa là vợ chồng sắp cưới rồi, sắp đi đăng ký kết hôn, không cần gọi là Tạ tổng nữa đâu.”

Lâm Thính Vãn cười đáp: “Vâng, con quen miệng thôi, con sẽ sửa.” Trong lòng lại nghĩ, anh cũng gọi mình là “cô Lâm” đấy thôi.

Hai người vào phòng ăn ngồi xuống, trên bàn bày một mâm đồ ăn phong phú. Lâm Thính Vãn ngửi thấy mùi thơm liền càng thêm đói bụng, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn ngồi chờ Tạ Kiến Hoài.

Mẹ Tạ nhìn ra ngay, chủ động gắp đũa: “Không cần đợi nó, giờ này không phải giờ ăn của nó đâu.”

Lâm Thính Vãn lập tức hiểu ý — dù đang ở nhà, anh cũng vẫn tuân thủ thời gian biểu nghiêm ngặt. Nghe vậy, cô cầm đũa gắp thức ăn, nếm thử rồi khen: “Ngon quá, tay nghề của dì giúp việc thật tuyệt, cON cảm ơn.”

Mẹ Tạ cười vui vẻ: “Con thích là tốt rồi, sau này thường xuyên qua đây ăn nhé.”

“Chỉ cần dì không thấy con phiền là được ạ.”

“Sao lại phiền chứ, dì còn mong trong nhà náo nhiệt thêm một chút ấy.”

Hai cậu con trai — một người trầm tính, một người sôi nổi; con dâu thì ngược lại — một động một tĩnh, đúng là sự kết hợp hoàn hảo.

Tạ Kiến Hoài đưa quà trong cốp cho dì giúp việc rồi bước vào phòng ăn, lễ phép hỏi: “Cô Lâm ăn có quen không?”

Chưa kịp để Lâm Thính Vãn trả lời, mẹ Tạ đã lạnh mặt liếc sang: “Con vừa gọi con bé là gì?”

Tạ Kiến Hoài khẽ cúi mắt, ánh nhìn dừng trên người cô, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần dịu dàng: “Vãn Vãn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh cả đúng là hiểu chuyện [xoa đầu]

Bình Luận (0)
Comment