Lâm Thính Vãn ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Không được à?”
Cô thấy cách gọi “Tạ tổng” rất ổn, vừa không quá thân mật như gọi “chồng”, cũng không xa cách như gọi thẳng tên “Tạ Kiến Hoài”, nghe đúng mực, rất hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người.
Tạ Kiến Hoài mặt không cảm xúc: “Không được.”
“Tại sao chứ? Trợ lý, nhân viên hay đối tác của anh cũng gọi anh như vậy mà, anh chắc nghe quen rồi. Em gọi thế cũng thấy quen mà.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc: “Em không phải trợ lý hay nhân viên của anh.”
Lâm Thính Vãn đáp đầy lý lẽ: “Nhưng em cũng được tính là đối tác đấy thôi, dù sao chúng ta cũng đã ký hợp đồng rồi còn gì.”
“……”
Tạ Kiến Hoài im lặng hai giây rồi nói tiếp: “Gọi quen miệng thế, trước mặt bố mẹ anh rất dễ để lộ sơ hở.”
Lâm Thính Vãn phẩy tay ra hiệu anh đừng lo: “Em diễn tốt lắm, cứ yên tâm giao cho em.”
Không tìm được lý do phản bác, anh đành miễn cưỡng chấp nhận cách xưng hô “Tạ tổng”.
Trời cuối đông vẫn còn lạnh, trong không khí phảng phất hơi lạnh. Lâm Thính Vãn chỉ mặc váy hai dây, ngồi ngoài trời một lúc đã cảm thấy lành lạnh, khẽ rùng mình một cái. Vừa định hỏi anh có muốn ra ngoài đi dạo không thì thấy Tạ Kiến Hoài không nói một lời, đứng dậy xoay người đi vào trong nhà.
Câu nói của cô lập tức bị chặn lại, đành lấy điện thoại ra lướt phần bình luận và lượt thích. Hơn một tiếng đồng hồ, con số đã từ 120k lượt thích tăng lên 150k. Cô chợt nhớ Tạ Ninh vẫn chưa biết chuyện này, bèn chụp màn hình gửi riêng cho cô ấy.
Tạ Ninh: [Trời đất ơi! Bức ảnh nào mà có tận 150k lượt thích vậy? Ra là em này, chính là em!]
Tạ Ninh: [Em phải thông báo cho cả bạn bè biết mới được hahahahaha! Chị dâu, em yêu chị, yêu chị, yêu chị, chị thật sự quá đỉnh, đã giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất của em!]
Tạ Ninh: [Em vừa xem ảnh của mấy người mẫu trước đó, nhiều lắm cũng chỉ được bảy mươi nghìn lượt thích thôi, còn chẳng bằng một nửa của chúng ta! Hừ, họ đã phụ chị, giờ chắc phải hối hận lắm!]
Thật ra Lâm Thính Vãn chẳng hề nghĩ tới chuyện so sánh với mấy người mẫu kia, bọn họ có cả triệu fan, video hơn trăm nghìn lượt thích cũng chẳng hiếm. Vậy mà bức này chỉ có bảy mươi nghìn thật.
Cô tiện tay bấm vào xem, số liệu hai tháng gần đây cũng chỉ vài chục nghìn, có cái thậm chí chưa đến mười nghìn. Đúng là một mối quan hệ tệ hại có thể khiến vận khí của con người trở nên u ám.
Cô quay lại trang cá nhân của mình, hài lòng gật đầu.
Lấy chồng phải lấy người như Tạ Kiến Hoài.
Cơn gió cuối đông mang theo hơi lạnh phả qua, Lâm Thính Vãn không kìm được lại hắt hơi. Cảm giác ấm áp của ánh nắng chẳng đủ chống lại cơn gió lạnh. Khi cô vừa định đứng dậy trở vào nhà, một chiếc áo khoác vest khẽ phủ lên vai, mùi hương trầm nhẹ quen thuộc hòa cùng hương vị thuộc về người đàn ông bao bọc lấy cô trong hơi ấm ngập tràn.
Cô khẽ nắm lấy vạt áo, quay đầu nhìn Tạ Kiến Hoài, mỉm cười nói: “Cảm ơn, đây là lần thứ hai anh đưa áo cho em rồi đấy.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Anh lại ngồi xuống bên cạnh, điện thoại trong túi liên tục rung lên.
Lâm Thính Vãn mở màn hình ra, Tạ Ninh lại gửi đến một loạt những tin nhắn tràn đầy lời khen và bày tỏ tình cảm đầy hào hứng.
Hai người ngồi rất gần, cô lại không che màn hình nên Tạ Kiến Hoài nhìn rõ mồn một, chau mày hỏi: “Con bé làm phiền em bao lâu rồi?”
Lâm Thính Vãn vừa gõ chữ vừa phản bác: “Sao lại gọi là làm phiền, em ấy đáng yêu lắm mà.”
“Liên tục gửi cả đống tin nhắn mà gọi là đáng yêu à?” anh hỏi.
“Liên tục gửi tin nhắn khen ngợi và bày tỏ tình cảm thì đúng là đáng yêu.” Lâm Thính Vãn đáp.
Trong đầu Tạ Kiến Hoài nhẩm lại câu đó, tưởng tượng cảnh chính mình gửi đầy màn hình những câu như “Anh yêu em quá, em khiến anh say mê mất rồi, em là nữ thần của anh”… chỉ thấy cả người sởn cả gai ốc. Cả đời này chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Trả lời xong tin nhắn của em chồng, cuối cùng Lâm Thính Vãn cũng hỏi: “Anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Hôm nay dì giúp việc vừa đến, chắc phải đi mua đồ gia vị và thực phẩm, không có thời gian nấu cơm, mình có thể ăn trưa bên ngoài.”
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu: “Nghe theo em.”
Lâm Thính Vãn đặt chỗ ở vài nơi, phong cách và địa điểm chụp đều khác nhau, vừa hay trời hôm nay nắng đẹp, tiện thể ra ngoài khảo sát địa điểm, thử ánh sáng và góc chụp.
Khi hai người quay lại phòng khách có hệ thống sưởi ấm, cô vừa cởi áo khoác vest ra, chưa kịp hỏi gì thì Tạ Kiến Hoài đã tự nhiên nhận lấy, mặc vào người, chỉnh lại cổ áo và tay áo, ngay lập tức khôi phục vẻ nghiêm nghị, chỉn chu vốn có.
Cô vốn định hỏi “có cần giặt không”, chẳng ngờ anh lại mặc luôn, hành động vừa tự nhiên vừa nhanh khiến cô còn chưa kịp phản ứng.
Tạ Kiến Hoài như đọc được suy nghĩ của cô, giọng trầm thấp: “Em rất sạch sẽ.”
Rõ ràng chỉ là bốn chữ rất bình thường, ngữ khí cũng rất bình thường, vậy mà Lâm Thính Vãn lại nghe ra một tầng ý khác. Cái “sạch sẽ” này là nói mùi hương, hay là cơ thể… Anh dựa vào đâu mà khẳng định vậy… là nụ hôn ư?
Cô không dám nghĩ tiếp, sợ anh nhận ra điều gì, cúi đầu đi về phía phòng ngủ chính, vào phòng thay đồ.
Cô chọn váy đỏ hai dây phối với chân váy viền ren trắng, khoác thêm chiếc cardigan phối trắng – vàng – xanh nhạt, rực rỡ mà không chói mắt, đeo thêm vòng tay cỏ bốn lá may mắn rồi ôm máy ảnh ra khỏi phòng.
Tạ Kiến Hoài thấy cô tràn đầy sức sống bước ra, khoé môi vốn hơi mím cũng giãn ra đôi chút, ánh mắt trở nên dịu dàng. Nhưng khi ánh nhìn chạm tới chiếc cổ trống trơn của cô, sắc mắt anh tối lại, giọng không rõ cảm xúc: “Không thích quà anh tặng à?”
“Quà gì cơ? Là vòng tay bác gái tặng à? Đẹp quá, lại còn quý giá nữa. Hôm nay ra ngoài khảo sát, em không đeo, kẻo va vào đâu thì tiếc lắm.” Lâm Thính Vãn giải thích.
Tạ Kiến Hoài lặng lẽ nhìn cô, còn cô lại cảm thấy lý do mình đưa ra vô cùng chính đáng — đi chụp ảnh không tiện đeo vòng ngọc mà. Cô không hiểu vì sao ánh mắt anh lại như vậy.
Giọng anh nhẹ như gió: “Nếu là dây chuyền, em sẽ đeo chứ?”
Lâm Thính Vãn lập tức thể hiện thành ý: “Tất nhiên rồi, dây chuyền không vướng khi em cầm máy ảnh mà.”
“Quà Tết anh tặng em là một sợi dây chuyền.”
“……”
Chết thật, cô quên chưa mở hộp quà.
Lâm Thính Vãn cố tỏ ra thản nhiên, dùng giọng tự nhiên và thoải mái nói: “Phải rồi, anh nhắc mới nhớ, em thấy cổ mình như thiếu thứ gì đó!”
Cô chạy vội vào phòng, mở chiếc hộp nhỏ để trong tủ. Trên lớp nhung đen là sợi dây chuyền đính kim cương lấp lánh, từng mắt xích phủ kín những viên đá nhỏ rực rỡ. Mặt dây là một viên đá xanh lam trong suốt, nhìn thôi cũng biết giá trị không hề nhỏ.
Cô nhẹ nhàng trách bản thân ba giây, đeo dây chuyền lên rồi mỉm cười bước ra ngoài, hỏi một câu chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời mong muốn: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Anh đáp.
Cô thở phào trong lòng, chỉ cần nụ cười đủ rạng rỡ là có thể che đi sự lúng túng.
“Có điều…” Giọng Tạ Kiến Hoài vẫn đều đều: “Nếu mẹ biết em gọi bà là ‘bác gái’, chắc sẽ mắng anh ba ngày không ngừng.”
“……”
Lúc này Lâm Thính Vãn mới chợt nhận ra, hai người đã đăng ký kết hôn, cô phải đổi cách xưng hô thành “mẹ” mới đúng. Vừa rồi, chỉ một câu ngắn ngủn của cô, nghe vào tai anh chắc rối rắm chẳng khác gì một mớ dây.
“Em lỡ miệng quen rồi, lần sau nhất định sẽ nhớ.” Lâm Thính Vãn lại cong khóe môi, giọng cũng trở nên mềm mại hơn hẳn: “Muộn rồi, mình ra ngoài thăm dò địa điểm nhé.”
Âm cuối của cô hơi kéo dài, giọng nói dính dính, ngọt ngào như đang làm nũng, nhẹ nhàng gãi vào tim người ta.
Trong đầu Tạ Kiến Hoài bỗng dưng hiện lên một câu: “Tất nhiên là chọn tha thứ cho cô ấy rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
“Vâng~”
Lâm Thính Vãn dẫn Tạ Kiến Hoài đến bãi biển gần nhất — nơi sẽ chụp hình sau hai ngày nữa. Khách hàng chọn concept thủy thủ, cô cầm máy ảnh chạy tới chạy lui để tìm góc chụp tốt, nhưng vì khung hình không có người nên vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Trước đây khi đi khảo sát địa điểm cô đều có trợ lý đi cùng, hôm nay đành nhờ đến Tạ Kiến Hoài.
“Tạ tổng, anh có thể đứng đằng trước giúp em làm mẫu thử không? Em muốn kiểm tra ánh sáng với góc chụp.”
Tạ Kiến Hoài vốn không thích chụp ảnh. Hồi bé đi du lịch cùng gia đình, hễ có nhiếp ảnh gia muốn chụp, anh liền đẩy em trai lên trước.
Lâm Thính Vãn chớp mắt, giọng năn nỉ: “Chụp xong em sẽ xóa ảnh luôn, làm ơn nhé.”
Nghe thấy ba chữ cuối cùng, anh dịch chân bước đến đúng vị trí cô chỉ, đối diện với ống kính.
“Cảm ơn anh, anh tốt thật đấy.” Lâm Thính Vãn mỉm cười, giơ máy lên chỉnh góc độ và ánh sáng, nói: “Tạ tổng, anh hơi nghiêng người sang phải một chút thôi, đừng nghiêng nhiều quá, để ánh sáng hắt lên mặt.”
Tạ Kiến Hoài cứng nhắc làm theo, Lâm Thính Vãn chụp xong thấy ánh sáng chưa ổn, lại nói: “Anh tiến lên hai bước, nhỏ thôi, đúng rồi, chính là chỗ đó.”
Cô ghi lại góc chụp, dẫn anh đi dọc bờ biển một đoạn. Thấy phía sau có bãi đá ngầm, cô buột miệng: “Tạ tổng, anh có thể ngồi lên mấy tảng đá kia không?”
Vừa dứt lời, chính cô cũng cảm thấy không hợp lý. Bộ vest của anh toàn là đồ đặt may riêng, giá trị rất cao, ngồi lên đá vừa bẩn vừa dễ bị xước thì quả thực không ổn.
Lâm Thính Vãn vừa định nói thôi thì thấy Tạ Kiến Hoài đã lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống, hơi nghiêng người, một tay đặt lên đầu gối gập nhẹ, bình tĩnh hỏi lại: “Thế này được chưa?”
Gió biển thổi khẽ, hất tung vạt áo vest, viền theo đường vai rộng và vòng eo hẹp của anh. Đường nét gương mặt nghiêng dưới ánh sáng trở nên lạnh lùng sắc sảo, khí chất cao quý, xa cách, kết hợp với những đợt sóng sau lưng tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, càng làm nổi bật vẻ trầm tĩnh, kiềm chế của anh.
Cô không còn để ý tới góc độ gì nữa, chỉ thấy khoảnh khắc ấy thật cuốn hút, ngón tay bất giác bấm chụp, mỉm cười nói: “Ổn rồi ạ.”
Lo anh đứng dậy không tiện, Lâm Thính Vãn chạy nhanh đến, một chân đặt lên tảng đá gần nhất, vươn tay muốn đỡ.
Ánh mắt Tạ Kiến Hoài rơi xuống bàn tay ấy, không chút do dự nắm lấy. Sau khi đứng dậy, anh bước hẳn sang tảng đá phía trước.
Anh bước đến quá nhanh, Lâm Thính Vãn chưa kịp rút chân lại. Tảng đá này không lớn, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp khiến cô mất thăng bằng, cơ thể chao đảo nhẹ, theo phản xạ ôm chặt lấy máy ảnh trong tay.
Đúng lúc cô tưởng mình sắp ngã, bàn tay Tạ Kiến Hoài siết nhẹ, kéo cô vào lòng, cánh tay rắn chắc vòng qua eo, che chắn cho cả cô lẫn chiếc máy ảnh.
Thấy máy ảnh vẫn nguyên vẹn trong tay, Lâm Thính Vãn thở phào, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt anh. Đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu những tia sáng lấp lánh, khiến người ta chìm đắm.
Không khí quanh họ như trở nên đặc quánh, ấm áp, len lỏi giữa hai người. Cô vô thức nín thở, tim đập loạn nhịp.
Khi hoàn hồn trở lại, Lâm Thính Vãn vội buông tay, lùi về bờ, ôm chặt máy ảnh, có chút ngượng ngùng nói: “Phiền anh quá, vừa cứu em lại còn cứu cả máy ảnh nữa.”
“Không phiền, cũng tiện tay thôi.” Tạ Kiến Hoài theo sau lên bờ, giọng mang chút chiều chuộng: “Tiếp tục chứ?”
Lâm Thính Vãn hơi sững người, rồi khi nhìn lại anh, khóe mắt, đuôi mày đều cong lên: “Tiếp tục!”
Cô lại tìm thêm mấy góc chụp khác, để anh đứng thử ánh sáng và vị trí. Thấy anh từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, cô rón rén thử: “Tạ tổng, anh có thể giơ tay làm dấu chiến thắng không?”
“……”
Chính cô cũng cảm thấy mình hơi quá trớn, bật cười chữa lời: “Em đùa đấy, xong rồi mình có thể—”
Chưa kịp dứt câu, qua ống kính cô đã thấy Tạ Kiến Hoài với vẻ mặt chẳng chút cảm xúc, cứng ngắc giơ hai ngón tay lên rồi lập tức buông xuống.
“Xong rồi, đi thôi.” Anh thản nhiên bước lên phía trước.
Lâm Thính Vãn không nhịn được bật cười, chạy theo anh: “Tới giờ ăn trưa rồi, mình đi ăn nhé.”
Tạ Kiến Hoài chậm rãi đi bên cạnh, cầm lấy chiếc máy ảnh nặng trĩu trên tay cô, giọng bình thản: “Muốn ăn gì?”
“Ở trung tâm Thắng Duyệt có một nhà hàng Quảng Đông đạt sao Michelin, em thấy đồ ăn ở đó ngon lắm.”
“Được.”
Hai người quay lại xe, chạy thẳng đến bãi đỗ của trung tâm Thắng Duyệt. Vào trong nhà hàng, ngồi xuống, Lâm Thính Vãn đưa thực đơn sang, nói: “Anh xem thử thích ăn gì nhé. Ở đây có cà tím băng tuyết, xá xíu đen, ngỗng quay, bánh bao dứa đều ngon lắm.”
Tạ Kiến Hoài chẳng buồn mở thực đơn, ra hiệu cho nhân viên gọi món: “Cà tím băng tuyết, xá xíu đen, ngỗng quay, bánh bao dứa.”
Nghe vậy, Lâm Thính Vãn khẽ kêu một tiếng: “Anh không xem trước à, nhỡ đâu khẩu vị của anh với em khác nhau thì sao?”
“Chúng ta đã ăn cùng nhau bốn lần rồi, khẩu vị giống nhau.” Anh đáp.
“Thì ra đã nhiều lần như vậy rồi.” Lâm Thính Vãn bật cười, rồi quay sang nhân viên: “Vậy gọi thêm bào ngư nấm cục đen nhé.”
“Vâng.”
Tâm trạng cô vui vẻ cực kỳ, chống cằm bằng hai tay, nói: “Cảm ơn Tạ tổng đã vất vả cả ngày hôm nay, bữa này em mời, coi như cảm tạ.”
Tạ Kiến Hoài không trả lời, cô cũng chẳng bận tâm, vừa ăn vừa sắp xếp lại vị trí và lộ trình khảo sát buổi chiều.
Mãi đến khi ăn xong, Lâm Thính Vãn định thanh toán thì phát hiện hóa đơn đã được trả. Cô nhìn sang Tạ Kiến Hoài: “Sao anh lại thanh toán rồi? Rõ ràng đã nói em mời để cảm ơn mà.”
“Anh mời.” Giọng anh trầm thấp, nhẹ lướt qua tai cô: “Lời cảm ơn, nghĩ cách khác đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý do Tạ tổng chịu phối hợp: Vì cô ấy làm nũng với tôi đấy.
Hì hì, hai người dễ thương thật [ôm ôm]