Lâm Thính Vãn thường xuyên chọn quà cho phái nữ: bà ngoại, chị họ, bạn thân, mợ, bác gái… Mỗi lần đến sinh nhật họ, cô đều có thể chọn được món quà khiến ai nấy hài lòng. Nhưng khi phải chọn quà cho đàn ông, kinh nghiệm của cô lại vô cùng ít ỏi.
Ông ngoại không nhận quà, chỉ mong cô về nhà thêm vài lần. Anh họ cũng chẳng để tâm đến mấy nghi thức này, thậm chí sinh nhật còn lười tổ chức.
Hai lần trước tặng quà cho Tạ Kiến Hoài, cô đều dựa theo nhu cầu của anh mà chọn. Còn lần này lại đột ngột muốn nhận quà cảm ơn, Lâm Thính Vãn thật sự chẳng biết nên chọn gì.
“Quà trước đây em tặng, anh có thích không?” cô khẽ hỏi.
“Thích, và anh vẫn đang dùng.” Tạ Kiến Hoài đáp.
Lâm Thính Vãn nhớ rõ đêm giao thừa anh cầm theo chiếc túi cô tặng, còn cây bút ký lần sau cô tặng thì anh dùng luôn để ký hợp đồng. Rõ ràng là anh rất thích, cũng thường xuyên dùng. Nhưng không hiểu sao, từ giọng điệu của Tạ Kiến Hoài, cô lại nghe ra một tầng ý khác.
Nói “thích nhưng không dùng” là ai nhỉ? Ừ, chính là cô.
Trang sức của cô quá nhiều, đôi khi không đến lượt đeo cũng là chuyện bình thường thôi.
Lâm Thính Vãn rất dễ dàng tha thứ cho bản thân. Biết hôm nay đã khiến Tạ Kiến Hoài phải vất vả, nếu anh muốn có thêm một món quà cảm ơn, vậy thì cô cố gắng chọn thật tốt vậy.
“Được, em sẽ chọn lại.” Lâm Thính Vãn mỉm cười đáp.
“Ừ.” Ánh mắt Tạ Kiến Hoài lộ rõ sự mong đợi, cũng tò mò không biết món quà thứ ba cô tặng sẽ là gì.
Cả hai rời khỏi nhà hàng, xuống tầng hầm bãi đỗ xe, rồi đi thẳng đến điểm khảo sát tiếp theo — công viên rừng.
Ba khách hàng tiếp theo chọn ba chủ đề lần lượt là “Giấc mộng trong rừng”, “Táo xanh mùa hạ” và “Hoa ngày mưa”. Đây đều là những chủ đề Lâm Thính Vãn nghĩ ra dựa theo yêu cầu của khách, còn trang phục, cách trang điểm và phong cách tổng thể đều do cô quyết định, vì thế cũng khiến không ít người chùn bước.
Hai năm trước, thỉnh thoảng cũng có người tìm đến, nhưng phần lớn khách đều muốn đi theo phong cách sẵn có của họ, không chấp nhận ý tưởng sáng tạo của cô, dẫn đến việc cô thường xuyên không nhận được đơn hàng. Nếu muốn sáng tác, cô chỉ có thể nhờ bạn bè hoặc bỏ tiền thuê mẫu. May mắn thay, nhờ một video bất ngờ trở nên nổi tiếng, lượng khách nhắn tin riêng đủ nhiều.
Ba buổi chụp đều ở trong công viên rừng. Hôm nay không thể thử góc “Ngày mưa”, nên họ chỉ khảo sát được hai chủ đề đầu.
Lâm Thính Vãn vẫn để Tạ Kiến Hoài đứng trước ống kính, như vậy tiện cho cô quan sát ánh sáng và góc độ. Ánh sáng buổi sáng và buổi chiều khác nhau, hiệu quả cuối cùng cũng sẽ không giống. Để chọn được vị trí ưng ý, cô đã chạy tới chạy lui trong công viên suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cũng xong. Nóng đến mức khiến cô phải cởi áo khoác ngoài. Cô vừa định hỏi Tạ Kiến Hoài có nóng không thì anh đã đón lấy chiếc máy ảnh trong tay cô, hỏi trước: “Lúc nào em cũng như vậy à?”
“Ý anh là đi khảo sát địa điểm à? Vâng, em chạy thế này nhiều năm rồi.” Lâm Thính Vãn bật cười: “Leo núi, lội biển thì mới có ảnh đẹp chứ. Nhưng thể lực em kém, khí huyết cũng yếu, chạy vài bước đã mệt rồi, chắc là do thức khuya nhiều quá. Đợi lúc rảnh em sẽ thử tập gym xem có cải thiện được không.”
“Em cũng có thể thử… đừng thức khuya nữa.” Tạ Kiến Hoài nghiêm túc nói.
“Ối.” Lâm Thính Vãn lắc đầu, khoanh tay trước ngực: “Cái này thì không làm được đâu.”
Anh chỉ về nhà một ngày mỗi tuần, không thể trông chừng việc cô đi ngủ đúng giờ. Nhưng nếu tập thể dục hằng ngày, có lẽ cô sẽ ngủ sớm hơn.
Ánh mắt Tạ Kiến Hoài dừng trên người cô. Mấy sợi tóc dài búi lên bị tuột xuống, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, gò má ửng hồng, hơi thở gấp gáp, váy áo cũng nhăn nhúm vì chạy nhảy. Không còn vẻ tinh tế như lúc mới ra ngoài, nhưng đôi mắt cô ánh lên những tia sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Cô thật sự rất yêu công việc này, cũng tràn đầy năng lượng với nó.
Tạ Kiến Hoài cho tay vào túi, mới nhận ra mình không có thói quen mang theo khăn giấy. Lâm Thính Vãn đã nhanh tay lấy giấy từ trong áo khoác ra. Anh cầm áo khoác, khoác lên tay, khẽ hỏi: “Em học chụp ảnh từ khi nào vậy?”
Lâm Thính Vãn hơi ngạc nhiên khi anh chủ động hỏi, rồi như bắt được điểm yếu của anh, cô cười tinh nghịch: “Tạ tổng không đọc kỹ hồ sơ của em rồi.”
Tạ Kiến Hoài hơi khó hiểu. Cô tiếp lời: “Em cầm máy ảnh từ nhỏ, bắt đầu chụp thật sự là sau khi vào đại học.”
Cô không nói thêm nhiều. Khi bước ra khỏi công viên, thấy bên cạnh có tiệm trà sữa, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh có uống trà sữa không?”
Tạ Kiến Hoài bình thường chỉ uống nước lọc và trà, mấy thứ kia trong mắt anh đều không tốt cho sức khỏe.
“Không uống.”
“Vậy em mua của em thôi.”
Lâm Thính Vãn đi về phía tiệm trà sữa. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Tạ Kiến Hoài vang lên, là trợ lý gọi đến.
Trợ lý biết hôm nay anh nghỉ, nếu không có việc quan trọng sẽ không gọi. Tạ Kiến Hoài ra hiệu bảo cô cứ đi mua, cô khẽ gật đầu rồi bước vào tiệm.
Công việc đầu năm thường vụn vặt nhưng không có dự án lớn. Trợ lý báo rằng dự án ở chi nhánh Thượng Hải gặp sự cố, cần họp khẩn để bàn hướng xử lý.
Tạ Kiến Hoài nhìn đồng hồ, bốn giờ hai mươi. Anh nói: “Họp lúc năm giờ.”
Cúp máy, anh thấy Lâm Thính Vãn vẫn cầm hai ly trà sữa trở về, liền hỏi: “Em uống hai ly à?”
“Không, em mua cho chú tài xế. Hôm nay chú ấy theo em chạy cả ngày rồi.”
Phản xạ tự nhiên, anh đáp: “Anh cũng chạy cả ngày đấy.”
Lâm Thính Vãn không phủ nhận: “Đúng rồi, nhưng anh không uống trà sữa mà.”
“……”
“Mua thêm một ly nữa đi.”
Anh không uống, nhưng cũng không có nghĩa là không thể cầm.
Thấy cô chưa hiểu ý, Tạ Kiến Hoài dứt khoát lấy luôn ly trên tay cô, thản nhiên nói: “Anh cũng muốn.”
Lâm Thính Vãn nhìn ly trà sữa bị cướp, cảm thấy khó hiểu. Nhưng nghĩ lại hôm nay đúng là anh đã vất vả, giờ tính khí thất thường thế này cũng có thể tha thứ. Cô quay người, lại vào tiệm mua thêm một ly, sau đó lên xe đưa ly đầu tiên cho tài xế.
Tạ Kiến Hoài hỏi: “Em còn muốn đi đâu nữa không?”
“Không, hôm nay khảo sát xong hết rồi, có thể về nhà luôn.”
“Công ty có việc gấp, anh phải đến xử lý.” Anh giải thích.
“Được, anh cứ đi, em tự về cũng được.”
Lâm Thính Vãn cầm áo khoác và máy ảnh từ tay anh, định xuống xe nhường cho anh vì đây là xe và tài xế của anh, mà công ty cũng có việc gấp.
Cô vừa định kéo cửa, cổ tay đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, ngăn lại.
“Để anh đưa em về trước.”
“Không phải có việc gấp sao?”
“Chậm mười phút cũng không sao.”
Anh đã nói vậy, Lâm Thính Vãn cũng không từ chối nữa, cắm ống hút vào ly trà sữa lạnh, ngẩng đầu liếc sang bên cạnh, Tạ Kiến Hoài vẫn chưa uống ngụm nào, chỉ cầm ly trong tay.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa khu Hải Loan Nhất Hào, Tạ Kiến Hoài hạ giọng nói: “Hôm nay anh phải tăng ca đến khuya, không về được, tuần sau gặp.”
Lâm Thính Vãn nghe vậy mới chợt nhận ra — cuộc sống độc thân chính thức bắt đầu rồi. Ông chồng đẹp trai, sạch sẽ, giàu có, nhưng vì quá mê công việc nên chẳng mấy khi về nhà.
Khoé môi cô khẽ cong, trong mắt ánh lên nét cười: “Ừm, tuần sau gặp.”
Chưa đợi Tạ Kiến Hoài nói thêm, Lâm Thính Vãn đã ôm máy ảnh và áo khoác, không kìm được mà mở cửa xuống xe, bước nhanh vào khu nhà.
Tạ Kiến Hoài nhìn theo bóng dáng phấn chấn của cô, bỗng thấy mình chẳng khác gì người đàn ông bị vợ bỏ rơi.
Anh liếc xuống ly trà sữa lạnh trong tay, lại liếc sang ly còn nguyên bên cạnh tài xế, bình thản nói: “Tới công ty.”
Suốt chặng đường đến công ty, anh vẫn cầm theo ly trà sữa ấy, vào thang máy lên thẳng văn phòng. Trợ lý nhìn thấy Tạ tổng vốn chỉ trung thành với chiếc cốc giữ nhiệt, nay lại xách theo ly trà sữa, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Tạ tổng, anh đây là…?”
“Vợ mua” Anh đáp dứt khoát, đặt ly trà sữa bên cạnh máy tính. Không uống, không đụng, cứ để đó như một món đồ trang trí trên bàn làm việc.
Trợ lý không dám nhiều lời, đang định nhắc đến cuộc họp sắp tới thì nghe anh nói: “Tư liệu của vợ tôi, gửi cho tôi một bản.”
“Hả, tôi ạ?”
Trợ lý chưa từng tham gia vào chuyện riêng tư của Tạ tổng, những việc liên quan đến hôn sự đều do mẹ của Tạ tổng lo, cậu ta nào có tư liệu gì về phu nhân. Tài liệu về công ty bên nhà phu nhân thì có, nhưng chuyện riêng thì hoàn toàn không.
Tạ Kiến Hoài nhíu mày liếc qua, trợ lý lập tức đổi giọng: “Vâng, đúng là tôi, tôi gửi ngay!”
Trước cuộc họp, Tạ Kiến Hoài nhận được tư liệu chi tiết của Lâm Thính Vãn, khác hẳn bản tóm tắt anh từng đọc trước đây. Lần này có cả quá trình trưởng thành của cô, thậm chí cả lý lịch của bố mẹ.
Mẹ của Lâm Thính Vãn là nhiếp ảnh gia quốc tế.
Bảo sao hôm trước cô ngạc nhiên khi anh hỏi chuyện đó — trước khi cưới, anh thật sự chưa từng tìm hiểu chi tiết đến vậy.
Tạ Kiến Hoài đọc kỹ toàn bộ tư liệu, lấy chiếc bút ký do cô tặng, khoanh lại những điểm quan trọng. Xong xuôi, anh mới khôi phục dáng vẻ nghiêm túc thường ngày: “Dự án bên chi nhánh rốt cuộc là thế nào?”
Trợ lý còn đang thầm than thở trong lòng: sau này phu nhân chắc chắn sẽ là ưu tiên hàng đầu, nghe câu hỏi liền lập tức báo cáo chi tiết tình hình.
Lâm Thính Vãn về đến nhà thì dì giúp việc đã mua đủ gia vị và thực phẩm, bữa tối có thể nấu đúng giờ. Cô dặn dò lại dì về thời gian và thói quen ăn uống của mình, sau đó trở về phòng ngủ, nằm trên chiếc sofa nhỏ nghỉ ngơi.
Cô dậy sớm, lại chạy ngoài đường cả ngày, nên ngủ một giấc hơn tiếng mới tỉnh để ăn tối. Sau bữa ăn, tinh thần hồi phục, cô liên lạc với trợ lý trang điểm để chuẩn bị cho buổi chụp sắp tới.
Lạc Hoà: [Chị Thính Vãn ơi, vừa rồi có khách nam đến, nói muốn chụp chủ đề cá vàng.]
Lâm Thính Vãn trước đây toàn chụp ảnh đôi, chưa từng chụp riêng cho nam giới, nếu muốn nhận đơn thì tốt nhất nên luyện trước vài bộ.
Lâm Thính Vãn: [Tạm thời không nhận khách nam đặt riêng.]
Lạc Hoà: [Rõ rồi, còn bộ thủy thủ bên bờ biển, chị cần em đi cùng để khảo sát địa điểm không?]
Lâm Thính Vãn: [Không cần, chị đi khảo sát rồi. Hai bộ sau cũng đã khảo sát, chỉ còn ngày mưa thôi, đến lúc đó đến sớm thử góc chụp là được.]
Lạc Hoà: [Ai cướp mất vị trí của em đây? Để em đoán xem, chẳng lẽ là vị hôn phu kia?]
Lâm Thính Vãn: [Thông minh, mà bọn chị lĩnh chứng rồi.]
Lạc Hoà: [Nhanh vậy à! Chúc mừng chị Thính Vãn tìm được người ưng ý, cũng chúc mừng anh rể được chị chọn trúng!]
Lâm Thính Vãn: [Chuyện nhỏ thôi, tập trung vào lo bộ ảnh của chúng ta đi, tranh thủ thời gian mua đạo cụ nhé.]
Lạc Hoà: [OK!]
Lâm Thính Vãn theo thói quen mở máy ảnh, xuất toàn bộ ảnh chụp trong ngày, lần lượt xem từng tấm, vốn dĩ chỉ định nhìn lại góc máy, nhưng ánh mắt lại bất giác dừng trên gương mặt của Tạ Kiến Hoài.
Cô bỗng cảm thấy, có lẽ chụp khách nam cũng không phải là không thể — dù sao nguyên ảnh cũng đã đẹp thế này rồi.
Cô liên tiếp lật qua vài tấm, lấy ngón tay che gương mặt anh lại, ừm… thân hình cũng không tệ, lại dùng thêm hai ngón che nốt thân hình, thế là chỉ còn một bức ảnh bình thường.
Được rồi, rõ ràng là vì Tạ Kiến Hoài đẹp trai, chứ không phải cô chụp nam giới đẹp.
Sau khi nhận ra sự thật, Lâm Thính Vãn mở bức ảnh anh ngồi trên mỏm đá ven biển, cảm thấy góc độ và ánh sáng hoàn hảo, chỉnh màu xong liền lưu vào màn hình chính.
Cô từng hứa với anh, ảnh chụp chỉ để thử góc độ và ánh sáng, dùng xong sẽ xoá, nhưng giờ lại không nỡ.
Lâm Thính Vãn cầm điện thoại gửi tin nhắn: [Tạ tổng, ảnh của anh em có thể không xoá được không? Em đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài.]
Gửi xong cũng không thấy anh trả lời, cô nhìn đồng hồ — đã nửa đêm, chắc Tạ Kiến Hoài đã ngủ rồi. Cô vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cũng lên giường ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô từ bên phải lăn sang trái, cầm điện thoại ở giữa, thấy tin nhắn trả lời của anh.
Tạ Kiến Hoài: [Được.]
Lâm Thính Vãn thấy anh đồng ý thì lập tức được đà, gửi đi bức ảnh mình ưng ý nhất — tấm anh ngồi trên mỏm đá ven biển — kèm theo câu hỏi “thần thánh”: [Có đẹp không?]
Cô không tin anh sẽ nói không đẹp.
Tạ Kiến Hoài: [Em chụp đẹp.]
Lâm Thính Vãn bật cười, rất thích nghe những lời khen kiểu này, nhất là từ anh.
Cô lại trêu thêm: [Em chụp đẹp thế, anh dùng làm ảnh đại diện đi.]
Với tính cách của Tạ Kiến Hoài, chắc chắn anh sẽ không dùng ảnh mình làm ảnh đại diện. Nghĩ đến cảnh anh cau mày khó xử khi đọc tin nhắn này, cô đã buồn cười lắm rồi, định nhắn lại trêu thì phát hiện — ảnh đại diện của anh đã được thay đổi.
Cô nhấn vào xem, bức ảnh phong cảnh mà “người già” thích dùng đã được thay bằng tấm cô chụp.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tổng trong cuộc họp: “Về chuyện ảnh đại diện mới của tôi là do vợ chụp, tôi chỉ nói ngắn gọn vậy thôi.”
Bỗng nhớ ra một câu: người hướng nội là món đồ chơi của người hướng ngoại, Tạ tổng chính là món đồ chơi nhỏ của vợ.