Lâm Thính Vãn thay xong đồ tập rồi bước ra khỏi phòng, đang ngồi trên sofa chuẩn bị xỏ giày thì thấy Tạ Kiến Hoài từ phòng phụ đi ra.
Anh mặc áo ba lỗ đen cùng quần đùi thể thao, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, bắp tay và bắp chân rắn chắc, đường nét cơ bắp rõ ràng, nhìn vừa mạnh mẽ vừa gọn gàng.
Bình thường, Tạ Kiến Hoài lúc nào cũng áo sơ mi, vest chỉnh tề, cúc áo cài kín đến tận cổ, như thể sợ ai nhìn thấy một chút da thịt lộ ra của mình. Hôm nay hiếm khi thấy anh ăn mặc thoải mái đến vậy, trên người cuối cùng cũng không còn mấy tấc vải.
Lâm Thính Vãn cố tình học theo dáng vẻ cà giỡn, huýt sáo một tiếng: “Đẹp trai quá!”
“…”
“Tuần trước em cũng nhìn rồi mà.” Tạ Kiến Hoài vừa đi tới vừa nói.
“Anh không hiểu rồi, không mặc và mặc ít là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.” Lâm Thính Vãn lắc nhẹ ngón tay, giải thích: “Không mặc thì quá thẳng thừng, chẳng còn gì để cảm nhận. Còn mặc ít giống như chừa lại khoảng trống trong khung hình, đủ để người ta tha hồ tưởng tượng — đấy mới là có sức hút.”
Thấy mắt cô sáng rực, vẻ mặt hứng khởi như đang thưởng thức trai đẹp, Tạ Kiến Hoài không nhịn được hỏi: “Vậy em cũng từng nhìn thấy sức hút của người khác à?”
Giọng cô hơi tiếc nuối: “Chưa, em có đi tập gym bao giờ đâu, lấy đâu ra cơ hội mà ngắm.”
“Ừ, trong nhà có rồi, không cần ra ngoài.” Tạ Kiến Hoài hài lòng, cúi người buộc dây giày thể thao cho cô, sau đó nắm tay kéo cô dậy, đi thẳng về phía phòng để máy tập.
“Anh nói trong nhà có là có phòng gym hay có sức hút?” Lâm Thính Vãn đùa.
Anh đi vào phòng mới nhàn nhạt đáp: “Cả hai.”
Lâm Thính Vãn bật cười, tiện tay khép cửa phòng, ngẩng cằm về phía mấy thiết bị tập: “Thể hiện đi, huấn luyện viên Tạ.”
Tạ Kiến Hoài đi đến máy tập chân, hỏi: “Hôm kia em dùng cái này đúng không?”
Cô gật đầu: “Dùng rồi, ngồi nâng chân được mấy phút, nặng quá, mệt quá nên em bỏ.”
“Em chưa chỉnh tạ.” Anh ngồi xuống, chỉ vào vị trí điều chỉnh, ra hiệu cho Lâm Thính Vãn ngồi lên rồi đứng bên cạnh nói: “Cơ thể phải áp sát lưng ghế, trượt xuống dễ đau thắt lưng.”
“Thử lại đi.”
Lâm Thính Vãn làm theo, quả thật nhẹ hơn trước, nhưng vẫn mệt, cô hỏi: “Phải làm bao lâu?”
“15 cái một hiệp, bốn hiệp.” Anh đáp.
“…Thôi xong.” Cô lập tức nhảy xuống, nhanh chóng bước về phía máy gập bụng, háo hức chỉ: “Anh biểu diễn cái này đi.”
“Nó cũng giống như gập bụng bình thường, siết cơ trung tâm, rồi từ từ nâng người lên.” Tạ Kiến Hoài vừa nói vừa nằm xuống máy, còn dặn: “Khi em tập nhớ chỉnh độ cao ghế ngồi.”
Lâm Thính Vãn đứng bên cạnh, hơi cúi người xuống, cố ý kéo dài giọng: “Siết cơ trung tâm là gì vậy?”
“Là siết cơ bụng.” Anh trả lời.
Cô cố nhịn cười, lại cố tình hỏi tiếp: “Cơ bụng siết kiểu gì?”
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị anh nắm lấy, kéo thẳng lên bụng mình. Qua lớp áo mỏng, Lâm Thính Vãn cảm nhận rõ ràng hơi nóng và sức căng rắn chắc bên dưới.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã vén áo lên, dắt tay cô áp trực tiếp lên những múi cơ rõ ràng, nóng ấm đến mức khiến lòng bàn tay cô hơi run.
“Giờ thì hiểu chưa?” Giọng anh trầm thấp.
“Ừm…”
Ánh mắt Lâm Thính Vãn bắt đầu lảng tránh. Cô ra vẻ bình tĩnh rút tay về, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác rắn chắc ấy, cô khẽ nắm chặt tay ra sau lưng, nhưng ánh nhìn lại không kìm được mà trượt xuống phần bụng anh. Không quá phô trương, nhưng vừa đủ rõ để khiến người ta không thể rời mắt.
Cảm giác… đúng là rất tuyệt.
Cô bất giác nhớ tới trò chơi đôi trên mạng — bạn trai nằm gập bụng, mỗi lần ngồi dậy là hôn một cái. Với tốc độ và sức lực của Tạ Kiến Hoài… chắc môi cô sưng lên mất.
Bàn tay Lâm Thính Vãn vô thức chạm lên môi, có cảm giác như chưa chơi nhưng đã bị hôn đến sưng rồi.
Tạ Kiến Hoài từ máy ngồi dậy, thấy cô đang chạm môi, tưởng cô vẫn khó chịu, hỏi đầy quan tâm: “Vẫn đau à?”
Nghe anh nói vậy, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tối qua bị đè hôn, mặt hơi nóng lên nhưng cô vẫn thật thà đáp: “Hơi hơi.”
Lưng và chân cô đã gần như hồi phục, môi cũng không còn sưng như tối qua, chỉ là khi sáng đánh răng dính kem thì hơi rát.
Tạ Kiến Hoài cúi xuống gần hơn, nhìn kỹ môi cô, quả thực sắc môi đậm hơn thường ngày, giọng anh mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, anh đã mua thuốc rồi, ăn xong thì bôi vào sẽ đỡ.”
Khoảnh khắc anh bất ngờ tiến sát khiến Lâm Thính Vãn hơi khựng lại, vô thức chớp mắt, hỏi lại: “Thuốc gì thế?”
“Thuốc giảm sưng.”
“Anh nghiêm trọng quá rồi đấy, có đến mức phải dùng thuốc đâu.”
Tạ Kiến Hoài liếc cô một cái đầy ẩn ý, thấp giọng: “Sau này biết đâu lại cần.”
Cô chưa kịp hiểu hết ý, anh đã đi đến thiết bị tiếp theo. Sau khi hướng dẫn hết từng máy, anh ra hiệu cho cô lên máy chạy bộ.
Lâm Thính Vãn cố gắng giãy giụa lần cuối: “Thật sự không thể ăn trước à?”
“Ăn xong rồi chạy, em sẽ nôn đấy.” Anh bình tĩnh đáp.
“Được rồi.” Cô bước lên máy, mở máy, chỉnh về tốc độ thấp nhất, bắt đầu tản bộ.
Anh đưa tay tăng tốc độ, nâng độ dốc lên, khiến cô bước nặng hẳn. Cô thở hổn hển, than: “Huấn luyện viên Tạ, anh tăng cường độ cao quá rồi đấy.”
“Em leo núi để chụp ảnh được thì leo cái này cũng không sao.” Anh thản nhiên nói: “Cái này chính là leo núi.”
“Nhưng mà trên núi này không có người mẫu để em chụp đâu.”
“Có khí chất.”
“…”
Ánh mắt Lâm Thính Vãn dừng lại trên người anh. Thôi vậy, gương mặt và dáng người này còn đẹp hơn cả người mẫu, mặc ít hay nhiều đều do anh quyết định.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, thích nghi với tốc độ và độ dốc mới rồi hỏi: “Em có thể chụp cho khí chất ấy một bộ ảnh chân dung không?”
“Định đăng à?” Tạ Kiến Hoài hỏi ngược lại.
“Tất nhiên, đã chụp thì phải đăng chứ.”
Anh thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Lâm Thính Vãn bất lực thở dài, thật sự tiếc nuối.
Tạ Kiến Hoài không muốn nói thêm về chuyện “khí chất”, liền chuyển chủ đề: “Muốn ăn gì?”
“Carb, càng nhiều càng tốt.”
“Ừ.”
Anh xoay người đi ra khỏi phòng gym, định bảo dì chuẩn bị bữa sáng. Lâm Thính Vãn nhân cơ hội len lén đưa tay định hạ tốc độ xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào nút điều khiển, Tạ Kiến Hoài đã ngoảnh lại nhìn.
Cô giật mình rụt tay về, lập tức ra vẻ ngoan ngoãn chạy bộ, cười hì hì nhắc lại: “Carb đấy nhé.”
Tạ Kiến Hoài từ trong gương nhìn thấy rõ hết hành động nhỏ của cô, khóe môi bất giác cong lên. Sau khi dặn dò xong, anh quay lại bên máy chạy bộ, đặt chiếc bình giữ nhiệt lên, nghiêm túc đứng đó nhìn cô luyện tập.
Ánh mắt anh quá mức chuyên chú, khí thế mang theo áp lực vô hình, khiến Lâm Thính Vãn vừa thở hổn hển vừa nói: “Tạ tổng, anh như này thật sự rất giống thầy giám thị, đang trông em bị phạt vậy.”
“Em từng bị phạt?”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ… ồ, anh chắc chắn chưa từng.”
Không cần hỏi cô cũng đoán được, Tạ Kiến Hoài là kiểu học sinh gương mẫu nhất trường, học giỏi, ngoan ngoãn, là tấm gương mẫu mực được thầy cô khen suốt.
Tạ Kiến Hoài từng xem hồ sơ chi tiết của cô tuần trước, có đánh dấu phần quan trọng — bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ mấy dòng viết sau phần tính cách: cấp ba đánh nhau tập thể, đại học đánh đàn anh, suýt nữa cả giám thị cũng bị đánh.
“Vì đánh nhau à?”
“Ê, anh còn biết cả chiến tích lẫy lừng của em cơ à!”
“Anh có đọc qua, suýt bị đuổi học.”
Lâm Thính Vãn gật đầu: “Đúng thế, nhưng lỗi đâu phải ở em. Thằng khốn đó dám chụp lén trong nhà vệ sinh nữ. Nếu vì thế mà đuổi học em, thì chứng tỏ trường có vấn đề. Ai đứng sau nói này nói nọ thì cũng đều có vấn đề hết.”
Cô nói nhanh quá, xong mới điều chỉnh hơi thở, giơ nắm đấm nhỏ lên, quả quyết nói tiếp: “Dù là lần sau, nếu còn gặp loại đàn ông như thế, em vẫn sẽ đánh.”
“Ừ, đáng đánh.” Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, giọng hơi trầm xuống, xen lẫn quan tâm: “Em có bị thương không?”
“Không nhé.” Lâm Thính Vãn nhớ lại, giọng đầy hứng khởi: “Em đánh ngay trong văn phòng, động tác nhanh đến mức chẳng ai kịp phản ứng, em cào rách mặt hắn, còn đá một cú vào chỗ hiểm, đến khi giám thị và thầy cô kéo ra thì em đã lùi ra xa rồi.”
Tạ Kiến Hoài nghe cô kể, trong đầu như lập tức hiện ra cảnh cô tức giận lao lên túm người ta lại, giống hệt một con mèo nhỏ bị chọc giận, dựng hết lông, vừa dữ dằn vừa đáng yêu.
“Em gái lợi hại thật đấy.”
Anh khẽ dừng một nhịp, ánh mắt rơi xuống móng tay của cô: “Nhưng đừng dùng chiêu này với anh.”
Lâm Thính Vãn theo phản xạ đáp: “Sao có thể chứ, anh có phải người xấu đâu, em sẽ không làm thế với anh.”
Tạ Kiến Hoài khẽ “Ừ” một tiếng, thấy thời gian đã hết, liền giúp cô giảm tốc độ máy xuống mức thấp nhất, đợi nhịp thở của cô ổn định rồi tắt máy, đưa bình nước cho cô.
Lâm Thính Vãn nhận lấy liền uống, nước ấm chảy xuống cổ họng, cô mới ngẩn ra, khó tin hỏi: “Nước ấm à?”
“Uống nhiều nước ấm tốt cho sức khỏe.” Tạ Kiến Hoài nhàn nhạt hỏi lại: “Không thì sao em lại tặng anh bình giữ nhiệt?”
“…”
Lâm Thính Vãn bắt đầu nghi ngờ anh đang cố tình “trả đũa” vì không thích món quà cô tặng.
Nhưng thật ra quà cho đàn ông vốn chẳng có nhiều lựa chọn, vest của anh là hàng đặt may, đồng hồ thì đắt, cà vạt hay thắt lưng lại hơi quá ám muội… Bình giữ nhiệt là món quà phù hợp nhất với phong cách của Tạ Kiến Hoài rồi còn gì.
Sau nửa tiếng chạy bộ, Lâm Thính Vãn khát khô cổ, một hơi uống cạn bình nước ấm. Khi bước xuống máy chạy bộ, cô cảm thấy bàn chân hơi bồng bềnh, không thật, liền vô thức vịn lấy cánh tay của Tạ Kiến Hoài để đứng vững.
Cô chớp mắt nhìn anh. Anh bình thản đáp lại ánh nhìn đó. Thấy anh mãi chẳng có phản ứng gì, cô nhịn không được hỏi: “Anh không bế em à?”
Rõ ràng tối qua còn rất chủ động cơ mà, mới qua một đêm đã đổi tính rồi sao?
“Là em không cho anh bế.”
“Em lúc nào…” Lâm Thính Vãn chợt nhớ ra, đúng là tối qua sau khi từ phòng tắm đi ra, cô không cho anh bế về sofa — nhưng đấy là vì anh tự ý lấy đồ lót của cô!
Cô giải thích: “Em không có ý đó, anh hiểu lầm rồi.”
Tạ Kiến Hoài cúi mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy là em thích anh bế đúng không?”
Lâm Thính Vãn có linh cảm nếu không trả lời “thích”, anh thật sự sẽ không bế cô, thế là lí nhí nói: “Ừm… thích.”
Khóe môi Tạ Kiến Hoài càng cong rõ hơn, ngay cả cô cũng cảm nhận được. Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe anh nói: “Em phải giãn cơ trước, anh mới bế ra ngoài.”
“…”
Anh đúng là cố tình!
Cảm giác lâng lâng ở chân cô đã đỡ đi đôi chút. Lâm Thính Vãn hất tay anh ra, tức tối hỏi: “Giãn thế nào?”
Tạ Kiến Hoài đưa cho cô tờ hình minh họa động tác kéo giãn chân. Cô làm theo một lượt, cảm giác chân nhẹ nhõm hơn hẳn, có thể tự đi được. Ai ngờ anh đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, dễ dàng nhấc bổng cô lên.
“Em đi được rồi mà!” Cô bực bội nói.
“Anh biết.” Giọng Tạ Kiến Hoài lấp lửng, xen chút ý cười: “Nhưng em thích mà.”
Lâm Thính Vãn chẳng biết đáp thế nào, đành để anh bế ra khỏi phòng gym đi thẳng tới phòng ăn. Dì Triệu đã chuẩn bị xong bữa sáng: há cảo tôm, chân gà sốt bách hợp, xôi đỏ, bánh dứa nhân bơ, sườn hấp đậu đen, kèm thêm một cốc trà sữa nóng hổi.
Trong lúc cô ăn sáng, Tạ Kiến Hoài đi tắm và thay đồ. Khi anh bước ra, lại là sơ mi trắng và quần tây chỉnh tề, khiến Lâm Thính Vãn chỉ biết lắc đầu. Cô hỏi: “Anh không thể mặc áo ba lỗ với quần đùi mãi được à?”
“Không.” Anh từ chối ngay, nghĩ đến cảnh mặc đồ đó đi làm, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Thế ở nhà mặc thế được không?” Lâm Thính Vãn lại thử hỏi.
“Ở nhà thì có đồ ở nhà.”
“Được thôi.” Lâm Thính Vãn cũng đã đoán trước anh sẽ không đồng ý, nên lại hỏi: “Ngày mai em phải ra ngoài chụp hình, có bị đau lưng hay mỏi chân không?”
Tạ Kiến Hoài đáp: “Nếu có giãn cơ đầy đủ thì chắc sẽ không sao.”
Cô yên tâm gật đầu, tính nhẩm lịch trình: “Ngày mai là buổi chụp ‘Giấc mơ trong rừng’, thứ Bảy chụp ‘Hoa trong ngày mưa’, Chủ nhật anh nghỉ, em chắc sẽ phải đi thử lễ phục, rồi thêm một tuần nữa là…”
“Lễ cưới.” Tạ Kiến Hoài tiếp lời: “Lễ cưới của chúng ta.”
“Vâng, sắp tới rồi.” Lâm Thính Vãn khẽ cong khóe môi: “Không biết ông bà ngoại và mẹ đã chuẩn bị đến đâu rồi.”
Lễ cưới của họ là đại diện cho hai gia tộc, cũng là hai công ty. Ngoài người thân và bạn bè, còn mời rất nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh và giới thượng lưu, hơn nữa sẽ có đông đảo giới truyền thông đến đưa tin.
Nói cách khác, đây là một buổi tiệc cưới được tổ chức để trình diện với bên ngoài.
Lâm Thính Vãn rất hài lòng với cách sắp xếp này. So với những lễ cưới phải dậy từ tinh mơ để trang điểm và chuẩn bị rườm rà, tiệc cưới như thế này đơn giản và thoải mái hơn nhiều.
Cô hiểu rõ tính chất thương mại của nó, vì thế không hỏi han cũng chẳng xen vào chuyện các bậc trưởng bối đã sắp đặt. Tạ Kiến Hoài cũng vậy.
“Tuần sau hỏi thử xem.”
“Ừ.”
Tạ Kiến Hoài thấy cô ăn xong, đứng dậy đi ra phòng khách, lấy hộp thuốc mỡ mua từ sáng.
Thấy vậy, Lâm Thính Vãn khẽ đưa tay chạm lên môi, chẳng thấy khó chịu gì, liền nói: “Chắc không cần bôi thuốc đâu, em thấy gần như khỏi rồi.”
“Còn đau không?” Anh hỏi.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, ngẩng mặt nhìn anh: “Em thấy không đau nữa, anh nhìn thử xem, có còn sưng không?”
Tạ Kiến Hoài không đáp ngay, ánh mắt tối sâu dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô. n** m*m m** ấy ánh lên sắc nước, khẽ hé mở theo từng lời nói, để lộ hàm răng trắng muốt thấp thoáng, như một lời mời gọi không tiếng động.
Anh khẽ nuốt xuống, giọng khàn trầm thấp: “Hết sưng rồi.”
Lâm Thính Vãn bật cười, còn chưa kịp ngồi thẳng lại thì môi anh đã áp xuống.
Tạ Kiến Hoài đặt một tay lên tay vịn ghế, nửa vòng ôm trọn cô vào trong ngực, tay kia giữ chặt sau gáy, ép cô ngửa về phía mình, nụ hôn lập tức trở nên sâu và nặng nề hơn. Trong hơi thở là mùi ẩm mát sạch sẽ sau khi tắm, xen lẫn những tiếng thở gấp nhỏ vụn vặt quấn quýt lấy nhau.
Khi anh buông tay, đôi môi của Lâm Thính Vãn đã bị hôn đến đỏ mọng, lấp lánh ánh nước, còn in dấu sưng đỏ rõ rệt.
Tạ Kiến Hoài cầm lấy thuốc mỡ, khẽ nói: “Bây giờ… mới cần bôi thuốc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vãn Vãn: Tôi thề! Coi chừng móng tay nhọn của tôi đấy!