Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 22

Lâm Thính Vãn ngoan ngoãn khép mắt lại, ngón tay Tạ Kiến Hoài luồn vào khe tay cô, đan chặt lấy nhau rồi ép xuống bên người. Anh cúi đầu, một lần nữa phủ xuống môi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu và nồng cháy, môi lưỡi quấn quýt, từng nhịp ma sát mang theo tiếng nước khe khẽ.

Không khí dường như trở nên đặc quánh, hương đào ngọt dịu trên người cô sau khi tắm lan ra trong hơi thở đan xen, từng tia ngọt ngào khẽ khuấy động, say đắm lòng người.

Nụ hôn kéo dài, nóng rực đến độ khiến cô mềm nhũn toàn thân, đầu óc cũng mờ đi, cho đến khi anh chịu buông ra.

Hàng mi cô khẽ run, hơi thở dồn dập. Hơi nóng từ anh dường như vẫn vương trên môi, nhiệt nơi má cũng lan ra khắp người, chắc hẳn toàn thân đã ửng đỏ.

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi ánh mắt cứ thế giao nhau không rời. Đôi mắt đen láy của anh sâu thẳm như đáy vực, cuộn trào những cảm xúc khó gọi thành tên.

“Có thể hôn chỗ khác không?” – giọng anh trầm thấp vang lên.

“Hôn… chỗ nào?” – Lâm Thính Vãn theo phản xạ đáp lại.

Anh không trả lời, mà để nụ hôn rơi lên bên khóe môi — nơi có lúm đồng tiền khi cô mỉm cười — rồi chậm rãi dịch chuyển dọc theo má, chạm tới tai, cuối cùng ngậm lấy vành tai mềm mại.

Đôi tai là điểm nhạy cảm của cô. Cô muốn né tránh nhưng bị anh giữ chặt, chỉ có thể đỏ mặt lắp bắp: “Nhột…”

Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng cọ qua một vòng rồi mới chịu buông, tiếp lời: “Em muốn sờ chỗ nào?”

Lâm Thính Vãn bị hôn đến ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng kịp: “Gì cơ?”

“Cánh tay à?”

Anh hơi nâng tay, đưa cẳng tay mình vào lòng bàn tay cô. Cô theo bản năng siết chặt ngón tay lại, nắm lấy thật chặt.

“Em sờ rồi đấy.”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp: “Trao đổi ngang giá.”

Khi cô còn đang bối rối chưa hiểu, hơi nóng từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng rơi xuống phần ngực. Lực đạo không mạnh cũng chẳng nhẹ, giống hệt cách cô đang sờ tay anh — nắm lấy.

Hơi thở cô bỗng khựng lại, mở to mắt nhìn anh mà quên cả phản kháng.

Tạ Kiến Hoài cúi đầu, chóp mũi khẽ chạm vào làn da nơi đó, đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ, như một lời vỗ về không tiếng động.

Hơi thở của anh nóng rực, ẩm ướt, xen lẫn hương ngọt của đào chín, tựa như đang thưởng thức từng giọt mật ngọt.

Giọng anh vang lên từ phía dưới, khàn đục, ẩn chứa h*m m**n bị nén lại, nặng nề va vào tai cô: “Thế này, em cũng chịu được.”

“…”

Cuối cùng, Lâm Thính Vãn bị Tạ Kiến Hoài bế trở về phòng ngủ. Khi nằm xuống giường, toàn thân cô vẫn mềm nhũn, như thể mọi sức lực đều bị rút sạch, đầu óc phủ một lớp sương mù, trống rỗng.

Mãi đến khi tiếng bước chân anh từ ngoài cửa dần tiến lại gần, đẩy cánh cửa khép hờ ra, cô mới chầm chậm lấy lại thần trí.

Cô chống tay ngồi dậy, vừa vặn chạm vào ánh mắt anh. Anh đã thay một bộ đồ ở nhà khác, cổ áo cài chỉnh tề sát cổ, khí chất nghiêm cẩn như thể hai người chưa từng có những phút giây cuồng nhiệt kia.

Trong khoảnh khắc nhìn nhau ấy, hình ảnh vừa rồi thoáng hiện khiến cô đỏ bừng mặt, ngượng ngùng luống cuống, nghĩ mãi mới nói được một câu: “… Mấy giờ rồi?”

Nói xong chính cô cũng thấy lạc đề, vội vàng cúi xuống lục tìm điện thoại: “Để em tự xem.”

“Mười giờ bốn mươi.” Anh đi đến bên giường, đưa điện thoại cho cô, giải thích: “Em để quên trên ghế sofa.”

Cô nhận lấy, cảm ơn rồi vén chăn định xuống giường tìm cách chạy trốn, vừa nói vừa kiếm cớ: “Sắp đến giờ anh đi ngủ rồi, em ra ngoài chơi điện thoại, sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi.”

Anh không tránh đường, đứng chặn trước mặt cô: “Em không ngủ à?”

“Mới có mười giờ bốn mươi thôi.”

“Mười đến mười một giờ là khung giờ vàng để ngủ, tốt cho việc hồi phục cơ thể.”

Từ khi vào đại học, cô hiếm khi ngủ trước mười hai giờ. Khi chỉnh ảnh, chuyện thức khuya, thậm chí trắng đêm, vốn đã quá quen thuộc.

Cô lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”

Tạ Kiến Hoài hơi cúi xuống, ngang tầm mắt cô, ánh mắt bình lặng như mặt hồ đêm, nhưng lời nói lại vừa nghiêm túc vừa mập mờ: “Không ngủ thì hôn thêm hai mươi phút.”

“…”

Ánh mắt anh rơi xuống môi cô, lúc này cô mới nhận ra hơi nóng bỏng vẫn còn, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi, cảm giác tê tê, cô nhỏ giọng than phiền: “Môi em sưng hết rồi.”

Ánh nhìn anh từ từ hạ xuống: “Vậy có thể hôn chỗ khác.”

“… Em ngủ.”

Cô lập tức chui lại vào trong chăn, động tác liền mạch, ngoan ngoãn nằm xuống.

Anh vòng sang bên kia giường, tắt hết đèn lớn lẫn đèn đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng thở khẽ khàng của hai người.

Không rõ bao lâu sau, cô rụt rè lên tiếng: “Hôn thêm hai mươi phút thì em được thức khuya à?”

“…”

Anh không ngờ cô lại kiên định với việc thức khuya đến vậy, khẽ đáp: “Không được. Anh đã hứa với ông bà ngoại là sẽ trông chừng em.”

Cô khẽ thở dài, bất lực: “Nhưng em không buồn ngủ thật mà, không tài nào ngủ được. Cchẳng lẽ tối nào anh cũng có thể ngủ trước mười một giờ sao?”

“Nếu không có gì bất ngờ thì được.”

“Làm sao anh làm được vậy, còn em thì tối nào cũng ‘có bất ngờ’.” Cô lẩm bẩm một câu, rồi nói tiếp: “Anh ngủ đi, còn vài phút nữa là mười một giờ rồi.”

Giọng cô đầy mong chờ và phấn khích, anh lập tức đoán ra ý định — đợi anh ngủ rồi trốn ra ngoài chơi điện thoại.

Anh bỗng ngồi dậy, bật đèn đầu giường. Cô ngạc nhiên nhìn sang, anh kéo ngăn tủ bên cạnh, lấy ra hai quyển sách, đưa cho cô một quyển dày.

“Làm gì vậy?” – cô đón lấy, cũng ngồi dậy.

“Đọc sách trước khi ngủ, giúp dễ ngủ hơn.” Anh thản nhiên đáp, cũng cầm một quyển chuẩn bị mở ra.

Dưới ánh nhìn của Tạ Kiến Hoài, Lâm Thính Vãn cứng rắn nuốt ngược chữ “không” vừa định nói ra, cầm lấy quyển sách anh đưa qua. Thì ra là một quyển sách về kiến trúc, bìa vẽ những đường nét đơn giản mà tinh tế.

Cô lật vài trang, dày đặc toàn những bản vẽ và chú thích khó hiểu. Lại nhìn sang quyển sách trong tay Tạ Kiến Hoài — chính là cuốn truyện anh đọc tuần trước. Dĩ nhiên truyện sẽ thú vị hơn sách kiến trúc nhiều.

“Chúng ta đổi sách đi.”

“Không đổi.” Anh thản nhiên lật thêm một trang, giọng bình tĩnh: “Thiếu gì thì bù nấy.”

“Em thiếu nhiều lắm, có loại sách nào khác không?” Lâm Thính Vãn lại hỏi.

Tạ Kiến Hoài không ngẩng đầu, đáp gọn: “Kinh tế học.”

Cô lập tức thu ánh mắt về, ngoan ngoãn mở sách kiến trúc ra đọc, cảm giác từng hàng chữ như lướt qua trước mắt, buồn chán đến mức phải ngáp một cái.

Lâm Thính Vãn dụi dụi mắt, lén quan sát anh qua khóe mắt, thấy anh chăm chú đọc sách, liền nhẹ nhàng lấy điện thoại giấu trong lòng sách, mở màn hình. Cô vừa định bấm vào game thì một bàn tay thon dài, sạch sẽ đã lấy mất điện thoại.

“……”

Cô nghi ngờ anh cố tình, thật sự, đọc sách làm sao vui bằng hôn nhau chứ.

Không còn cách nào, Lâm Thính Vãn đành phải tiếp tục đọc sách kiến trúc. Nhưng lật thêm vài trang, đầu óc cô dần trống rỗng, những dòng chữ và bản vẽ trước mắt cũng trở nên mờ nhòe.

Cảm nhận được tiếng động khẽ bên cạnh, Tạ Kiến Hoài nghiêng đầu nhìn. Cô vẫn giữ nguyên tư thế cầm sách, nhưng đã dựa vào đầu giường ngủ say.

Anh nhẹ nhàng rút quyển sách khỏi tay cô, đặt nó cùng quyển của mình lên tủ đầu giường. Sau đó, anh cẩn thận luồn tay qua sau gáy và đầu gối cô, ôm lấy rồi đặt cô nằm xuống, điều chỉnh để cơ thể cô nằm thoải mái trên giường.

Trong cơn mơ màng, Lâm Thính Vãn xoay người, nghiêng mặt về phía anh. Vài lọn tóc rơi khẽ xuống má, hàng mi dài khép lại, dáng vẻ yên bình đến lạ.

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô — hơi sưng đỏ sau nụ hôn, làn da trước ngực cũng mang sắc hồng nhạt.

Có lẽ tối qua đã hơi quá… Lần sau… lần sau rồi nói.

“Ngủ ngon, Vãn Vãn.”

Giọng Tạ Kiến Hoài trầm thấp. Anh tắt đèn đầu giường rồi nằm xuống bên cạnh cô.

Cô ngủ mê man, mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cứ có cảm giác như đè phải thứ gì đó nặng nề, không tài nào đẩy ra được.

Cô mơ màng mở mắt, theo bản năng duỗi tay ra — nhưng chạm phải không phải là chăn mềm mà là cơ thể ấm áp rắn chắc. Bàn tay thuận theo đường nét săn chắc đó trượt xuống…

Ngay lập tức cô tỉnh táo hơn nửa, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Kiến Hoài. Anh dường như đã tỉnh từ sớm, đang lặng lẽ nhìn cô.

Lúc này Lâm Thính Vãn mới nhận ra mình đang nằm đè lên người anh, bàn tay thì không chút khách khí đang đặt trên cơ bụng rắn chắc của anh.

“Muốn sờ tiếp không?” Giọng anh khàn khàn mang theo hơi thở buổi sáng.

“Không… không cần đâu.”

Cô vội rụt tay về, cuống quýt định ngồi dậy nhưng luống cuống không biết nên chống vào đâu. Cuối cùng cô định xoay người sang bên cạnh, lại bị anh vòng tay ôm chặt lấy eo, giữ nguyên tại chỗ.

Anh khẽ nói: “Đừng cử động lung tung.”

Cô giải thích: “Em chỉ muốn xuống giường… anh buông ra đi.”

“Sờ xong rồi định chạy à?” Giọng anh chậm rãi, cánh tay vẫn ôm chặt không nhúc nhích. “Không định nói gì à?”

Thường ngày cô vẫn quen ngủ một mình, nào ngờ tư thế ngủ của mình lại táo bạo thế này: “Em ngủ rồi không biết mình làm gì, anh dậy trước có thể đẩy em ra mà.”

Anh bình thản đáp: “Anh không làm những việc vi phạm đạo đức.”

“……”

Thấy anh không chịu buông tay, Lâm Thính Vãn cắn răng nói: “Cho dù em có đè anh, sờ anh thì tối qua anh cũng đè em, sờ em. Xem như em trả lại, coi như hoà.”

Trong phòng ngủ lặng đi một lát, rồi Tạ Kiến Hoài mới chậm rãi mở miệng: “Nếu vậy, sau này cũng phải công bằng.”

Chưa kịp hiểu hết ý anh, vòng tay ôm ở eo đã thả lỏng. Cô lập tức xoay về phía bên kia giường, nằm lại vị trí cũ, nhìn đồng hồ — mới bảy giờ sáng.

Cô nhắm mắt lại định ngủ tiếp thì nghe giọng anh vang lên bên tai: “Hôm nay tập thể dục chứ?”

Cô vốn định để anh hướng dẫn mình tập luyện, mơ màng đáp một tiếng, xem như đồng ý.

Tạ Kiến Hoài hình như đã xuống giường, tiếng bước chân dần xa, cánh cửa phòng ngủ cũng khép nhẹ lại.

So với những lần khác, tối qua cô ngủ sớm hơn nhiều, sáng nay khoảng chín giờ đã tự nhiên tỉnh dậy. Cô hít sâu một hơi, cả người khoan khoái, sau khi rửa mặt xong đi ra phòng khách thì vừa hay gặp dì giúp việc đang dọn dẹp.

“Dì Triệu, anh ấy đâu rồi?” Cô hỏi.

“Cậu chủ đang ở trong thư phòng, vừa dặn tôi chưa cần chuẩn bị bữa sáng cho cô.” Dì Triệu trả lời.

“Anh ấy ăn rồi ạ?”

Dì Triệu gật đầu: “Cậu chủ đã dùng bữa sáng hơn một tiếng trước rồi.”

“……”

“Dì cứ tiếp tục dọn dẹp nhé, cháu đi tìm anh ấy.”

Căn nhà có bố cục 5+1 phòng, phòng giúp việc được ngăn riêng biệt. Trong năm phòng còn lại, phòng ngủ chính và hai phòng phụ là phòng khép kín, một phòng trống được cải tạo thành phòng tập gym, phòng còn lại dùng làm phòng đọc. Lâm Thính Vãn vốn chẳng có bao nhiêu sách, nên trên giá toàn là máy ảnh và ống kính quý giá của cô.

Cô gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đọc, nghe bên trong vang lên một tiếng trầm thấp “Vào đi” mới đẩy cửa bước vào. Tạ Kiến Hoài ngồi thẳng sau bàn làm việc, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, đang chăm chú lật giở cuốn sách trong tay.

Rốt cuộc trong sách có gì mà anh thích đọc đến thế nhỉ.

Lâm Thính Vãn thầm lẩm bẩm trong lòng rồi mới hỏi: “Tại sao anh không để dì nấu bữa sáng cho em?”

Thấy là cô bước vào, Tạ Kiến Hoài tháo kính, đặt cuốn sách xuống, thản nhiên nói: “Em hợp với tập cardio khi bụng đói.”

“…?”

“Ý anh là, bắt em nhịn ăn rồi đi tập gym à?” Lâm Thính Vãn cố gắng hiểu.

“Đúng.” Anh khẽ gật đầu.

Lâm Thính Vãn muốn đổi ý, nhưng đã không còn kịp nữa. Tạ Kiến Hoài đứng dậy rời khỏi phòng đọc, vừa đi vừa nói: “Anh đã mua đồ tập và giày thể thao cho em rồi, đi thay đi.”

Cô đành theo anh ra phòng khách, nhìn thấy bộ đồ và đôi giày mới đặt trên sofa. Đang định kiếm cớ bảo là chưa giặt, thì đã nghe anh nói trước: “Giặt rồi, trước khi em tỉnh dậy.”

Lâm Thính Vãn cạn lời. Thảo nào sáng sớm anh hỏi câu kia, thì ra là để chuẩn bị sẵn.

“Em chỉ định học cách dùng máy tập thôi, không phải muốn tập giảm cân đâu đấy.” Cô không nhịn được mà nhắc lại.

“Anh biết.”

“Em vẫn chưa ăn gì cả, nếu tập quá sức sẽ khó chịu, còn có thể tụt đường huyết đấy.” Lâm Thính Vãn tiếp tục nói.

“Ừ.”

“…”

Thôi, tránh không được thì đành liều vậy.

Lâm Thính Vãn cầm lấy bộ đồ, chuẩn bị quay về phòng ngủ thay. Liếc qua số đo trên mác, vừa khéo là đúng size cô thường mặc.

Cô buột miệng: “Sao anh biết size của em?”

Vừa nói ra khỏi miệng, hình ảnh tối qua anh vùi đầu vào ngực cô bất chợt ùa về trong đầu. Lâm Thính Vãn lập tức cúi thấp đầu, bước chân nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng chạy về phòng.

Đáng tiếc, tốc độ của cô không nhanh bằng giọng nói của Tạ Kiến Hoài. Anh hờ hững nói: “Anh đo bằng tay.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Kiến Hoài: Anh đã từng vùi mặt vào đó.

Bình Luận (0)
Comment