Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 21

Lâm Thính Vãn chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã vào một vòng tay ấm áp. Cô theo phản xạ nắm lấy tay áo anh, đầu mũi thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sạch sẽ và trầm ổn của đàn ông.

Cô ngẩng cằm nhìn anh, hơi ngập ngừng hỏi: “Anh bế em lên lầu à?”

Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu: “Ừ.”

Chân và eo của Lâm Thính Vãn chưa đến mức không đi nổi, nhưng nếu anh đã muốn bế thì cô cũng chẳng cần cố chịu khổ, thản nhiên nhận lấy: “Cảm ơn anh, anh tốt thật đấy.”

“……”

“Không phải ai anh cũng bế đâu.” Giọng anh mang theo ý giải thích.

“Em biết mà, nên mới cảm ơn anh. Tuần trước em ngủ quên trên sofa cũng là anh bế em về phòng còn gì.”

Tạ Kiến Hoài hơi cúi mắt nhìn cô gái trong ngực. Cô nghiêng đầu nhìn ra phía trước, bàn tay vô thức túm lấy vạt áo anh, vẻ mặt hờ hững như thể đang ngồi trên một phương tiện vận chuyển.

Khung cảnh này hoàn toàn khác lần trước. Khi ấy, cô còn nép mặt vào ngực anh, dụi dụi tìm một chỗ thoải mái.

Tạ Kiến Hoài ôm cô bước về phía thang máy, bước chân vẫn vững chãi, giọng nói thấp và dịu: “Giữa chúng ta, không cần phải khách sáo như thế.”

Anh dừng lại thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng nói thêm: “Hơn nữa, hôm nay em cũng giúp anh.”

Lâm Thính Vãn hơi ngạc nhiên: “Anh cũng đoán ra được rồi à?”

Cô tự thấy mình diễn rất tự nhiên, chẳng để lộ chút sơ hở nào.

“…… Anh không ngốc.”

Tạ Kiến Hoài không hề biết chuyện ăn bánh trôi là trò chơi truyền thống của nhà họ Kiều để trêu đùa mấy đứa nhỏ. Nhưng khi nghe tiếng cô gọi, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Kiều Dĩ Hạ cùng các bậc trưởng bối, anh lập tức đoán ra là cô cố ý.

Cố ý để anh “trúng thưởng” khi tham gia trò chơi của nhà họ Kiều, cố ý giúp anh hóa giải sự ngượng ngập trên bàn ăn.

Lâm Thính Vãn bật cười hỏi: “Vậy coi như anh trả ơn em à?”

Anh phủ nhận: “Không phải.”

Không phải trả ơn — mà là anh muốn bế cô.

Tạ Kiến Hoài đi đến cửa thang máy, Lâm Thính Vãn nhắc: “Anh lại gần chút, để em bấm.”

“Không cần.”

Vừa dứt lời, bàn tay anh vốn đang đỡ sau lưng bỗng thả ra. Mất đi điểm tựa, cô giật mình, tay còn lại vội ôm chặt lấy vai anh, vòng tay qua cổ anh thật chặt.

Tạ Kiến Hoài nghiêng người, ấn nút thang máy, một tay vẫn chắc chắn giữ cô trong lòng, rồi cứ thế bế thẳng cô vào bên trong. Sau khi bấm tầng xong, anh mới đưa cô trở lại tư thế cũ.

Cơ thể căng cứng của Lâm Thính Vãn lúc này hơi thả lỏng, cô nhỏ giọng than: “Sao anh không báo trước một tiếng, làm em sợ chết khiếp.”

Khóe môi anh hơi nhếch lên: “Anh sẽ không để em ngã đâu.”

Về đến nhà, Tạ Kiến Hoài vẫn bế cô đến cạnh sofa mới nhẹ nhàng đặt xuống. Lâm Thính Vãn theo bản năng chống lưng ra sau, tựa vào chiếc gối ôm anh đưa tới.

Cô ngồi trên sofa đung đưa chân, định nói “Chưa thay giày” thì anh đã đi tới cửa, cầm đôi dép bông tai thỏ màu hồng của cô đem tới.

Trong phòng ấm áp, anh cởi áo vest, tay áo sơ mi cũng được xắn lên cao, để lộ cánh tay săn chắc, đường nét gân xanh hiện rõ. Khi anh cúi xuống đặt dép, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên cánh tay rắn rỏi ấy. Không hiểu vì sao, cô đưa tay khẽ bóp một cái, cảm giác nóng ấm, mạnh mẽ, như ẩn chứa sức lực căng tràn.

Động tác trong tay Tạ Kiến Hoài khựng lại. Lâm Thính Vãn chợt nhận ra mình vừa làm gì, cô ho nhẹ một tiếng, giả bộ nghiêm túc: “Anh tập gym mà thành đúng không? Giỏi thật đấy.”

Anh không trả lời, chỉ ra hiệu cô thay giày. Lâm Thính Vãn vẫn cố gắng tìm cách chữa ngượng: “Mai anh dạy em cách dùng máy tập nhé.”

“Ừ.”

“Cả khởi động và giãn cơ trước sau khi tập nữa.”

“Ừ.”

Lâm Thính Vãn đổi dép xong, tự thấy mình đã khéo léo lấp l**m, chuẩn bị chuyển chủ đề thì nghe anh trầm giọng hỏi: “Muốn sờ à?”

“…… Em chỉ tò mò thôi.” Cô hơi lí nhí.

“Muốn sờ thì cứ sờ.”

Cô nghe thế, trong lòng hơi ngứa ngáy, suýt nữa định đưa tay ra bóp thêm mấy cái. Nhưng anh lại tiếp lời: “Cần trao đổi ngang giá.”

Cô khựng lại: “Gì cơ?”

Anh không đáp, xách đôi giày của cô về cửa, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lâm Thính Vãn lúc này mới hiểu — trao đổi ngang giá nghĩa là, nếu cô sờ tay anh, thì anh cũng sẽ sờ lại…

Mặt cô lập tức nóng ran. Anh… định sờ chỗ nào vậy trời?

Cô làm như không nghe thấy, dù sao mình cũng đã bóp rồi, coi như lời anh nói bị gió cuốn đi. Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ Tạ, chúc bà Tết Nguyên Tiêu vui vẻ, còn cố ý thêm chữ “mẹ” ở phía trước.

Mẹ Tạ: [A! A a a a a!]

Mẹ Tạ: [Quả nhiên là Vãn Vãn ngoan nhất, biết chúc mẹ lễ vui vẻ! Tết Nguyên Tiêu cũng chúc con vui vẻ nhé, nếu không vui thì cứ đánh thằng Kiến Hoài!]

Lâm Thính Vãn khẽ mím môi cười, trả lời: [Vâng ạ, hôm nào con về thăm bố mẹ.]

Mẹ Tạ lập tức nhắn lại với giọng văn như sắp tan chảy, khen cô không ngớt lời.

Tạ Kiến Hoài nhanh chóng rửa tay xong, đi về phía sofa. Lâm Thính Vãn đưa điện thoại cho anh: “Anh cũng chúc mẹ Tết Nguyên Tiêu vui vẻ đi.”

Anh không đổi sắc mặt, gửi một tin nhắn thoại ngắn. Đầu bên kia lập tức trả lại mấy chữ: [Con thì khỏi cần.]

“……”

Lâm Thính Vãn khá thích xem hai mẹ con họ đấu khẩu, nói chuyện xong với mẹ Tạ, cô định kiểm tra xem bộ ảnh mình đăng tối qua có được nhiều lượt xem không.

Tối qua là bộ ảnh khách đầu tiên sau khi hot, việc nó chỉ là một khoảnh khắc bùng nổ ngắn ngủi hay có thể phát triển lâu dài đều phụ thuộc vào lần này. 

Trong lòng thấp thỏm, cô chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại, chợt nhớ tới lá số bát tự của Tạ Kiến Hoài, liền đưa máy đến trước mặt anh, nói: “Anh giúp em thổi một hơi.”

Tạ Kiến Hoài chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhẹ nhàng thổi một hơi vào màn hình.

Lâm Thính Vãn cung kính chắp tay, khẽ lẩm nhẩm “nổ nổ nổ”, rồi mở phần mềm ra xem dữ liệu video mới đăng.

Hơn ba mươi nghìn lượt thích, hơn hai trăm bình luận, tuy không bằng bài trước, nhưng so với trước kia thì con số này đã rất khả quan rồi.

“Anh linh nghiệm thật đấy!” Lâm Thính Vãn vui sướng reo lên.

“Là do em giỏi.”

“Đương nhiên, em chụp cũng đẹp mà.” Cô mở video, cho anh xem ảnh chụp trong bộ thủy thủ ở bãi biển, vừa xem vừa nói: “Ánh sáng và góc chụp này là anh thử nghiệm tuần trước đấy, thành phẩm đẹp đúng không?”

Tạ Kiến Hoài chăm chú nhìn, nhẹ gật đầu: “Ừ, đẹp.”

Anh chợt nhớ ra chuyện hẹn Tạ Gia Hành và Hứa Chi Thanh làm người mẫu, dạo này bận quá nên quên mất, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho em trai: [Muốn làm người mẫu không?]

Tạ Gia Hành ban đầu gửi lại một dấu hỏi, sau đó hỏi: [Mẫu đứng đắn chứ? Anh không định bán em sau lưng bố mẹ đấy chứ, em biết nhan sắc của mình cũng có chút giá trị mà.]

Tạ Kiến Hoài chẳng buồn để ý đến mấy lời tự luyến đó, chỉ trả lời: [Đúng, chị dâu cậu là nhiếp ảnh gia, muốn mời cậu và Hứa Chi Thanh làm mẫu.]

Thái độ của Tạ Gia Hành lập tức thay đổi: [Chị dâu mời thì không vấn đề, anh trả em 9999, Thanh Thanh 99999 phí làm người mẫu nhé.]

Tạ Kiến Hoài: [Cậu không đáng bốn chữ số.]

Tạ Gia Hành: [?]

Tạ Kiến Hoài chuyển sang 9 tệ 9: [Không nhận thì anh sẽ điều cậu về Thâm Thành.]

Tạ Gia Hành chỉ có thể làu bàu nhận tiền chuyển khoản: [Đám cưới của anh bọn em chỉ có thể về một ngày, chị dâu muốn chụp thì phải đến Bắc Kinh đấy nhé.]

Tạ Kiến Hoài tắt điện thoại, quay sang nói với Lâm Thính Vãn: “Tạ Gia Hành đồng ý rồi, nhưng phải đến Bắc Kinh.”

“Đến Bắc Kinh cũng được mà, chụp ở công viên Hồng Tường, phố cổ, còn có thể chụp nhiều ngày liền nữa.” Vừa nghe xong, cô đã hào hứng hẳn lên, trong đầu lập tức vẽ ra vô vàn khung cảnh.

Tạ Kiến Hoài theo phản xạ chau mày: “Em đi Bắc Kinh, còn anh thì sao?”

“Anh đi làm chứ sao.”

“……”

Lần đầu tiên anh nghi ngờ lịch làm việc của mình có vấn đề—một tuần chỉ nghỉ được một ngày, thực sự hợp lý sao?

Hơn nữa, Tạ Gia Hành và Hứa Chi Thanh còn có thể có được ảnh đôi do chính tay Lâm Thính Vãn chụp, trong khi hai người họ còn chưa có ảnh đôi nào.

“Chi tiết để gặp rồi bàn tiếp.” Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Ảnh cưới, anh nghĩ có thể chụp.”

“Sao lại đổi ý thế?” Lâm Thính Vãn ngạc nhiên.

Tạ Kiến Hoài đáp: “Em cả đời chỉ cưới một lần, cái người khác có, em cũng nên có.”

Cô khẽ mím môi. Người ta có tỏ tình, có yêu đương, có cầu hôn… cô chẳng có gì cả.

“Nhưng nhiếp ảnh gia em thích không chụp ảnh cưới, còn những phong cách khác em thực sự không thể chấp nhận được.” Lâm Thính Vãn có phần khó xử, cô thật sự không muốn thỏa hiệp trong chuyện này.

“Bạn thân em chẳng phải nhiếp ảnh gia à?” Tạ Kiến Hoài nhắc khéo.

“Bạn thân em?” Lâm Thính Vãn sực nhớ ra: “Đúng rồi, em cưới thế nào cô ấy cũng về, để em hỏi thử xem.”

Thấy cô chịu nhượng bộ, lòng anh cũng thoải mái hơn, dịu giọng nói: “Muộn rồi, em đi ngâm nước nóng đi, đỡ đau lưng và chân.”

Lâm Thính Vãn gật đầu, chuẩn bị đứng dậy thì anh đã cúi xuống bế thốc cô lên, đi về phía phòng tắm.

“Em không yếu ớt thế đâu.”

“Anh biết.” Tạ Kiến Hoài thấp giọng nói: “Là anh ép.”

“……”

Lâm Thính Vãn đành để mặc anh bế mình vào phòng tắm, Tạ Kiến Hoài không ở lại lâu, chỉ dặn: “Có việc thì gọi anh.” Rồi xoay người rời đi.

Cánh cửa khép lại khẽ khàng. Cô quen tay bỏ thêm tinh dầu và muối tắm, rồi c** q**n áo, thả mình vào làn nước ấm áp, đắp mặt nạ, ngâm mình thoải mái nửa tiếng.

Ra khỏi bồn tắm, Lâm Thính Vãn mới sực nhớ mình quên lấy quần áo. Cô đẩy cửa phòng tắm hé một khe nhỏ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, rồi cất giọng hỏi: “Tạ tổng, anh có ở ngoài không?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, cô mở cửa rộng thêm một chút, định ra ngoài lấy váy ngủ. Vừa bước ra nửa bước, trước mắt bỗng hiện ra bóng dáng quen thuộc, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh ở đây.”

Lâm Thính Vãn hoảng hốt, vội rụt lại vào phòng tắm, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

Tạ Kiến Hoài hỏi từ bên ngoài: “Sao thế?”

“Em quên lấy váy ngủ rồi, anh giúp em lấy nhé? Trong tủ nhỏ, treo bên trái, lấy cái nào cũng được.”

“Ừ.”

Hai phút sau, Tạ Kiến Hoài nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm. Lâm Thính Vãn lại hé một khe nhỏ, đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên chờ.

Anh đặt đồ vào tay cô, cô lập tức thu tay lại. Khi mở ra kiểm tra thì thấy ngoài váy ngủ còn có cả một chiếc q**n l*t.

Cô đỏ bừng mặt, bật thốt: “Sao anh lấy cả…?”

Chưa nói hết câu, Tạ Kiến Hoài đã hiểu ý, giọng trầm thấp: “Em không mặc à?”

Tất nhiên là cô mặc, vốn định đợi mặc váy ngủ rồi tự ra lấy, ai bảo anh lấy luôn làm gì chứ!

Lâm Thính Vãn mặc váy ngủ, hít sâu một hơi để ổn định lại, rồi giả vờ bình tĩnh bước ra ngoài, cố ý né ánh mắt của anh, đi thẳng về phía sofa ngồi xuống.

Tạ Kiến Hoài cũng đi ra, khụy một gối xuống trước mặt cô.

Bàn tay anh khẽ đặt lên đầu gối cô, ngón tay mang theo hơi ẩm mát lạnh sau khi rửa tay, giọng nói trầm thấp: “d*ng ch*n ra.”

Lâm Thính Vãn nghe ba chữ đó thì giật nảy mình, lắp bắp: “Anh… anh định làm gì đấy?”

“Giúp em xoa bóp chân.”

Tạ Kiến Hoài nói rất bình thản, cuối câu còn hơi ngừng lại, đôi mắt sâu như mực nhìn thẳng vào cô: “Nếu em muốn làm chuyện khác, cũng được.”

“……”

Anh nửa quỳ bên cạnh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần Lâm Thính Vãn khẽ cúi đầu là có thể rơi vào ánh mắt anh. Cô theo bản năng nín thở, đầu ngón tay khẽ co lại, có phần ngượng ngùng mà tách nhẹ hai chân.

“Đau ở đâu?”

“Giữa bắp chân.”

Đầu ngón tay của Tạ Kiến Hoài dừng đúng vị trí cô nói, cảm giác mát lạnh lập tức áp lên làn da. Anh dùng sức ấn xuống, rồi dọc theo đường cơ bắp ở bụng chân mà chậm rãi xoa bóp. Cơn căng tức nhanh chóng lan ra như sóng nước.

Lâm Thính Vãn không nhịn được, bật ra một tiếng rên khẽ, mềm mại như cánh lông vũ: “A…”

Tạ Kiến Hoài dừng lại động tác, hơi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dường như lẫn chút cảm xúc khó nói rõ. Cô vội giải thích: “Đau quá.”

“Cố chịu.”

Anh tiếp tục ấn vào chỗ đau, Lâm Thính Vãn theo phản xạ muốn lùi lại nhưng bị bàn tay anh giữ chặt, kiên nhẫn xoa bóp thêm vài phút rồi mới buông ra.

Cảm giác được giải thoát khiến cô lập tức muốn rụt chân về, nào ngờ động tác quá gấp, đầu gối vừa nâng lên, mũi chân liền không lệch một phân mà đá thẳng vào vai Tạ Kiến Hoài.

Lâm Thính Vãn chỉ thấy ông trời tối nay chẳng chịu giúp mình, mặt khẽ ửng đỏ, lí nhí nói một tiếng: “Xin lỗi.” Khi cô còn chưa kịp rụt chân lại, bàn tay Tạ Kiến Hoài đã nắm lấy cổ chân cô.

Ánh mắt anh lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt cô, ẩn chứa chút bối rối xen lẫn ngượng ngùng, cuối cùng dừng lại nơi cánh môi đỏ mọng hơi hé mở, tựa như một lời mời không tiếng.

“Anh buông… a.”

Tạ Kiến Hoài bất ngờ kéo cô vào lòng, một tay ôm chặt lấy eo, tay còn lại đỡ sau lưng, nhẹ nhàng nhấc bổng cô đứng dậy trong tiếng kêu hoảng hốt của Lâm Thính Vãn.

Anh đưa tay giữ lấy sau gáy cô, siết chặt cô trong vòng tay, đầu lưỡi khẽ tách cánh môi, không chút kiêng dè mà cuốn lấy sự mềm mại nơi ấy.

Cảm nhận được eo mình không có điểm tựa, hai chân hoảng loạn quẫy đạp, Lâm Thính Vãn càng lúc càng mất kiểm soát. Tạ Kiến Hoài lập tức đặt cô trở lại ghế sofa, thân mình nghiêng xuống, áp sát. Giọng anh khàn khàn, như ra lệnh: “Nhắm mắt, mở miệng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện hôn, hôn, hôn… cuối cùng cũng hôn được vợ.

Bình Luận (0)
Comment