Lâm Thính Vãn còn chưa kịp phản ứng, bờ môi đã bị một nụ hôn ấm nóng phủ xuống. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, nhưng lại như cướp đi hơi thở của cô, khiến mọi suy nghĩ đều dừng lại.
Bàn tay Tạ Kiến Hoài vững vàng đặt nơi eo cô, khẽ dùng lực kéo cô vào lòng mình. Anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng mà mãnh liệt, như thể thế gian trong khoảnh khắc ấy chỉ còn hai người họ.
Cách đó không xa, Chu Duật Kỳ lưỡng lự mở miệng: “Cái này… hình như bây giờ chưa đến đoạn hôn nhau đâu nhỉ?”
“First look” vốn là nghi thức đặc biệt được thêm vào đám cưới, là khoảnh khắc ấm áp và cảm động, thường dành cho đôi tân nhân ôm nhau, rơi lệ, nói lời trong lòng. Mẹ Tạ cố tình sắp xếp cũng là để họ có thêm cơ hội gắn bó hơn.
Kiều Dĩ Hạ dù không hiểu vì sao hai người lại bỗng dưng hôn nhau, nhưng nghe Chu Duật Kỳ nói vậy thì hừ nhẹ, đảo mắt: “Đồ cẩu độc thân thì bớt xen vào chuyện của vợ chồng người ta đi.”
Chu Duật Kỳ lập tức im miệng, ngoan ngoãn đứng nhìn hai người tiếp tục hôn nhau.
Một lát sau, Khương Tư Nhan – người đang cầm máy quay ghi hình – cũng không nhịn được mà hạ máy xuống: “Họ có hôn hơi lâu quá không đấy?”
Phân đoạn này ngoài việc chụp ảnh cưới, còn có cả quay video từ xa, ghi hình cố định và cả flycam. Không thể để phần “First look” toàn là cảnh cô dâu chú rể hôn nhau mãi được.
“Công nhận là hơi lâu thật.” Kiều Dĩ Hạ nhận ra không ổn, liền huých khuỷu tay vào Chu Duật Kỳ: “Phù rể, đi nhắc họ tiếp tục đi chứ.”
“Tôi á?”
“Chẳng lẽ để hai đứa con gái bọn tôi ra cắt ngang à?” Cô cau mày ra lệnh: “Đi mau!”
Chu Duật Kỳ cảm thấy đáng ra việc này nên để hai người họ làm thì hơn. Một người là chị họ, một người là bạn thân cô dâu, Tạ Kiến Hoài có tức cũng chẳng dám nói gì. Còn mình thì chắc chắn sẽ bị ghi thù mất.
Anh đâu thể trực tiếp đi tới nói “Hai người đừng hôn nữa” được, nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đổi nhạc nền cho bớt không khí.
“Hai người họ có bài hát đặc biệt nào không?” Chu Duật Kỳ hỏi.
“Vận may tới.” Kiều Dĩ Hạ và Khương Tư Nhan đồng thanh đáp.
Chu Duật Kỳ chẳng hiểu sao lại là bài đó, nhưng vẫn tôn trọng, đổi ngay bài trong loa và tiện tay vặn âm lượng lên tối đa. Khúc nhạc vui nhộn lập tức vang khắp sân thượng.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc, Lâm Thính Vãn chợt bừng tỉnh, vội đẩy nhẹ vai Tạ Kiến Hoài. Anh mới chậm rãi buông ra, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, đầu ngón tay khẽ miết nơi khoé môi cô.
Lúc này cô mới sực nhớ, trong phần “First look” còn có phù dâu và phù rể ở gần, Khương Tư Nhan còn đang cầm máy quay. Cô liền nhận ra hai người vừa bị cả nhóm nhìn thấy… mà lại hôn rất lâu.
Lâm Thính Vãn lập tức đỏ bừng cả vành tai, tức đến nỗi trừng mắt nhìn anh, hất tay ra: “Xem như bù cho anh rồi đấy.”
Tạ Kiến Hoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười, giọng trầm nhẹ: “Cái đó không tính.”
“Tại sao lại không tính?”
“Vì chưa phải đêm tân hôn.”
“…”
Tổng đạo diễn thấy họ cuối cùng cũng tách ra, vội ra hiệu cho nhiếp ảnh chính chụp ngay. Phân đoạn này chủ yếu là ghi lại cảm xúc thật, không cần tạo dáng. Khi thấy nhiếp ảnh giơ tay ra dấu OK, cô lập tức bước lên thúc tiến trình.
“Cô dâu quay lại phòng hóa trang thay váy đón khách, chú rể có thể ra khu cocktail tiếp khách trước.”
Kiều Dĩ Hạ và Khương Tư Nhan đang định chạy lại đỡ váy, nhưng Tạ Kiến Hoài đã cúi người, nhẹ nhàng nâng lớp voan dài dưới chân cô, khẽ nói: “Anh đưa em về phòng hóa trang, nhờ chị họ giúp tiếp khách nhé.”
Khi nói chuyện với Kiều Dĩ Hạ, giọng anh ôn hoà, lễ độ. Ánh mắt lướt qua Chu Duật Kỳ, nhớ đến bản “Vận may tới” vừa rồi, sắc mặt anh lập tức lạnh lại, khẽ liếc sang.
Chu Duật Kỳ bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng than: “Xem ra vận may của tôi tiêu rồi, cô phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Biến đi.” Kiều Dĩ Hạ quát thẳng, rồi kéo Khương Tư Nhan đi đón khách.
Tạ Kiến Hoài một tay nâng váy, tay kia nắm chặt tay cô, từng bước dìu xuống bậc thang, ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân, khẽ dặn: “Cẩn thận, đi chậm thôi.”
Lâm Thính Vãn đi giày bệt nên khá thoải mái, chỉ sợ dẫm phải vạt váy nên đi rất cẩn thận. Khi tới nơi bằng phẳng, cô mới thở phào: “Nếu không phải váy cưới quá cồng kềnh, em đã muốn…”
Cô đột ngột ngừng lại, vốn định nói “đã muốn để anh bế xuống”, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy câu ấy chắc chắn sẽ bị anh trêu.
“Muốn gì?” Anh cố ý hỏi.
“Muốn lăn xuống.” Cô mỉm cười đáp.
Tạ Kiến Hoài bình thản gật đầu: “Anh ôm em lăn, đỡ phải tốn phí truyền thông.”
“Anh định nổi tiếng bằng cách đấy à?”
“Ừ, dù sao một đám cưới mà có tận hai người không bình thường cũng hiếm.”
Lâm Thính Vãn bật cười khẽ, rồi chợt nhớ đến điều anh từng nói, sắp xếp lại dòng suy nghĩ: “Vậy ra mấy ngày nay anh họp hành tăng ca điên cuồng, là để có thể nghỉ ba ngày này sao?”
“Ừ, anh xin được ba ngày nghỉ phép cưới.” Nói đến đây, khoé môi anh khẽ cong.
“Thôi được, coi như tha cho anh vụ đến muộn.”
Lâm Thính Vãn không nghĩ gì thêm, chỉ thấy lý do của anh thật chính đáng, thế là dễ dàng nguôi giận.
Anh dắt cô đi đến cửa phòng hóa trang, cô nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên người anh, ngắm thật kỹ bộ lễ phục đuôi tôm hôm nay.
Dù Tạ Kiến Hoài ngày nào cũng mặc vest, nhưng hôm nay lại khác hẳn. Tóc đen cắt ngắn gọn gàng, hơi rối tự nhiên; đường nét nghiêng mặt dưới ánh sáng dịu trở nên sâu hơn; áo sơ mi trắng cài kín khuy, nơ thắt ngay ngắn nơi cổ; dải đai lụa ôm gọn eo, tôn lên dáng vẻ chỉn chu, tao nhã của anh.
Anh cao ráo, dáng người thẳng tắp, chỉ cần đứng yên cũng toát lên khí chất trầm tĩnh và tao nhã. Từng cử chỉ, động tác đều mang theo vẻ điềm đạm và ung dung, khiến người ta không khỏi ngắm nhìn mãi.
Lâm Thính Vãn cảm thấy, dù hôm nay anh có đến muộn thật, thì chỉ riêng gương mặt này thôi, cô cũng chẳng nỡ trách.
“Hôm nay anh rất đẹp trai.” Cô thẳng thắn khen ngợi.
“Em thích là được rồi.” Tạ Kiến Hoài thuận miệng đáp lại.
Lâm Thính Vãn vốn chỉ là nói một câu khen ngoài hình, bị anh trả lời như vậy lại khiến ý tứ bỗng trở nên khác đi, cô khẽ hắng giọng, nói: “Anh ra khu đón khách đi, em phải thay đồ.”
Tạ Kiến Hoài nhẹ nhàng đáp, đợi cô bước vào phòng trang điểm rồi mới sang phòng bên cạnh, thay bộ đuôi tôm thành bộ vest trắng khác, sau đó đi ra khu vườn.
Trong vườn, ban nhạc jazz chuyên nghiệp đang biểu diễn, bên cạnh là tháp rượu sâm panh và bàn tráng miệng. Những người phục vụ mặc đồng phục di chuyển qua lại, tay cầm đĩa bánh tart trứng cá và hoa quả tươi. Các vị khách nhỏ giọng trò chuyện, hoặc chụp ảnh kỷ niệm trước bức tường check-in.
Thấy Tạ Kiến Hoài đến, mẹ anh lập tức kéo anh đi chào hỏi họ hàng và khách quý. Sau khi kết thúc màn xã giao, bà vừa cười vừa trêu: “Nghe nói lúc First look, con hôn người ta đến năm phút à?”
Tạ Kiến Hoài thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Vâng.”
“Con nghĩ gì thế hả, First look mà bị con biến thành màn hôn luôn rồi.” Mẹ anh vừa buồn cười vừa bất lực.
“First look là để tăng thêm tình cảm mà.” Tạ Kiến Hoài điềm nhiên nói, giọng bình thản như đang trình bày một chân lý: “Hôn nhau chính là cách bọn con tăng tình cảm.”
“…”
Mẹ anh giơ ngón tay cái: “Mẹ cứ tưởng chỉ có A Hành mới thừa hưởng được cái gene mặt dày của mẹ, không ngờ con cũng không kém.”
Vừa dứt lời, phía trước đã vang lên giọng nói lười nhác: “Ai đang khen con thế?”
Tạ Kiến Hoài ngẩng lên, thấy Hứa Chi Thanh khoác tay Tạ Gia Hành đi tới. Hứa Chi Thanh lễ phép chào: “Mẹ, anh.” Còn Tạ Gia Hành thì nở nụ cười nghịch ngợm quen thuộc: “Sao, muốn học cách mặt dày của em à?”
“Học cậu?” Tạ Kiến Hoài liếc cậu ta một cái, khẽ bật cười: “Chỉ tổ ngu thêm.”
“Em nể mặt anh là chú rể hôm nay, không chấp thôi.” Tạ Gia Hành hừ nhẹ, ôm vai Hứa Chi Thanh định đi chỗ khác dạo.
“Đứng lại.” Tạ Kiến Hoài thấp giọng nói.
Tạ Gia Hành quay đầu, nhướng mày: “Sao, chưa nỡ xa em à?”
“Cậu thì có thể đi.” Ánh mắt Tạ Kiến Hoài lướt qua cậu, dừng lại nơi Hứa Chi Thanh, giọng bỗng dịu xuống: “Nhưng em dâu thì ở lại một lát, vợ anh muốn gặp em.”
Anh vẫn nhớ rõ vẻ háo hức của Lâm Thính Vãn khi lần đầu nhìn thấy ảnh của Hứa Chi Thanh. Cô đã mong đến ngày cưới chỉ để được gặp và làm quen với cô ấy.
Giờ cô sắp thay đồ xong, anh phải giúp giữ người lại.
Lâm Thính Vãn trong phòng trang điểm đã đổi sang bộ váy đón khách, chỉnh lại tạo hình, dặm chút phấn, rồi cùng tổng đạo diễn đi ra vườn. Vừa bước vào, cô đã thấy Hứa Chi Thanh, Tạ Ninh, Khương Tư Nhan, Kiều Dĩ Hạ – bốn người đẹp với bốn phong cách khác nhau, ai nấy đều rạng rỡ.
Tạ Kiến Hoài tiến lên đón cô, nghe cô vui vẻ nói: “Lấy cho em một cái máy ảnh!”
Anh chỉ có thể nhẹ ho một tiếng, nhắc: “Em đang làm cô dâu đấy.”
Lâm Thính Vãn mới tạm nén lại sự phấn khích, nhanh chóng bước tới, tươi cười chào hỏi từng người. Tiệc cocktail vốn là để cô dâu chú rể giao lưu chụp ảnh cùng bạn bè, khu vườn lại được trang trí tinh tế và đẹp mắt, cô vừa chào hỏi xong đã không kìm được mà kéo mọi người chụp hình.
Cô cầm lấy máy ảnh của Khương Tư Nhan, tự mình chụp vài tấm, đến khi chụp ảnh chung lại không khỏi chỉ đạo cách đứng, cách cười, khiến khu vườn rộn ràng tiếng nói cười không dứt.
“Cậu đúng là có một đám cưới đặc biệt đấy.” Chu Duật Kỳ đùa.
Tạ Kiến Hoài mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo cô: “Miễn là cô ấy vui.”
Lâm Thính Vãn chụp xong mấy tấm ảnh ưng ý, nghe tổng đạo diễn nhắc đi thay lễ phục dự phòng để chụp ảnh quảng bá. Hai bộ trang phục chụp xong cũng gần đến giờ cử hành nghi lễ, cô lại trở về phòng trang điểm, thay váy và dặm lại lớp trang điểm.
“Cưới xin cũng vất vả thật.” Khương Tư Nhan đi cùng suốt, nhìn thôi cũng thấy mệt thay.
“May mà hủy lễ buổi sáng với tiệc after party, không thì chắc tớ kiệt sức mất.” Lâm Thính Vãn không dám uống nhiều nước, sợ bất tiện khi phải vào nhà vệ sinh, chỉ ăn mấy món điểm tâm mà người phục vụ mang tới cho đỡ đói.
Khương Tư Nhan gật đầu, rồi hỏi: “Cậu định vào lễ đường thế nào?”
Phần lớn cô dâu đều do bố dắt vào, nhưng Lâm Thính Vãn vốn không thích nghi thức “trao tay” ấy, lại chẳng thân thiết với bố mình, nên càng không thể chấp nhận cách làm truyền thống đó.
Hôm nay ông ta vẫn đến, vì hai bên dù sao cũng chưa hoàn toàn cắt đứt, lại là bố ruột của cô, nếu không có mặt sẽ khiến khách khứa bàn tán. Nhưng ông ta không tham gia chuẩn bị gì cho lễ cưới, người lớn hai bên cũng không cho phép ông ta dắt con gái vào lễ đường.
Nghĩ tới mẹ, lòng cô chợt dâng lên nỗi xót xa — nếu mẹ còn sống, hẳn hôm nay sẽ vui lắm.
Cô không để lộ tâm trạng, vừa ăn bánh vừa cười: “Tớ và chú rể cùng vào.”
“Cách này hay đấy, tránh được lúng túng, lại không phải qua tay ai cả.” Khương Tư Nhan gật gù tán thưởng.
“Ừ, hôm nay đúng là một đám cưới hợp ý tớ.”
Không lâu sau, tổng đạo diễn đến thông báo nghi lễ sắp bắt đầu, dẫn Lâm Thính Vãn ra cửa đại sảnh chờ. Khi cô đứng yên vị, liền thấy Tạ Kiến Hoài bước nhanh tới, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì à?”
Tạ Kiến Hoài dừng lại, đáp: “Anh vừa điều chỉnh lại một chút trong nghi lễ.”
“Vậy em cần làm gì không?”
“Không cần.” Anh khẽ nâng cánh tay, giọng dịu dàng: “Chỉ cần khoác tay anh là được.”
Lâm Thính Vãn khẽ cười, nhẹ nhàng khoác tay anh. Giọng đếm ngược của tổng đạo diễn vang lên bên tai, hai cánh cửa lớn của đại sảnh từ từ mở ra.
Bên trong, trần nhà buông xuống những chùm pha lê lấp lánh, ánh sáng phản chiếu khiến cả khán phòng sáng rực. Dàn nhạc sống cất lên khúc nhạc hôn lễ trang trọng, hương hoa thoang thoảng trong không khí, vô số ánh đèn và ống kính đồng loạt hướng về phía họ, bao phủ cả hai trong một vòng sáng dịu.
Trên lối trải thảm đỏ kéo dài đến lễ đài chính, Lâm Thính Vãn sải bước tự tin, nở nụ cười nhìn về phía trước.
Ông bà ngoại, bố mẹ Tạ đang đứng trên lễ đài, ánh mắt hiền từ dõi theo họ. Kiều Dĩ Hạ, Kiều Cảnh Thâm cùng các bác, cậu mợ cũng đứng ở bên, tất cả đều mỉm cười đầy ấm áp.
Nếu để ý kỹ, sẽ thấy trong tay bà ngoại có một tấm ảnh — bức ảnh chụp bà và mẹ cô khi còn trẻ.
Giọng người dẫn chương trình vang lên đúng lúc: “Chào mừng cô dâu chú rể cùng nhau trở về nhà!”
Cô thoáng sững người, đầu ngón tay khẽ siết lại, nhưng ngay sau đó, bàn tay được anh nắm lấy, ấm áp và dịu dàng, như một lời an ủi không cần nói.
Lâm Thính Vãn hiểu đây chính là phần anh đã thay đổi trong nghi lễ. Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Trong tiếng vỗ tay và reo hò, họ cùng bước lên lễ đài, theo hiệu lệnh của MC trao nhau nhẫn cưới. Không có lời thề nguyện hay bài phát biểu dài dòng, Lâm Thính Vãn chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của anh: “Chúc em tân hôn vui vẻ, Lâm Thính Vãn.”
Anh gọi trọn tên cô, trang trọng như đang nói một lời hứa chỉ dành cho duy nhất lần này trong đời.
Lâm Thính Vãn mỉm cười đáp lại: “Chúc anh tân hôn vui vẻ, Tạ Kiến Hoài.”
Với cô, buổi lễ cưới này không chỉ là một niềm vui trọn vẹn, mà còn là kỷ niệm mà cô sẽ ghi nhớ thật lâu, thật lâu.
Khi nghi thức kết thúc, Lâm Thính Vãn thay váy dạ hội và quay lại sảnh. Cô cùng Tạ Kiến Hoài cắt lát bánh cưới đầu tiên, sau đó chia bánh cho khách mời, chụp ảnh lưu niệm và tặng những món quà may mắn đã chuẩn bị sẵn.
Khi tiệc tàn, đồng hồ đã chỉ chín giờ tối. Mẹ Tạ lo hai người mệt, kéo họ sang một bên dặn dò: “Khách khứa gần như về hết rồi, những việc còn lại để mẹ và bố con lo. Hai đứa về nghỉ trước đi.”
Lâm Thính Vãn vẫn còn lo cho ông bà ngoại. Thấy vậy, Kiều Dĩ Hạ lên tiếng: “Yên tâm đi, chị và anh cả đều ở đây.”
Nhắc đến anh cả, cô lại nhớ đến cô bạn thân. Khương Tư Nhan lập tức hiểu ý, cười nói: “Đừng lo cho tớ nữa, tớ còn lớn hơn cậu, chẳng lẽ không biết tự chăm cho mình sao?”
Lâm Thính Vãn còn đang nghĩ xem có việc gì sót lại không, Tạ Kiến Hoài đã trực tiếp vòng tay ôm ngang eo cô, bình thản nói với mọi người: “Vất vả cho mọi người rồi, tôi đưa Vãn Vãn về trước.”
Giữa những ánh mắt trêu chọc xung quanh, anh vẫn điềm nhiên quay người, bế cô bước về phía bãi đỗ xe. Lâm Thính Vãn lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức không dám nói thêm câu nào, chỉ vùi mặt vào ngực anh, khẽ nện lên vai anh mấy cái.
Ngồi vào xe, cô mới nhỏ giọng than: “Anh cũng chẳng biết kiêng dè gì cả, ngày mai họ thể nào cũng mang chuyện này ra trêu em trong nhóm cho mà xem.”
“Bọn họ còn từng chứng kiến chúng ta hôn nhau rồi, chẳng lẽ lại bận tâm chuyện anh bế em?”
“…”
Lâm Thính Vãn bỗng thấy anh nói cũng có lý. Cô mệt rã rời, chẳng còn sức mà tranh cãi. Khi xe về đến nhà, Tạ Kiến Hoài cúi xuống muốn bế cô lên lầu, cô cũng chẳng buồn từ chối.
Về đến nhà, thay dép xong, Lâm Thính Vãn vào phòng tắm tẩy trang, tắm rửa. Đến khi thay đồ ngủ, nằm sấp xuống giường, toàn thân cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô vùi mặt vào gối, khẽ thở ra một tiếng thật nhẹ: “Cuối cùng cũng xong rồi.”
Vừa dứt lời, ánh đèn trên đầu dường như mờ đi, hơi thở ấm nóng quen thuộc từ phía sau áp tới, mang theo hương vị lạnh mát đặc trưng của anh.
“Em mệt à?” Anh khẽ hỏi.
“Mệt chứ, chẳng lẽ anh không mệt sao?” Lâm Thính Vãn mệt mỏi đáp.
Tạ Kiến Hoài khẽ “ừ” một tiếng, hơi thở nóng hổi phả lên bên tai cô: “Không mệt.”
Lâm Thính Vãn bỗng nhận ra điều gì đó, vừa định nghiêng người thì nụ hôn đã kịp rơi xuống. Anh đến quá vội, không cho cô cơ hội nói thêm lời nào, nửa người đè lên, giữ chặt hai tay cô, những ngón tay đan vào nhau, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy, dây dưa triền miên.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt nơi đầu giường, quầng sáng mờ ảo bao phủ hai thân ảnh đang quấn chặt vào nhau. Nhiệt độ quanh họ dần dần tăng lên, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, hòa quyện vào nhau.
Lâm Thính Vãn cảm thấy khoảnh khắc này như được phủ một lớp sương mờ, tựa ống kính cô từng dùng để tạo hiệu ứng làm mềm cảnh vật, khiến ánh sáng trước mắt trở nên mơ hồ, còn đường nét của người đàn ông cũng vì thế mà dịu lại.
Tạ Kiến Hoài cuối cùng hơi tách ra một chút. Lâm Thính Vãn th* d*c, khẽ nói: “Em có thể xin…”
“Không được.” Anh ngắt lời cô, môi áp sát bên tai, hơi thở nóng bỏng phả ra, vừa ngứa vừa tê dại.
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da mỏng manh nơi eo cô, những nụ hôn dịu dàng lướt xuống cổ rồi xuống ngực. Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng thở dồn dập và tiếng vải sột soạt khe khẽ, lấp đầy không khí bằng một hơi ấm mơ hồ, âm ỉ.
Một cái chạm quen thuộc từ từ dâng lên từ bên dưới, anh nhẹ nhàng chạm vào trán cô, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, như thể xoa dịu cảm xúc của cô. Tiếng nước chảy róc rách trong không gian tĩnh lặng.
Cô cúi mắt xuống, thấy rõ bàn tay đang xoa bóp của người đàn ông, những khớp ngón tay rõ ràng và rắn chắc.
Đôi mắt anh đen láy, sâu thẳm, trào dâng một d*c v*ng mãnh liệt chưa từng có, ánh mắt anh dán chặt vào cô.
Trong lúc cô đang nhìn, Tạ Kiến Hoài từ từ xé toạc hộp giấy, hông và bụng anh căng cứng khi cúi đầu hôn cô.
Cô nghe thấy một giọng khàn khàn thì thầm bên tai: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Lời tác giả:
Tân hôn vui vẻ!