Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 31

Lâm Thính Vãn sững người một thoáng, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường, buột miệng nói: “Anh đùa em à? Bây giờ đã… đã mười giờ rồi đó.”

Theo đúng nhịp sinh hoạt cố định như kim đồng hồ của Tạ Kiến Hoài, giờ này lẽ ra anh phải đang tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ mới đúng, sao lại xuất hiện dưới nhà cô được.

Dù trong lòng còn ngờ ngợ, Lâm Thính Vãn vẫn không nhịn được mà xuống giường, đi tới bên cửa sổ. Phòng ngủ của cô nằm ở tầng hai phía bên phải, qua lớp kính có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ phía dưới. Ngoài hàng rào của vườn, chiếc xe đen quen thuộc đang lặng lẽ đỗ ở đó.

“Anh thật sự tới rồi à.”

“Anh thấy em rồi.”

Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc. Lâm Thính Vãn bật cười, thấy anh vẫn ngồi yên trong xe, chẳng nhìn thấy bóng người, cô không khỏi hỏi: “Sao anh không xuống xe?”

Giọng Tạ Kiến Hoài hơi khàn, truyền qua ống nghe mang theo chút nghèn nghẹn: “Mẹ nói, ba ngày trước hôn lễ không được gặp mặt.”

“Anh mà cũng tin mấy chuyện này à?” Lâm Thính Vãn có phần bất ngờ. Ngay cả cô – người vốn tin vào phong thuỷ, tâm linh – cũng chẳng tin mấy tục lệ cưới xin, huống chi là anh.

“Đó là đám cưới của chúng ta.” Giọng anh trầm tĩnh, kiên định: “Nên anh tin.”

Lâm Thính Vãn không kìm được, trêu anh: “Thế sao anh còn chạy đến đây? Theo tục, sau mười một giờ mà gặp nhau là sẽ phá hỏng giờ lành ngày cưới đấy.”

Anh đáp rất nghiêm túc: “Anh chỉ nhìn thấy em thôi, không tính là gặp.”

Tạ Kiến Hoài có vẻ hơi khó chịu trong họng, khẽ ho hai tiếng rồi nói tiếp: “Với lại, anh sẽ đi trước mười một giờ.”

Lâm Thính Vãn kéo dài giọng, trêu chọc: “Ồ, thì ra Tạ tổng nhà ta còn có luật riêng cơ đấy.”

Nghe ra sự đùa cợt trong giọng cô, Tạ Kiến Hoài nhìn qua ô cửa kính xe và khung cửa sổ tầng hai, chỉ lờ mờ thấy được dáng người mảnh mai đang đứng bên trong. Dù khoảng cách xa, không rõ khuôn mặt, nhưng anh có thể tưởng tượng ra đôi mắt cong cong, khoé môi khẽ cười, hai lúm đồng tiền nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trên má cô.

Anh khẽ hắng giọng, nói nhỏ: “Em chưa sấy tóc à?”

“Anh giỏi thật đấy, cả cái đó mà cũng nhìn ra?” Quả thật cô vừa gội đầu xong, tóc còn ướt, mà tóc cô lại dài nên lười không muốn sấy.

“Anh đoán thôi.”

Nghe anh lại ho khẽ, cô không khỏi hỏi: “Anh bị sao thế, cổ họng đau à?”

“Họp nhiều quá nên nói hơi nhiều.” Anh còn cố tình nói thêm: “Anh mang theo cốc giữ nhiệt em tặng rồi, sẽ chịu khó uống nước ấm.”

“Cũng biết tự giác nhỉ, quà em tặng quả nhiên có tác dụng.”

Cứ thế, hai người vừa nói vừa cười, chuyện nọ xọ chuyện kia. Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Thính Vãn cất tiếng: “Vào đi.”

Kiều Dĩ Hạ đẩy cửa bước vào, trên tay bưng bát váng sữa hai tầng, vừa đi vừa nói: “Đêm hôm khuya khoắt mặc váy ngủ trắng đứng bên cửa sổ, định ngắm trăng hay doạ người đấy?”

“Ngắm người.” Lâm Thính Vãn đáp tỉnh bơ, giọng đầy ý cười: “Chị mang gì thế?”

“Váng sữa hai tầng, em bảo thèm mà, dì Trần vừa làm xong.” Kiều Dĩ Hạ đặt bát lên bàn trang điểm.

“Cảm ơn chị, cảm ơn dì Trần.” Lâm Thính Vãn làm động tác hôn gió.

Kiều Dĩ Hạ giả vờ rùng mình, rồi liếc qua chiếc điện thoại trong tay cô, nhướn mày: “Đừng nói là đang gọi cho em rể tương lai của chị đấy nhé?”

Lâm Thính Vãn gật đầu thừa nhận. Kiều Dĩ Hạ tặc lưỡi: “Xem ra công việc vẫn chưa đủ nhiều, họp hành vẫn chưa đủ mệt.”

Cô ấy lại nói tiếp: “Em giúp chị hỏi anh ta một câu, phù rể có đổi được không?”

Vài hôm trước, Kiều Dĩ Hạ mới biết người làm phù rể là Chu Duật Kỳ — mà lại là do chính anh ta nói trong lúc họp bàn dự án. Khi đó cô suýt nữa muốn ném luôn chức phù dâu đi cho xong.

Giọng Tạ Kiến Hoài từ điện thoại vang lên, gọn gàng dứt khoát: “Không được.”

“Thôi, cúp máy đi, chẳng có gì để nói đâu, ngủ sớm đi.” Kiều Dĩ Hạ nói thẳng thừng.

“Tôi sẽ bảo cậu ta ít quấn lấy chị thôi.” Tạ Kiến Hoài chậm rãi nói thêm.

Nghe thế, thái độ Kiều Dĩ Hạ lập tức thay đổi, vội nói: “Được chứ, hai người nói chuyện tiếp đi nhé, nhớ ăn váng sữa hai tầng đấy.”

Lâm Thính Vãn nhìn lại đồng hồ, phát hiện họ đã nói chuyện hơn nửa tiếng, sắp đến mười một giờ. Cô cố tình nhấn mạnh: “Chắc là nên cúp rồi nhỉ?”

“Ừ, em cúp trước đi.” Tạ Kiến Hoài thấp giọng đáp.

“Được.”

Lâm Thính Vãn cúp máy, tranh thủ lúc Kiều Dĩ Hạ không để ý, khẽ vẫy tay ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại ngồi trước bàn trang điểm, hỏi: “Chị, vừa nãy chị nói công việc anh ấy không đủ nhiều là ý gì thế?”

Kiều Dĩ Hạ giải thích: “Nghe nói tuần này anh ta dồn hết công việc làm trước, ngày nào cũng ở công ty họp và tăng ca cùng nhân viên.”

“Bảo sao giọng anh ấy khàn thế.” Lâm Thính Vãn gật gù, vừa xúc một thìa váng sữa hai tầng vừa hỏi: “Sao đột nhiên anh ấy lại dồn việc lên trước thế?”

“Em nói xem, vì sao lại thế?” Kiều Dĩ Hạ hỏi ngược lại.

Lâm Thính Vãn ngẩn người cầm thìa: “Em đâu biết.”

Kiều Dĩ Hạ bất lực, khẽ cong khoé môi: “Chị còn tưởng trong hai người, người ngốc nghếch sẽ là Tạ Kiến Hoài, không ngờ lại là em đấy, cô em thông minh của chị.”

Nói xong, cô ấy để lại một câu “Tự mình nghĩ đi”, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Còn Lâm Thính Vãn, gặp chuyện nghĩ mãi không thông thì chọn tạm gác lại, tiếp tục ăn từng thìa váng sữa hai tầng, tiện tay mở điện thoại xem tin nhắn.

Tạ Kiến Hoài vừa gửi đến một dòng: [Anh về nhà rồi, nhớ sấy khô tóc rồi hãy ngủ, mai gặp.]

Lâm Thính Vãn trả lời: [Vâng, mai gặp.]

Cô lại mở khung trò chuyện với Khương Tư Nhan, hỏi cô ấy đã đến nhà anh họ chưa, có thấy không quen gì không.

Tin nhắn của Khương Tư Nhan gửi đến rất nhanh: [Đến sớm rồi, giờ tớ đang nằm rồi, chỉ là lệch múi giờ, chưa buồn ngủ lắm.]

Anh họ Lâm Thính Vãn – Kiều Cảnh Sâm – phụ trách thị trường nước ngoài của Tập đoàn Thuần Tinh. Năm ngoái, tập đoàn quyết định mở rộng dự án mới, anh phải thường trú ở Luân Đôn một thời gian. Đúng lúc Khương Tư Nhan sang đó du học, cô liền nhờ anh họ chăm sóc bạn thân giúp.

Lần này Khương Tư Nhan về nước, vốn dĩ Lâm Thính Vãn định ra sân bay đón, nhưng Kiều Cảnh Sâm nhắn rằng hai người cùng chuyến bay, bảo cô khỏi phải đi.

Có anh trai trông nom, Lâm Thính Vãn cũng yên tâm. Bố mẹ Khương Tư Nhan ly hôn, mỗi người đều có gia đình riêng, cô không có nhà ở Thâm Thành. Dù sao mai cũng cùng đi dự đám cưới, nên Kiều Cảnh Sâm dứt khoát đưa cô ấy về nhà mình ở tạm.

Lâm Thính Vãn nhắn lại: [Vậy thì, hay là mình chơi một ván game nhé?]

Khương Tư Nhan: “Tớ nào dám lôi cô dâu ngày mai chơi game chứ, lỡ cậu chơi đến mức hai mắt thâm quầng thì tớ gánh không nổi hậu quả đâu. Mau rửa mặt rồi ngủ đi.”

Lâm Thính Vãn: “Được rồi được rồi, cậu cũng ngủ sớm đi, mai đến giúp tớ trang điểm đấy.”

Khương Tư Nhan: “OK!”

Lâm Thính Vãn lại lướt xem những tin nhắn khác, trong nhóm gia đình, vẫn đang bàn về danh sách khách mời, ai chắc chắn đến, ai bận không tới được, rồi số lượng quà đáp lễ đã chuẩn bị có đủ hay chưa.

Trong nhóm nhỏ của đội ngũ tổ chức, tổng giám sát cũng vừa gửi tin nhắn cuối cùng, dặn dò thời gian có mặt ngày mai và nhắc mọi người đừng đi muộn.

Cô trả lời xong hết, lấy một miếng mặt nạ đắp lên, định nằm xuống ngủ thì lại nhớ tới lời nhắc của Tạ Kiến Hoài.

Lâm Thính Vãn do dự hai giây, cuối cùng vẫn lôi máy sấy ra, kiên nhẫn sấy khô mái tóc dài còn ẩm. Đến khi đặt máy sấy xuống, cô khẽ lẩm bẩm: “Sao anh không lên luôn cho rồi.”

Nói xong, cô mới nhận ra có gì đó sai sai. Nếu anh thật sự lên đây, e là mình đã chẳng có mấy đêm tự do thức khuya vui vẻ. Sấy tóc thôi mà, cô hoàn toàn có thể tự làm được.

Rút phích cắm, tắt đèn phòng ngủ, cô chui vào chăn, cuộn người lại chuẩn bị ngủ.

Không biết vì mấy hôm trước đã ngủ bù quá nhiều, hay vì tâm trạng xao động trước ngày cưới, Lâm Thính Vãn trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được, đến gần sáng mới mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau, Lâm Thính Vãn bị Kiều Dĩ Hạ lôi ra khỏi chăn, mơ màng vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ, rồi xuống nhà ăn sáng, sau đó bị đẩy thẳng lên xe.

Chỉ đến khi ngồi trong phòng trang điểm của sảnh tiệc, đầu óc cô mới dần tỉnh táo, bỗng chốc ý thức được—đám cưới của mình sắp bắt đầu rồi.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Lâm Thính Vãn cất tiếng: “Vào đi.”

Khương Tư Nhan đẩy cửa, ló đầu vào. Nhìn thấy bạn thân qua gương, Lâm Thính Vãn không kìm được reo lên: “Cậu đến rồi à! Mau lại đây tớ xem nào, có phải lén giảm cân sau lưng tớ không đấy?”

Lần cuối họ gặp nhau đã là nửa năm trước. Trường của Khương Tư Nhan ở Luân Đôn có kỳ nghỉ Giáng Sinh, vốn tháng Mười Hai là có thể về nước, nhưng vì mới sang, cô muốn ở lại tận hưởng không khí lễ hội nên không quay về.

Khương Tư Nhan vừa đi vừa nói: “Tớ có giảm đâu, là đồ ăn bên Luân Đôn dở quá thôi.”

Lâm Thính Vãn ngắm bạn thân kỹ lưỡng, bộ váy dài màu hồng ôm eo tôn lên dáng người thon thả, gương mặt cũng nhỏ đi một vòng, cô gật đầu: “Nhìn là biết, chắc thật sự khó ăn lắm.”

Khương Tư Nhan kéo ghế ngồi xuống cạnh, ngắm lại khuôn mặt bạn rồi cười: “Còn cậu thì khác, ăn uống tốt thế mà chẳng béo lên tí nào, làm tớ giật mình luôn đấy.”

“Đương nhiên rồi, dạo này tớ chăm vận động lắm.” Lâm Thính Vãn hất cằm, vẻ mặt đầy tự hào.

“Là vận động đàng hoàng đấy chứ?” Khương Tư Nhan nhướng mày.

Câu nói vừa dứt, hai thợ trang điểm đều bật cười. Lâm Thính Vãn giơ tay đánh nhẹ bạn: “Khương Tư Nhan! Sang Luân Đôn rồi học mấy cái linh tinh à?”

Khương Tư Nhan cũng thấy hơi ngượng, cười chữa: “Thì trước giờ có thấy cậu tập thể thao bao giờ đâu.”

Lâm Thính Vãn giơ nắm tay nhỏ hừ một tiếng: “Không tập tớ vẫn có thể một đấm hạ gục kẻ xấu.”

“Biết rồi, biết rồi, nữ hiệp Lâm của chúng ta giỏi nhất.” Khương Tư Nhan cười, ôm cánh tay cô dựa vào.

“Phải rồi, cậu là chính cung mà.”

“Thôi đi, đừng nói linh tinh hôm nay, tớ sợ lát nữa chồng cậu nghe thấy lại đánh tớ đấy, tớ không đỡ nổi đâu.”

Nghe đến tên Tạ Kiến Hoài, Lâm Thính Vãn lấy điện thoại nhìn giờ, đã hai giờ chiều, bèn nhắn: [Anh đến chưa?]

Đợi nửa tiếng vẫn không thấy trả lời. Lúc này lớp trang điểm của cô cũng vừa xong, gần đến giờ chụp First look, cô không nhịn được nói: “Tư Nhan, cậu giúp tớ ra ngoài xem anh ấy đến chưa, với lại khách mời có ai tới không?”

Khương Tư Nhan giơ tay làm dấu OK rồi đi ra ngoài dò hỏi, chẳng bao lâu quay lại, vẻ mặt hơi lúng túng: “Khách thì có rồi, chị Dĩ Hạ với anh Cảnh Sâm cùng mấy phù rể đang đón tiếp, còn chú rể thì bị việc gì đó làm chậm, em trai anh ấy đi đón rồi.”

Lâm Thính Vãn nghe vậy liền nhíu mày. Tối qua anh còn tỏ ra rất quan tâm, cô không hiểu rốt cuộc có chuyện gì có thể giữ chân anh lại.

“Không phải là vì công việc chứ?” cô hỏi.

“Tớ không rõ, để lát hỏi chị Dĩ Hạ xem.” Khương Tư Nhan đáp.

Lại thêm hơn mười phút, Kiều Dĩ Hạ cùng tổng đạo diễn bước vào, báo rằng đã đến giờ First look, Tạ Kiến Hoài đã thay đồ xong, đang chờ ngoài ban công, có thể dẫn cô qua rồi.

Lâm Thính Vãn đã khoác lên mình chiếc váy cưới chính, đứng dậy hỏi: “Chị, sao anh ấy đến muộn thế?”

Kiều Dĩ Hạ thở dài: “Anh ta đang họp ở công ty, phải để em trai đi kéo về đấy.”

Trong lòng Lâm Thính Vãn không khỏi bực bội, thầm nghĩ lát nữa lúc First look sẽ cho anh một cú đấm, để anh biết thế nào là First punch.

“Cứ nén giận đi, chụp ảnh mà mặt cau có thì xấu lắm.” Khương Tư Nhan nhỏ giọng nhắc, cô còn cố tình mang máy quay về, muốn hôm nay có nhiều cảnh đẹp.

“Yên tâm, diễn xuất của em chuyên nghiệp lắm.”

Lâm Thính Vãn vừa nói vừa mỉm cười ngọt ngào, dưới sự hướng dẫn của tổng đạo diễn, cô khẽ nhấc váy, từng bước tiến lên bậc thang. Trên ban công, bóng dáng quen thuộc của Tạ Kiến Hoài hiện ra trong tầm mắt.

Anh mặc lễ phục đuôi tôm đen, phần cắt may ôm vừa vặn dáng người thẳng tắp, tà áo sau buông tự nhiên, tôn lên bờ vai vững chãi và đôi chân dài, đứng yên trước bức tường hoa, giữa vẻ cao quý lại thấp thoáng nét dịu dàng.

Theo lời nhắc của đạo diễn, Lâm Thính Vãn tiến lại gần, nhẹ nhàng gõ lên vai anh, khóe môi cong lên: “Số năm, xin mời quay người.”

Tạ Kiến Hoài sớm đã nghe thấy tiếng bước chân cô đến gần, cố kiềm chế cơn thôi thúc muốn quay lại, chỉ âm thầm siết chặt tay chờ đợi. Đến khi được phép xoay người, ánh mắt anh lập tức dừng lại trên gương mặt ấy—và hoàn toàn sững sờ.

Cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, những hạt sequin tinh xảo cùng hoa văn thêu tỉ mỉ phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới nắng. Lớp váy phồng công chúa được xếp chồng bằng nhiều tầng voan mỏng, trải dài đến tận lối vào ban công. Nổi bật nhất là tấm mạng che đầu, những đóa hoa thêu nổi lan từ đỉnh đầu xuống phía sau, bung nở như những bông hoa trắng đang rực rỡ khoe sắc.

Xuyên qua lớp voan mờ, Tạ Kiến Hoài nhìn thấy gương mặt trang điểm nhẹ nhàng của cô, đôi mắt đen láy sáng trong, ánh lên nụ cười dịu dàng.

Anh khẽ đưa tay, nhẹ nhàng vén tấm mạng che, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của cô. Theo trình tự nghi thức, giờ là lúc họ sẽ ôm nhau, nhưng Tạ Kiến Hoài lại khẽ nuốt xuống một chút, giọng trầm thấp và kiềm chế: “Anh có thể hôn em không?”

“Không được.” Lâm Thính Vãn ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng giọng lại pha chút trách móc: “Tạ tổng họp xong rồi à, cuối cùng cũng nhớ hôm nay là ngày cưới của mình sao?”

“Ừ, họp xong rồi.”

Chưa kịp để Lâm Thính Vãn nói thêm lời nào, Tạ Kiến Hoài đã cúi người, khẽ nâng cằm cô lên, chậm rãi nghiêng người áp sát đôi môi đỏ mọng, giọng khàn khàn xen chút vui thích: “Ba ngày tới, anh sẽ chỉ thuộc về em.”

[Tác giả có lời muốn nói:]

Tạ tổng: Bất ngờ là ba ngày ba đêm.

Vãn Vãn: ?

Bình Luận (0)
Comment