Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 55

Lâm Thính Vãn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Có lẽ là do “một lần sinh, hai lần quen”, cũng có lẽ là vì không có nơi nào để trốn, thế nên lần này cô lại không hề thấy ngại ngùng gì, có thể đối diện với anh một cách tự nhiên.

Thấy ánh mắt Tạ Kiến Hoài dừng trên chiếc áo khoác ngoài, cô thuận thế nhấc lên một chút, giải thích: “Em nghĩ dì Triệu không có ở nhà, nên định sang chỗ Tư Nhan ăn trưa.”

“Anh cũng chưa ăn trưa.” Anh cực kỳ tự nhiên tiếp lời.

Lâm Thính Vãn liếc nhìn anh hai cái, bụng thầm nghĩ ai hỏi anh đâu, rồi mở miệng: “Vậy anh đi theo em qua đó ăn ké đi.”

Tạ Kiến Hoài nghe vậy im lặng một lát, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh thật sự có thể đi được sao?”

Lâm Thính Vãn nghe cái giọng đáng thương tội nghiệp đó của anh, chiếc áo khoác trong tay suýt chút nữa lại tuột, cô không vui đảo mắt một cái: “Mau thay quần áo đi!”

Anh lúc này mới nhếch môi cười, quay người đi vào phòng ngủ phụ lấy quần áo. Lâm Thính Vãn thay xong váy dài và áo khoác, một tay khó khăn cài dây chuyền vòng ra ngoài, đang định gọi Tạ Kiến Hoài giúp đỡ thì vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh liền sững lại, chiếc dây chuyền cũng tuột rơi xuống đất.

Tạ Kiến Hoài không mặc bộ “tam giác” vest, sơ mi, cà vạt quen thuộc, mà mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen. Bộ đồ bó sát phác họa nên vóc dáng cao ráo, vai rộng eo thon của anh, những đường nét cơ thể thường ngày bị vest che khuất giờ đây lộ rõ mồn một.

“Anh, cái này, anh…” Lâm Thính Vãn nhất thời không biết nên nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào người anh.

Anh cúi xuống nhặt chiếc dây chuyền trên đất, động tác cúi người này khiến chiếc áo len càng căng chặt, cơ ngực và cánh tay anh cũng vì thế mà càng rõ nét, nổi bật hơn.

Tạ Kiến Hoài nhẹ nhàng đỡ cổ tay cô, giúp cô đeo dây chuyền vào, sau đó ngước mắt lên, hỏi nhỏ: “Không đẹp sao?”

Anh đã cố ý bảo trợ lý mua rất nhiều kiểu quần áo khác nhau, chuẩn bị thử xem cô thích kiểu nào nhất.

Lâm Thính Vãn không thể nói dối lương tâm mà bảo là xấu, chỉ có thể nói lấp lửng: “Không phải không đẹp, chỉ là đi ra ngoài ăn cơm thôi, anh không cần phải mặc thế này… như…”

Từ định nói đến miệng cô lại nuốt ngược vào, nhưng Tạ Kiến Hoài không chịu bỏ qua, truy hỏi: “Như thế nào?”

“Sặc sỡ.”

“…”

Đêm qua lúc tự phục vụ thì không chịu lôi ra mặc, bây giờ lại toàn làm mấy chuyện quyến rũ người ta.

Ánh mắt Lâm Thính Vãn vô thức lại đảo một vòng trên người anh, cô hắng giọng nói: “Anh đi thay bộ khác đi.”

Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, quay lại phòng ngủ phụ. Khi đi ra, anh đã thay một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt, kiểu dáng rộng rãi trông tùy hứng hơn nhiều, ở cổ áo có thể nhìn thấy chiếc áo phông trắng mặc trong, lại là một phong cách ăn mặc chưa từng thấy bao giờ, vẫn rất bắt mắt, nhưng đã kín đáo hơn chiếc áo len cổ lọ lúc nãy.

Lâm Thính Vãn hài lòng, cái áo len cổ lọ đen “sặc sỡ” kia cứ để ở nhà mà mặc.

Đang chuẩn bị xuất phát, khóe mắt cô liếc thấy chiếc ghế xích đu bị gãy trong phòng khách, bước chân không khỏi khẽ dừng lại.

Đó là kiểu dáng cô tự tay chọn, chất lượng được quản gia kiểm tra nghiêm ngặt, vậy mà lại bị anh làm gãy một cách thô bạo. Nghĩ đến hộp bao cao su đã đặt sẵn trong ngăn kéo bàn trà từ sớm, cô dễ dàng đoán ra anh đã có mưu tính từ lâu.

Còn bắt đầu nghĩ từ khi nào, Lâm Thính Vãn chợt nhớ lại, lần đầu tiên ngồi trên chiếc ghế xích đu đó anh đã hỏi nó có thể chịu được sức nặng của hai người không, thậm chí đó là trước đêm tân hôn.

Tạ Kiến Hoài nhìn theo ánh mắt cô, cũng nghĩ đến cảnh tượng tối qua, cô cứ vặn vẹo nhưng lại không chịu ngồi hẳn xuống, còn dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, anh đành phải đỡ eo cô tự mình làm, kết quả là không kiểm soát được lực.

Anh nói nhỏ: “Anh sẽ thay cái mới.”

Lâm Thính Vãn liếc anh một cái, ánh mắt lại dừng lại trên ô cửa sổ kính lớn sát đất, bên ngoài tuy là đại dương vô tận và những tòa nhà chọc trời của thành phố, nhưng lúc này nhớ lại vẫn thấy rất xấu hổ.

Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhẹ giọng giải thích: “Bên ngoài không nhìn thấy bên trong.”

“Thế cũng không được có lần sau!”

“Được.” Anh đồng ý dứt khoát, dừng một chút rồi nói: “Lần sau đổi chỗ khác.”

Dù sao thì ghế xích đu và cửa sổ sát đất cũng đã thử qua rồi.

“…”

Lâm Thính Vãn không muốn bàn thêm về lần sau nữa, giục giã: “Đi nhanh đi nhanh.”

Khóe mắt anh ánh lên ý cười, rồi đi theo bước chân cô.

Hai người lên xe đi về phía biệt thự nhà cô, trên đường Lâm Thính Vãn nhắn tin cho Khương Tư Nhan: [Tớ đang đi cùng Tạ Kiến Hoài, cậu bảo dì chuẩn bị thêm cơm nhé.]

Khương Tư Nhan trêu chọc: [Xem ra tối qua hai người nói chuyện ổn thoả rồi à?]

Lâm Thính Vãn nghe ra ý tứ sâu xa trong đó, nhắc nhở: [Lát nữa đừng có nói linh tinh!]

Khương Tư Nhan gửi lại một biểu tượng ngoan ngoãn bịt miệng: [Nhưng mà anh rể dạo này rảnh rỗi ghê.]

Lâm Thính Vãn cũng cảm thấy gần đây anh đặc biệt rảnh, chẳng lẽ mỗi ngày anh không cần làm việc và họp hành sao, làm sao lúc nào cũng có thể tìm thấy cô và theo cô được?

Sau khi cất điện thoại, cô hỏi: “Anh không cần đến công ty à?”

“Không vội.” Anh trả lời một cách thản nhiên.

Kể từ sau khi huấn luyện trợ lý theo kiểu ma quỷ vào tuần trước, khối lượng công việc của Tạ Kiến Hoài giờ đã giảm đi rất nhiều, trợ lý sẽ không còn dùng những công việc và cuộc họp không quan trọng để làm phiền anh nữa, thậm chí còn vô cùng nhớ nhung những ngày anh không lo làm ăn.

Lúc ở Bắc Kinh, anh còn phải đến chi nhánh công ty giúp đỡ, Lâm Thính Vãn thấy anh nhàn rỗi như vậy có chút không quen, đáp lại: “Lạ thật đấy, nghe anh nói hai từ này.”

“Sau này những chuyện khiến em thấy lạ sẽ chỉ nhiều hơn thôi.” Tạ Kiến Hoài hơi chuyển ánh mắt, đặt lên mặt cô: “Dù sao bây giờ cũng đã khác xưa rồi.”

Lâm Thính Vãn lập tức hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, bây giờ anh thích cô, đương nhiên là khác.

Cô vô thức nghịch chiếc dây chuyền đeo trên tay hôm nay, lầm bầm nhỏ giọng: “Đừng để đến lúc lại thấy em làm lỡ dở sự phát triển của công ty là được.”

“Không đâu.” Giọng Tạ Kiến Hoài rất nghiêm túc: “Công ty sẽ không phá sản nếu anh họp ít đi hai lần, nhưng nếu anh theo đuổi em ít đi hai lần…”

Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống vài phần: “Có khả năng em sẽ chạy trốn đến nơi anh không biết.”

Càng có khả năng bị gã đàn ông đầy lòng muốn làm kẻ thứ ba kia thừa cơ chen chân vào.

Lâm Thính Vãn thanh minh: “Giờ em chạy đi đâu được nữa? Lần trước chỉ là tai nạn thôi mà, hơn nữa, ở sân bay đã bị anh bắt được rồi, chỉ cần em không uống rượu nữa thì em thật sự sẽ không chạy đâu.”

Tạ Kiến Hoài im lặng một lát, như đang hoài niệm dáng vẻ say xỉn của cô, cuối cùng anh khẽ nói: “Rượu… vẫn có thể uống được.”

Chỉ nhìn vẻ mặt anh là cô đã biết anh đang nghĩ chuyện không nên nghĩ, cô giơ tay đánh nhẹ: “Anh đừng có mà mơ tưởng!”

Anh nắm lấy tay cô, nhếch môi đáp lời: “Được.”

Xe ô tô chầm chậm dừng lại trước cổng biệt thự, Lâm Thính Vãn quen thuộc mở cửa đi vào. Trong phòng ăn, cô thấy Khương Tư Nhan đang bận rộn, quấn tạp dề phụ giúp dì giúp việc.

“Sao cậu lại tự mình vào bếp thế?” Lâm Thính Vãn bước tới hỏi.

Khương Tư Nhan cười trả lời: “Tớ đang học nấu ăn với dì ấy đây, đồ ăn ở Luân Đôn khó nuốt quá, tớ tự học chút nữ công gia chánh thì mới không đến nỗi chết đói.”

“Cậu thấy khó ăn thì tìm anh tớ ấy, anh ấy chắc chắn đã thuê dì giúp việc người Trung nấu ăn rồi.”

Khương Tư Nhan cụp mắt xuống nói: “Anh Cảnh Sâm bận rộn lắm, ăn một bữa cơm thôi, tớ cũng không thể làm phiền anh ấy mãi được.”

“Ăn một bữa cơm thôi mà, không phiền đâu.” Ánh mắt Lâm Thính Vãn rơi vào bốn món ăn trên bàn, cô hỏi: “Món nào là cậu làm đấy? Tớ phải nếm thử xem sao.”

Khương Tư Nhan chỉ vào đĩa thịt bò xào cần tây trước mặt. Lâm Thính Vãn nóng lòng cầm đũa, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng rồi liên tục gật đầu: “Món này ngon thật đấy!”

Bị lạnh nhạt đứng ở cửa, Tạ Kiến Hoài nhìn hai người họ trò chuyện thân mật, thật sự có cảm giác mình như một vị thiếp bị bỏ quên, anh không kìm được bước đến bàn ăn, gõ nhẹ mặt bàn bằng mu bàn tay, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của hai cô gái.

Khương Tư Nhan nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Tạ Kiến Hoài một thoáng, cô lễ phép gọi: “Anh rể.”

Anh khẽ gật đầu ra hiệu. Khương Tư Nhan đánh giá anh hai lượt, không nhịn được ghé sát tai Lâm Thính Vãn thì thầm: “Hôm nay anh ấy mặc cái gì thế?”

“Cái này đã là bình thường lắm rồi,” Lâm Thính Vãn cười trộm, gắp thêm một miếng thịt bò nữa, trả lời: “Lúc đầu anh ấy định chọn chiếc áo len cổ lọ màu đen, lại còn là loại ôm sát khoe dáng cơ.”

Khương Tư Nhan không nén được cười: “Anh rể đúng là muốn được thăng tiến quá mà.”

Lâm Thính Vãn cũng cong khóe môi, cô nghiêng người qua bàn ăn, đưa miếng thịt bò đến bên miệng Tạ Kiến Hoài: “Anh nếm thử đi.”

Tâm trạng Tạ Kiến Hoài thoải mái hơn hẳn, anh cúi xuống cắn miếng thịt. Lâm Thính Vãn thấy khóe môi anh nhếch lên, cố ý kéo dài giọng: “Ngon không? Đây là chính cung thưởng cho anh đấy.”

Nụ cười trên môi anh ngưng lại, mặt anh trở nên vô cảm.

“Cậu đừng hại tớ.” Khương Tư Nhan theo phản xạ chọc vào eo cô.

“Á!” Lâm Thính Vãn đau điếng kêu lên rồi vội vàng bịt miệng lại, trước khi cô bạn thân kịp trêu chọc, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Tạ Kiến Hoài trốn.

Khương Tư Nhan phản ứng lại, ánh mắt đầy ẩn ý đảo qua đảo lại giữa hai người, trong đáy mắt cô ấy dường như viết rõ: “Xem ra vị thiếp này đêm qua rất dũng mãnh, rất cố gắng đây.”

Lâm Thính Vãn giả vờ không nhìn thấy. Đợi dì giúp việc bê hết thức ăn lên bàn, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ. Cô ngồi cạnh Tạ Kiến Hoài, gắp thức ăn cho anh: “Anh chưa nếm thử tài nghệ của dì giúp việc đâu, thử xem.”

“Anh nếm rồi.”

“Ủa?”

Tạ Kiến Hoài nhắc nhở: “Hôm em chụp ảnh cho Tạ Ninh đó.”

Lâm Thính Vãn nhớ ra: “À đúng rồi, hôm đó là mì Ý bò bít tết làm cho anh, sau đó anh để quên một chiếc áo khoác ở chỗ em.”

Lúc đó anh nói là đưa em gái đến, bây giờ xem ra, đó hoàn toàn là một cái cớ.

Tuy nhiên, lúc Tạ Ninh ăn cơm có nói sức khỏe của cô bé rất tốt, người nhà họ Tạ ai cũng khỏe mạnh, điều này quả thực không lừa cô, phải nói là khỏe đến mức đáng kinh ngạc.

“Bộ ảnh đó là bộ đầu tiên ăn khách của em đấy,” Lâm Thính Vãn cười cong khóe mắt, cảm thấy người nhà họ Tạ quả nhiên hợp vía cô.

“Chụp ở bể bơi bên này đúng không?” Khương Tư Nhan đã thấy bộ ảnh đó trên mạng xã hội, cô ấy khen: “Chụp khá đẹp, bạn bè tớ ai cũng bảo ảnh rất có sức sống.”

“Nhắc đến, tớ còn chưa biết phong cách chụp ảnh hiện tại của cậu nữa, lần trước ở đám cưới cũng không rõ được.” Lâm Thính Vãn hứng thú: “Hẹn lịch chụp một bộ đi.”

“Được thôi, với lại chẳng phải cậu cần chụp ảnh cưới sao, tớ sẽ tính phí đấy nhé.” Khương Tư Nhan nhìn về phía Tạ Kiến Hoài, hỏi anh: “Anh rể có ý kiến gì không?”

Tạ Kiến Hoài đang gắp thức ăn, trả lời: “Anh nghe theo Vãn Vãn.”

Lâm Thính Vãn nghĩ một lát rồi nói: “Em muốn chụp ảnh cưới sáng tạo, chụp ở biển hay núi lớn đều đã bị nhàm mắt rồi, nhưng em cũng chưa nghĩ ra địa điểm nào thú vị hơn.”

“Tớ lại thích chụp ảnh ở biển cơ, nếu cậu muốn thêm sáng tạo thì có thể thêm thắt dựa trên bối cảnh biển.” Khương Tư Nhan đưa ra ý kiến của mình.

“Được thì được, nhưng tớ chưa có cảm hứng gì.”

“Tớ cũng muốn cậu chụp cho tớ, tớ thấy mấy bộ ảnh ngoại cảnh anh rể nữa, cũng ổn lắm.”

Lâm Thính Vãn nghe vậy mắt sáng rực lên: “Hay là chúng ta đi nghỉ mát ở biển đi? Vừa thư giãn vừa chụp ảnh, tiện thể tìm cảm hứng luôn.”

Khương Tư Nhan liếc nhìn cô, rồi lại quay sang Tạ Kiến Hoài, nhướng mày: “Tớ sao cũng được, cậu có đi được không?”

“Đương nhiên là được,” Lâm Thính Vãn lập tức ưỡn thẳng lưng, khoanh tay hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh nói xem, em có được đi không?”

“Được.” Tạ Kiến Hoài thuận theo trả lời, giọng nói đầy sự chiều chuộng.

Không đợi Lâm Thính Vãn nở nụ cười đắc ý, anh lại chậm rãi bổ sung một câu: “Em làm gì cũng được.”

Khương Tư Nhan suýt sặc nước. Lâm Thính Vãn nghe thấy từ “làm” đầy ẩn ý đó, cô liền ở dưới gầm bàn dẫm mạnh vào giày anh, nhưng lại nghe thấy Tạ Kiến Hoài cười một tiếng, hỏi: “Em chắc chắn muốn đi nghỉ mát ở biển không?”

“Chắc chắn rồi, khách sạn Vạn Tinh ở ngoại ô có bãi biển riêng, biệt thự của bà ngoại em ở ngay bên cạnh, Tết năm ngoái cả nhà em đã nghỉ mát ở đó.” Lâm Thính Vãn rất nhanh đã định ra được địa điểm.

“Đi ngày nào?” Khương Tư Nhan hỏi.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, chiều nay xuất phát luôn, thế nào?” Lòng Lâm Thính Vãn đã bay ra biển rồi.

Khương Tư Nhan dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Kiến Hoài bên cạnh. Lâm Thính Vãn huých tay anh: “Bọn em ở lại hai ngày để lấy cảm hứng trước, nếu có thể chụp ảnh cưới thì sẽ gọi anh đến sau.”

Tạ Kiến Hoài nghiêng đầu hỏi: “Nếu không chụp ảnh cưới được thì sao?”

“Thế thì anh ở lại đi làm chăm chỉ.”

“……”

Lâm Thính Vãn lại đánh giá trang phục hôm nay của anh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở mái tóc đen của anh, cô không bỏ cuộc thử thăm dò lần nữa: “Anh thật sự không nghĩ đến chuyện nhuộm tóc sao?”

Tạ Kiến Hoài cảm thấy cô quá đỗi kiên trì, có lẽ cũng nên cân nhắc một chút.

Chưa kịp để anh đồng ý trả lời, Lâm Thính Vãn liền nói tiếp: “Thôi, không ép anh nữa, em tìm người khác vậy.”

Anh nhíu mày hỏi: “Tìm ai?”

Lâm Thính Vãn trả lời một cách hiển nhiên: “Hạ Cẩn Chu chứ còn ai.”

Đôi đũa trong tay Tạ Kiến Hoài khựng lại, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô không rời. Dù không nói một lời nào, sự trầm lắng của anh vẫn khiến Khương Tư Nhan cảm nhận được áp lực, cô bất giác ngồi thẳng người dậy.

Lâm Thính Vãn gắp miếng sườn cho vào bát anh, giọng điệu tự nhiên: “Ăn cơm đi.”

Lúc này anh mới thu lại ánh mắt, lặng lẽ tiếp tục bữa ăn.

Sau bữa trưa, Tạ Kiến Hoài cần đến Tập đoàn Thiên Thành để xử lý công việc. Khương Tư Nhan nhìn theo bóng lưng anh rời đi, không nhịn được hỏi: “Cậu cố tình dùng Hạ Cẩn Chu để k*ch th*ch anh ấy đấy à?”

“Tớ đâu có k*ch th*ch anh ấy, hôm qua anh ấy chẳng phải đã nghe thấy tớ nói chuyện với Hạ Cẩn Chu rồi còn gì.” Lâm Thính Vãn ôm cốc trà sữa dì làm, vẻ mặt thản nhiên: “Cuối cùng, Hạ Cẩn Chu nói muốn tớ chụp cho cậu ta một bộ ảnh, coi như là kỷ niệm cuối cùng để lại cho cậu ta.”

Cô cắn ống hút nói tiếp: “Tớ thấy bạn bè với nhau, yêu cầu này không quá đáng nên đồng ý rồi, hôm qua anh ấy có mặt ở đó chắc cũng nghe thấy mà.”

Suy nghĩ của Lâm Thính Vãn rất đơn giản. Cô muốn chụp ảnh theo concept sáng tạo, cần một người đàn ông sẵn lòng nhuộm tóc. Đương nhiên, nhan sắc và hình thể của Tạ Kiến Hoài là lựa chọn tối ưu nhất, nhưng vì anh không muốn nên cô đành phải chọn người khác. Vừa hay, cô đã đồng ý chụp ảnh cho Hạ Cẩn Chu một bộ, nên cô chọn cậu ta để chụp luôn.

Khương Tư Nhan nhớ đến sắc mặt của Tạ Kiến Hoài lúc nãy, khẽ nói: “Lỡ như anh ấy trùng hợp không nghe thấy câu đó thì sao?”

“Không thể thế được đâu?” Lâm Thính Vãn dừng lại một chút, rồi lại thấy khả năng này cũng có thật, cô nghiêng đầu: “Thế thì anh ấy xui xẻo thật.”

“…”

Lâm Thính Vãn không chắc đến bờ biển có tìm được cảm hứng hay không, nên không gọi Lạc Hoà đến giúp, tự mình chọn ra vài bộ đồ hợp với chụp ảnh ở biển, mang theo máy ảnh và đèn trợ sáng rồi lên đường.

Lái xe chỉ mất hai tiếng đồng hồ. Cô chào ông bà ngoại một tiếng, rồi cùng Khương Tư Nhan đến ở trong căn biệt thự ngoại ô.

Nhiệt độ ở biển rất dễ chịu, nhưng hiện tại là buổi chiều, lúc nắng gắt nhất, không thích hợp để lấy cảm hứng và chụp ảnh. Trong sân biệt thự đặt một chiếc ô che nắng màu trắng và ghế dài. Hai người ôm máy ảnh và máy tính nằm lên đó.

“Mấy bộ ảnh cậu chụp ở Bắc Kinh chẳng phải đã chỉnh sửa xong hết rồi à?” Khương Tư Nhan nghiêng đầu nhìn sang, khó hiểu hỏi: “Lại đang sửa cái gì thế?”

“Tớ đang sửa ảnh của tớ và Tạ Kiến Hoài.” Lâm Thính Vãn lơ đãng đáp, mắt dán chặt vào màn hình máy tính.

Khương Tư Nhan tò mò, liền đi thẳng tới, cúi người xem ảnh, không khỏi “à” lên một tiếng: “Cái này là Tạ Kiến Hoài chụp cho cậu à? Khoảnh khắc chạng vạng xanh (blue hour) có không khí thật đấy, chụp cậu trông vừa yếu mềm vừa nhỏ nhắn, xinh thật.”

Lâm Thính Vãn khẽ gật đầu: “Anh ấy chụp lúc đến Bắc Kinh tìm tớ, vừa hay gặp khoảnh khắc chạng vạng xanh sau khi mặt trời lặn, anh ấy dùng máy ảnh chụp cho tớ.”

Khóe môi cô hơi nhếch lên, điều chỉnh hiển thị bức ảnh Tạ Kiến Hoài đã sửa xong, chỉ vào màn hình nói: “Nhìn này, ảnh thần thánh tớ chụp cho anh ấy đấy.”

Khương Tư Nhan lại không nhịn được “ồ” lên: “Bức này thần thánh quá đi mất! Ánh hoàng hôn chiếu xuống đẹp quá, cậu đăng không? Tớ thấy bức này chắc chắn sẽ gây sốt.”

“Tớ hỏi anh ấy đã, đồng ý thì tớ đăng.” Lâm Thính Vãn nhìn tác phẩm mình tâm đắc này, cũng cười rất vui vẻ: “Tớ cũng thấy bức này của anh ấy chắc chắn sẽ hot.”

Điều kiện bản thân anh đã xuất sắc, lại mạnh khỏe có vận khí tốt, thêm vào đó là cô chụp, không nổi tiếng thì thật là vô lý.

Khương Tư Nhan nằm lại trên chiếc ghế bãi biển, sau khi điều chỉnh máy ảnh xong thì lướt mạng xã hội. Không lâu sau, cô thấy Lâm Thính Vãn cập nhật trạng thái, đăng bức ảnh khoảnh khắc chạng vạng xanh kia, dòng chú thích chỉ có hai chữ: [Anh chụp.]

Cô không khỏi trêu chọc: “Cậu cố tình sửa ảnh anh ấy xong đăng ngay hôm nay, không phải là sợ anh rể ghen, muốn an ủi anh ấy đấy chứ?”

“Rõ ràng thế sao?” Lâm Thính Vãn thẳng thắn thừa nhận: “Tớ đây là lo anh ấy thực sự không nghe thấy thôi, nếu hiểu lầm thì chắc chắn sẽ dỗi đấy.”

Đừng nhìn Tạ Kiến Hoài ngày thường làm việc rất chín chắn, điềm đạm, trong chuyện tình cảm lại rất hay có những tính khí trẻ con.

“Vậy cậu nghe hai người đàn ông khác nhau tỏ tình, rút ra kết luận gì?” Khương Tư Nhan lúc này mới hỏi vào trọng điểm.

“Kết luận là Tạ Kiến Hoài rất đặc biệt.” Lâm Thính Vãn cong môi: “Kể cả không phải quan hệ hôn nhân cũng vậy.”

Khoảnh khắc cô dứt khoát từ chối Hạ Cẩn Chu, trong đầu cô lại hiện lên lời Tạ Kiến Hoài nói đêm đó trong xe, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt.

Lời tỏ tình của người trước mang lại cho cô cảm giác phiền phức và tiếc nuối, còn lời của người sau lại khiến cô rơi vào sự rối bời và rung động.

Lâm Thính Vãn và Hạ Cẩn Chu là bạn bè mười mấy năm, quan hệ giữa hai bên gia đình trưởng bối lại vô cùng tốt, nhưng cô vẫn có thể dứt khoát từ chối, không chút do dự hay lo lắng. Thế nhưng, mối quan hệ hôn nhân với Tạ Kiến Hoài mới chỉ có hai tháng, lại khiến cô phải suy đi nghĩ lại, rối rắm không thôi.

Anh chắc chắn là khác biệt, kể cả không phải là quan hệ hôn nhân.

Chỉ là thời gian họ quen nhau chưa lâu, những ngày ở bên nhau cũng không nhiều, nên cô nhất thời chưa thể sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình.

“Lời này mà để anh rể nghe thấy thì chẳng sung sướng chết đi được.” Khương Tư Nhan cười nói.

“Nếu anh ấy thật sự không nghe thấy, giờ này không chừng đang buồn bã đấy.” Lâm Thính Vãn nói đùa, mở hộp thoại trò chuyện của họ.

Cô gửi ảnh cho Tạ Kiến Hoài: [Ảnh của anh em sửa xong rồi, em đăng lên mạng xã hội được không?[

Anh vẫn trả lời rất nhanh: [Được.]

Lâm Thính Vãn tiếp tục: [Hạ Cẩn Chu hôm qua tỏ tình với em, em đã từ chối, cậu ta nhờ em giúp chụp một bộ ảnh, làm kỷ niệm cuối cùng.]

Lần này đợi một lát mới nhận được hồi đáp: [Ừm, anh biết rồi.]

Lại là bốn chữ này, bốn chữ quen thuộc và ngắn gọn.

Lâm Thính Vãn tắt máy tính, thấy ánh sáng dần trở nên dịu nhẹ, cô kéo Khương Tư Nhan ra bờ biển chụp ảnh hoàng hôn.

Bãi biển riêng yên tĩnh, vắng vẻ, nước biển trong veo nhìn thấy đáy, cũng không có ai đến làm phiền. Hai người chụp đến tối, Lâm Thính Vãn chợt nói: “Có thể chụp ảnh nghệ thuật pháo hoa ở đây đấy.”

“Đúng là có thể, bật thêm cái đèn lớn nữa.” Khương Tư Nhan trầm ngâm một lúc, rồi lại đề nghị: “Thật ra, tớ thấy cũng có thể chụp cưỡi ngựa, cậu nghĩ sao?”

“Chụp cưỡi ngựa vào lúc hoàng hôn có phải sẽ đẹp hơn không? Ánh sáng và bóng đổ sẽ tuyệt hơn.”

“Hôm nào thử xem?”

“Được.”

Sau khi hai người bàn bạc xong kế hoạch chụp mới, vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn lắm nên trở về biệt thự, mỗi người tự đi tắm rửa rồi ngủ.

Sáng hôm sau, Lâm Thính Vãn ngủ dậy tự nhiên. Cô đang đứng trên ban công ngắm cảnh biển, Khương Tư Nhan bỗng nhiên chạy lên, thở hổn hển nói: “Vãn Vãn, anh rể… anh rể anh ấy đến rồi.”

Lâm Thính Vãn không còn cảm thấy bất ngờ nữa, vừa đi xuống lầu vừa nói: “Gần đây anh ấy rảnh rỗi thật đấy.”

“Không phải, anh rể anh ấy…”

“Anh ấy làm sao?”

Khương Tư Nhan lắc đầu, điều hòa hơi thở: “Cậu tự ra xem đi.”

Bước chân của Lâm Thính Vãn không khỏi nhanh hơn. Xuống lầu, cô nhìn thấy Tạ Kiến Hoài đang đứng ở cửa biệt thự, và ngay lập tức chú ý đến mái tóc của anh.

Anh ấy thực sự đã nhuộm tóc màu xanh!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhuộm tóc vì tình yêu đến rồi đây!

Bình Luận (0)
Comment