Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 56

Tạ Kiến Hoài không nhuộm toàn bộ tóc thành màu xanh, mà chỉ là nhuộm light, vài lọn tóc màu xanh đậm điểm xuyết giữa mái tóc đen dày, những sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ bay lên theo gió biển ngoài hiên, lấp ló ánh xanh trong gió.

Chiếc vest màu xám được vắt trên khuỷu tay anh, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi đen đơn giản, cổ áo thảnh thơi mở hai cúc, để lộ xương quai xanh sắc nét. Hình ảnh này của anh vừa giữ được vẻ điềm đạm, chững chạc thường ngày, lại vừa vì vài lọn tóc xanh mà thêm phần lười biếng và nhàn nhã hiếm thấy.

Lâm Thính Vãn kinh ngạc lảo đảo chân, còn chưa kịp đứng vững, Tạ Kiến Hoài đã tiến lên đỡ lấy vai cô, khẽ hỏi: “Em không sao chứ?”

Cô nắm chặt cánh tay anh, không kìm được ngước mắt đánh giá, ánh mắt lại vô thức rơi vào màu xanh trên mái tóc anh, bật thốt hỏi ngược lại: “Anh không sao chứ?”

Anh biết cô đang nói đến mái tóc, nhưng thần sắc vẫn rất bình tĩnh, chỉ hỏi: “Không đẹp sao?”

Đương nhiên là đẹp rồi! Lâm Thính Vãn vốn là nhìn gương mặt anh mà nghĩ ra cảnh đêm, nhuộm light, tạo không khí, ảnh sáng tạo.

Nhưng chẳng phải anh đã thẳng thừng từ chối, nói rằng mình là CEO của Tập đoàn Thiên Thành, phải đến công ty làm việc, không thể để nhân viên thấy mình nhuộm tóc, sẽ làm mất đi hình tượng nghiêm túc, chính chắn, còn phải giữ hình tượng của Tổng giám đốc sao?

Lâm Thính Vãn đứng thẳng người, kiễng chân khẽ chạm vào lọn tóc nhuộm light của anh. Cảm giác chân thật cuối cùng cũng khiến cô tin rằng đây không phải là ảo giác.

“Em đã giải thích với anh rồi mà.” Tay cô vẫn dừng trên tóc anh, giải thích thêm lần nữa: “Chuẩn bị tìm Hạ Cẩn Chu chụp ảnh là vì em đã đồng ý để lại một bộ ảnh kỷ niệm cho cậu ta, không phải cố ý kích anh đi nhuộm tóc.”

“Anh biết.” Anh khẽ cúi đầu xuống, mặc cho Lâm Thính Vãn nghịch tóc mình, giọng nói ôn hòa: “Không liên quan đến cậu ta.”

Tạ Kiến Hoài dừng lại một chút, giải thích: “Em vì anh mà có cảm hứng, vậy nên việc thực hiện nó nên là của anh.”

Khóe môi Lâm Thính Vãn không ngừng cong lên, cô cuộn một lọn tóc xanh vào ngón tay, cười và khen ngợi: “Đẹp trai! Siêu đẹp luôn, em thấy có chút mê mẩn rồi.”

Nghe vậy, anh cũng khẽ nhếch môi: “Em thích là được.”

Cô lại nhìn chằm chằm một lúc, rồi lùi ra xa một chút, làm động tác khung ảnh để ước lượng bố cục, sau đó gọi lớn lên trên: “Tư Nhan, mau mang máy ảnh xuống đây!”

Khương Tư Nhan nghe thấy tiếng, hé cái đầu nhỏ ra khỏi cầu thang, hỏi: “Bóng đèn có thể xuất hiện rồi chứ?”

“Đến nhanh!” Lâm Thính Vãn vẫy tay: “Nhớ mang theo máy ảnh.”

“Tuyệt vời.”

Khương Tư Nhan mang cả thiết bị của hai người xuống. Lâm Thính Vãn bật máy ảnh và lập tức hướng ống kính về phía Tạ Kiến Hoài, khẽ nhắc: “Anh đừng cử động nhé, em thử xem hiệu ứng thế nào.”

Chụp xong một tấm, cô bật ảnh lên hỏi: “Cậu thấy thế nào? Em thấy không rõ lắm.”

“Không rõ thật, cần phải đánh sáng và chỉnh độ tương phản, hơn nữa ánh sáng trong nhà không đủ, khiến gương mặt hơi tối.” Khương Tư Nhan gợi ý: “Hay ra ngoài thử xem hiệu ứng thế nào?”

“Lát nữa thử ở bờ biển, nhưng ý tưởng ban đầu của tớ là chụp cảnh đêm với tóc xanh và áo đen, chắc phải dùng vài đèn flash bổ sung. Tối nay chúng ta cũng chụp thử vài tấm xem sao.” Lâm Thính Vãn bàn bạc kế hoạch.

“Không vấn đề gì, vậy ban ngày để tớ chụp ảnh cưới nhé.” Khương Tư Nhan kể về ý tưởng mà tối qua cô đã nghĩ ra: “Xe phân khối lớn buổi chiều, cưỡi ngựa lúc hoàng hôn, pháo hoa bên bờ biển.”

Mắt Lâm Thính Vãn sáng lên, búng tay một cái: “Hoàn hảo, cứ thế mà sắp xếp!”

Cô quay sang nhìn Tạ Kiến Hoài: “Anh thấy sao?”

Anh khẽ gật đầu, không có ý kiến gì, hỏi: “Anh cần làm gì?”

“Ôi, nhiều lắm đấy.” Lâm Thính Vãn chờ đúng câu này của anh, bẻ ngón tay đếm: “Cần một chiếc xe phân khối lớn màu đen, đề phòng thì thêm một chiếc xe mui trần nữa, pháo hoa, bóng bay, súng bắn kim tuyến và ngựa trắng, tất cả đều phải làm phiền anh sắp xếp, quan trọng nhất là vận chuyển váy cưới, lễ phục, vest và đội ngũ trang điểm của chúng ta đến.”

Việc sắp xếp những thứ này không khó đối với Tạ Kiến Hoài. Anh ghi nhớ từng thứ một rồi đáp: “Được.”

Lâm Thính Vãn hài lòng, chuẩn bị cùng Khương Tư Nhan ra biển chụp ảnh cho nhau. Cô đã thay đồ xong và hỏi: “Lát nữa cậu chụp với khăn lụa, hay là đồng phục thủy thủ?”

“Tớ muốn chụp cả hai, hay là chụp cả hai bộ đi, khó khăn lắm mới ‘bắt’ được cậu mà.” Lâm Thính Vãn cười nói.

“Được thôi, vậy cậu đi thay đồ đi, tớ ra biển lấy ánh sáng trước.” Khương Tư Nhan kiên quyết không làm bóng đèn, nhanh chóng chạy đi mất.

Lâm Thính Vãn nhét thiết bị trong tay vào lòng Tạ Kiến Hoài, nói: “Anh ngồi trên ghế sofa đợi em nhé, em lên lầu thay đồ.”

Anh kịp thời lên tiếng hỏi: “Khăn lụa là gì?”

“Là dùng khăn lụa buộc thành áo hai dây để mặc, lát nữa anh sẽ thấy thôi.” Cô giải thích.

“Được.”

Lâm Thính Vãn lên lầu thay đồ và trang điểm, không lâu sau lại bước xuống, xuất hiện trước mặt Tạ Kiến Hoài.

Cô khéo léo buộc chiếc khăn lụa họa tiết đỏ và nâu thành áo quây lệch vai, để lộ phần ngực và eo trắng nõn, phía dưới mặc quần ống rộng cạp cao màu xám đậm, kết hợp với ba sợi dây chuyền bạc.

Nổi bật nhất là chiếc vòng cổ đá quý màu xanh băng anh tặng ở cổ, cổ tay cũng đeo chiếc vòng tay chuông nhỏ, phát ra âm thanh trong trẻo, vui tai khi cô di chuyển.

Lâm Thính Vãn chạy nhanh tới, xoay một vòng trước mặt anh hỏi: “Thế nào, có sáng tạo không? Có đẹp không?”

Hương thơm thoang thoảng của con gái ùa tới, hôm nay cô dùng mùi hoa dành dành nhẹ nhàng, lan tỏa trong không khí theo từng cử động của cô, vừa sạch sẽ lại vừa dễ chịu.

Cổ họng Tạ Kiến Hoài khẽ nuốt, ngước đầu lên đáp: “Có sáng tạo, rất đẹp.”

Dứt lời, ngón tay thon dài của anh lướt trên làn da trần, đầu ngón tay chậm rãi từ mặt dây chuyền xuống dưới, giọng điệu nghiêm túc như thể thật sự đang hỏi: “Không mặc nội y à?”

“Dùng miếng dán ngực.” Lâm Thính Vãn khẽ vỗ tay anh, ra hiệu đừng sờ lung tung.

“Là cái gì?” Tay Tạ Kiến Hoài móc vào chỗ thắt nút, kéo ra: “Anh xem thử.”

“…”

Chiếc khăn lụa tuột xuống đột ngột vì hành động của anh, Lâm Thính Vãn hoảng hốt chỉ kịp che được nửa bên, vành tai ửng đỏ, nhắc nhở: “Giữa ban ngày ban mặt, anh chú ý giữ hình tượng chút đi!”

Tạ Kiến Hoài kéo cô vào lòng, dùng chân mình cố định hai chân cô, lòng bàn tay vững vàng đỡ lấy lưng dưới cô, ôm chặt lấy.

Làn da cảm nhận được hơi thở ấm áp, những lọn tóc nhuộm light màu xanh vô tình lướt qua, mang đến cảm giác nhột nhột tinh tế.

Anh giữ nguyên tư thế đó một lát, rồi mới chậm rãi ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự kiềm chế: “Ừm, tối về anh sẽ xem xét kỹ hơn.”

Lâm Thính Vãn thấy anh tỉ mỉ quá mức, cô cài lại chiếc khăn lụa, sau khi chỉnh sửa xong mới khẽ khàng nói: “Ngó cái quỷ gì, tối dùng nó bịt mắt anh đi.”

Tạ Kiến Hoài nghe thấy, liền đáp lời: “Em thích thế nào cũng được.”

Lâm Thính Vãn không tiếp lời anh nữa, kéo thẳng anh ra cửa. Đến bờ biển, cô chụp ảnh thử ánh sáng trước cho anh, thấy không vấn đề gì bèn giơ tay ra hiệu OK, rồi nói: “Anh ra ghế dài ngoài bãi cát ngồi đi, em với Tư Nhan chụp cho nhau thử góc chụp.”

Hôm nay hai cô dự định chụp ảnh cho nhau, nhân tiện thử ánh sáng và khảo sát địa điểm. Nếu Tạ Kiến Hoài không đến, hai ngày mai mốt chắc chắn họ sẽ chụp vài bộ ảnh một cách chính thức hơn. Nhưng vì anh đã tới, trọng tâm hiển nhiên sẽ là ảnh ý tưởng sáng tạo và ảnh cưới.

Tạ Kiến Hoài ngồi trên chiếc ghế dài ở không xa, nhắn tin cho mẹ hỏi váy cưới và lễ phục ở đâu, rồi lại tìm người sắp xếp vận chuyển pháo hoa và bóng bay.

Trong lúc Khương Tư Nhan chụp ảnh cho Lâm Thính Vãn, cô không biết đã bao nhiêu lần thấy ánh mắt của cô liếc về phía bên trái qua ống kính, không nhịn được nói: “Hay là cậu đứng trước mặt anh rể đi?”

“Tớ chỉ tiện nhìn qua một chút thôi mà.” Lâm Thính Vãn cười thu ánh mắt về, tiếp tục phối hợp chụp ảnh.

“Thì ra mái tóc xanh của anh rể là ‘bẫy’ của cậu à.” Khương Tư Nhan trêu chọc.

Lâm Thính Vãn thẳng thắn thừa nhận: “Cậu không thấy rất đẹp sao?”

Khương Tư Nhan hỏi lại: “Cậu hỏi người hay tóc?”

“Đều đẹp.” Cô nói thẳng.

“Giờ cậu mê mẩn đến thế, nhỡ đâu sau này anh ấy nhuộm lại tóc đen thì cậu tính sao.”

Lâm Thính Vãn lại nhìn sang, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn rồi, thở dài cảm thán: “Chắc không khác gì thất tình đâu.”

Khương Tư Nhan bật cười, tiếp tục giơ máy ảnh chụp cho cô, chợt nói: “Hay là đợi về lại nội thành tớ chụp một bộ nữa cho hai người nhé? Tớ muốn quay một video, kiểu tiền kiếp kiếp này ấy.”

Lâm Thính Vãn hiếm khi quay video, bình thường chỉ là ảnh Live hoặc hậu trường, không có cảm hứng về mảng này. Nhưng Khương Tư Nhan đã học đạo diễn gần nửa năm ở London, vì cô ấy có hứng thú, cô cũng sẵn lòng phối hợp: “Được thôi, về tìm thời gian quay nhé, tớ cũng muốn biết tài năng của đạo diễn Khương thế nào.”

“Nếu tác phẩm không được như ý, cậu không được trách tớ đâu đấy.” Khương Tư Nhan cong môi nói: “Nhưng tớ sẽ cố hết sức.”

“Cậu cứ yên tâm mà quay, tớ tin cậu.”

Trong lúc nghỉ giữa chừng, Lâm Thính Vãn chạy đến bên Tạ Kiến Hoài hỏi: “Anh sắp xếp đến đâu rồi?”

“Xe và pháo hoa thì đơn giản, chiều nay đều có thể chuyển đến, nhưng mà ngựa…” Tạ Kiến Hoài dừng lại một chút, giải thích: “Gần đây thì có trường đua ngựa, nhưng tính cách chúng sẽ quá hung dữ, không hợp để chụp ảnh.”

“Em nhớ hình như Khách sạn Vạn Tinh ở đây có nuôi ngựa.” Tay Lâm Thính Vãn vô thức đặt lên mái tóc xanh của anh, nhếch cằm ra hiệu: “Lát nữa em đưa thẻ cho anh, anh qua đó mượn họ, tiện thể mượn thêm hai nhân viên giúp khuân vác đồ đạc và dắt ngựa.”

“Anh đi ư?” Tạ Kiến Hoài khẽ nhướng mày, khó hiểu nhìn cô.

“Đương nhiên rồi.” Thái độ của Lâm Thính Vãn rất kiên quyết, cô lập tức bày ra vẻ mặt “Dù sao em cũng không đi đâu, anh tự nghĩ cách giải quyết đi.”

Dù khách sạn này không phải là Khách sạn Vạn Tinh ở Bắc Kinh, nhưng khó mà đảm bảo những chuyện đã xảy ra ở Bắc Kinh không truyền đến đây. Lâm Thính Vãn không muốn đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của những nhân viên đó.

“Ừ, họa do anh gây ra, anh đi.” Anh nhếch môi đồng ý.

Lâm Thính Vãn lại nghĩ đến lần xấu hổ ở Khách sạn Vạn Tinh Bắc Kinh, cô xoa xoa tóc anh mới thấy dễ chịu hơn một chút, tiếp tục nói: “Kế hoạch em và Tư Nhan đã bàn là tối mai chụp cho anh, ngày kia cậu ấy chụp ảnh cưới cho hai đứa mình.”

Nói xong xuôi những sắp xếp của mình, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh được nghỉ mấy ngày vậy?”

“Anh đều tùy em.”

“Anh không vội về đi làm à?” Cô dò hỏi.

Tạ Kiến Hoài nghe ra ý khác trong lời cô nói. So với việc không muốn anh đi làm, điều cô lo lắng hơn là một khi đến công ty anh sẽ nhuộm lại tóc đen, vì vậy câu này dịch ra là — anh không vội nhuộm lại tóc đen à.

Mặc dù anh rất tận hưởng sự ưu ái đặc biệt này, nhưng nếu cứ giữ mái tóc xanh, có lẽ qua một thời gian Lâm Thính Vãn sẽ thấy chán. Anh cũng không thể nhuộm thành màu cầu vồng để dỗ cô vui.

“Không vội, nhưng trước thứ Năm thì cần phải về.” Tạ Kiến Hoài trả lời.

“Thứ Năm à, chỉ còn bốn ngày thôi.” Tay Lâm Thính Vãn lại v**t v* mái tóc xanh, như thể tự an ủi: “Cũng được.”

Sau khi nghỉ ngơi, cô tiếp tục ra biển chụp ảnh, dùng bữa trưa tại nhà hàng gần đó xong, cô về biệt thự thay một bộ thủy thủ đồng phục màu xanh đậm.

Cô buộc mái tóc dài thành hai bím, đội mũ nồi màu xanh đậm, trước ngực thắt chiếc nơ cùng tông màu, chiếc váy ngắn xếp ly vừa chạm đầu gối, đi tất ngắn màu trắng và giày da nhỏ màu đen, chỉ để lộ đôi chân thon thả trắng nõn.

Lâm Thính Vãn nghĩ bộ này thì Tạ Kiến Hoài không thể làm gì được nữa, cô lại chạy đến trước mặt anh xoay một vòng, khi cúi người cố tình hỏi câu tương tự: “Thế nào, có đẹp không?”

Anh ngồi dậy khỏi ghế dài, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng, tay tự nhiên đặt trên đầu gối, ngón tay từ từ di chuyển lên, trả lời: “Đẹp.”

Tạ Kiến Hoài ngừng hai giây, lại hỏi: “Có mặc quần bảo hộ không?”

Lâm Thính Vãn vừa buồn cười vừa bực mình vì hành động và lời nói của anh, cô gạt tay anh ra: “Đúng là anh, ra ngoài cũng làm bậy.”

“Không có làm bậy.” Anh thần sắc nghiêm túc, giọng điệu đứng đắn: “Chỉ là quan tâm một chút thôi.”

“Em tin anh mới lạ.”

Lâm Thính Vãn cảm thấy nếu không phải đang ở ngoài, anh cũng sẽ giống như buổi sáng, trực tiếp ôm chặt cô vào lòng, bất kể là trên hay dưới anh đều sẽ “vùi” vào.

Cô không để ý đến anh nữa, quay người ra biển chụp ảnh cùng Khương Tư Nhan. Chụp mệt thì quay về ghế dài nghỉ một lát, cho đến hơn bốn giờ chiều, lần lượt có người mang pháo hoa, bóng bay, váy cưới và lễ phục đến.

“Xe sẽ được chuyển đến sáng mai, còn ngựa trắng lát nữa anh sẽ làm việc với Khách sạn Vạn Tinh, đội ngũ trang điểm cũng đến vào ngày mai.” Tạ Kiến Hoài nói về những sắp xếp của mình.

“Được, cứ đưa đồ vào trong biệt thự đã.” Lâm Thính Vãn ra hiệu nhân viên mang vào phòng khách.

Sau khi tất cả đã được sắp xếp gọn gàng, Tạ Kiến Hoài đi đến Khách sạn Vạn Tinh bên cạnh, Khương Tư Nhan và Lâm Thính Vãn chạy theo ngắm hoàng hôn ngoài biển. Chụp ảnh xong, họ ngồi trong nhà hàng đợi Tạ Kiến Hoài.

Không lâu sau, anh bước vào. Cô lên tiếng hỏi: “Giải quyết xong chưa?”

“Xong rồi, một con ngựa trắng, hai nhân viên.” Tạ Kiến Hoài đưa chiếc thẻ trong tay trả lại cô.

“Tốt rồi, tất cả đã được lo liệu xong.” Lâm Thính Vãn cất thẻ, rồi hỏi: “Thần sắc của nhân viên có bình thường không?”

Anh nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Thính Vãn lúc này mới yên tâm. Họ vừa trò chuyện vừa dùng bữa tối, nhân tiện đợi màn đêm buông xuống để khảo sát địa điểm chụp ảnh ý tưởng sáng tạo cho Tạ Kiến Hoài.

Sau bữa ăn, Lâm Thính Vãn uống nước trái cây, chợt hỏi: “Anh đến đây mang theo những bộ quần áo nào?”

Cô nghĩ chụp với vest đen cũng ổn, nhưng nếu Tạ Kiến Hoài mang theo áo khoác nào đẹp hơn thì cũng có thể cân nhắc, dù sao phong cách ăn mặc của anh cũng đã bắt đầu thay đổi rồi.

Anh không nói thẳng, chỉ đáp: “Em tự vào xem đi.”

Lâm Thính Vãn nghe anh nói vậy, sự tò mò hoàn toàn bị khơi gợi. Uống hết nước trái cây, cô sốt ruột quay về biệt thự, mở vali hành lý anh đặt trong phòng ngủ ra.

Lúc đang hăm hở mở vali ra xem thì ánh mắt cô lại bị chiếc hộp nhỏ quen thuộc thu hút, nụ cười trên môi cô bỗng chốc cứng lại.

Cô thật sự cạn lời, cầm một hộp bao cao su bên trong lên, quay đầu ném vào lòng Tạ Kiến Hoài, bực bội nói: “Anh đúng là có chuẩn bị trước rồi đấy.”

Anh đỡ lấy gọn gàng, vẻ mặt điềm nhiên đáp: “Phòng hờ thôi mà.”

Lâm Thính Vãn tiếp tục tìm quần áo trong vali, cô đành phải vứt hết đống bao cao su trong hành lý ra ngoài trước.

Một hộp, hai hộp, ba hộp… Đến khi vứt hộp thứ sáu ra, cô rốt cuộc không nhịn được mắng anh: “Anh đến làm người mẫu hay gì? Anh đến để làm trai bao đấy à!”

Tạ Kiến Hoài cúi người nhặt tất cả những chiếc hộp nhỏ nằm rải rác lên, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, thong thả trả lời: “Cũng được thôi.”

Sau khi dọn sạch những chiếc hộp cản trở kia, Lâm Thính Vãn cuối cùng cũng nhìn thấy quần áo anh mang đến, có cả áo len, áo sơ mi và vest, điều bất ngờ nhất là có một chiếc áo khoác da màu đen.

Mắt cô sáng lên, xách chiếc áo ra nói: “Chiếc này quá hợp luôn!”

Tóc anh nhuộm xanh kết hợp với chiếc áo da màu đen, Lâm Thính Vãn cảm thấy bộ ảnh này không có lý do gì mà không bùng nổ.

Cô đưa chiếc áo da cho Tạ Kiến Hoài, rồi tìm một chiếc áo phông trắng mặc lót trong vali, đứng dậy ra hiệu cho anh thay ngay bây giờ.

Tạ Kiến Hoài không hề né tránh mà cởi áo trước mặt cô, Lâm Thính Vãn cũng vô tư ngồi trên giường ngắm nhìn cơ ngực và cơ bụng của anh, cho đến khi anh mở nút quần, cô mới khẽ đỏ mặt.

“Khụ.” Lâm Thính Vãn hắng giọng, nhưng vẫn giữ ánh mắt dán chặt vào người anh, kiên quyết xem hết toàn bộ quá trình.

“Đẹp không?” Anh ngước mắt hỏi.

“Khá là tuyệt vời.” Lâm Thính Vãn bình phẩm một cách ra dáng.

Tạ Kiến Hoài tiến lại gần nửa bước, giọng nói mang theo ý tứ quyến rũ: “Khen phía trên hay phía dưới?”

Đầu tai cô đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh đối diện với ánh mắt anh, đáp lại từng chữ một: “Phía trên thì ổn, phía dưới… càng tốt hơn.”

Vừa dứt lời, Lâm Thính Vãn sợ anh lại giở trò lưu manh, vội vàng đứng dậy nói: “Đi thôi, trước hết đi làm người mẫu cho em, lát nữa rồi làm trai bao.”

Cô dẫn Tạ Kiến Hoài đến gần lan can bên bãi biển, chỗ này vừa hay có một con dốc, có thể chụp được cảnh biển và bãi đá ngầm, lại có ánh đèn đường, rất thích hợp để lấy cảnh.

Khương Tư Nhan xách đèn chiếu sáng đi bên cạnh, cùng nhau điều chỉnh góc chụp và ánh sáng.

Ngoài chỗ lan can, các địa điểm khác mà Lâm Thính Vãn đã chọn là cửa hông khách sạn Vạn Tinh và cảnh đường phố ven đường, ba nơi này gần nhau, chỉ mất một tiếng đồng hồ khảo sát, họ đã quay trở lại biệt thự.

Lâm Thính Vãn và Khương Tư Nhan đang ngồi trên sofa nghiên cứu những bức ảnh chụp thử, bỗng nhiên có tiếng Tạ Kiến Hoài vọng xuống từ tầng trên: “Vãn Vãn, nước trong phòng tắm không nóng.”

“À? Sao lại thế?” Lâm Thính Vãn theo bản năng đứng dậy định đi lên lầu, nói với Khương Tư Nhan: “Tớ lên xem sao, lát nữa nói tiếp nhé.”

“Mai nói đi.” Khương Tư Nhan nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi nói một cách sâu xa: “Tớ hơi buồn ngủ rồi, về phòng nghỉ đây.”

Lâm Thính Vãn lúc này mới nhận ra, căn bản không phải chuyện nước nóng, mà là chuyện anh chàng này đang làm nũng.

Cô có chút bất lực nhìn cô bạn thân rời đi, vừa bước lên lầu đã bị một bàn tay ấm áp kéo vào phòng ngủ, Tạ Kiến Hoài động tác nhanh gọn dứt khoát, đóng sầm cửa lại, đẩy cô áp thẳng vào cánh cửa.

Hơi thở anh phả vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp: “Không phải bảo lát nữa sẽ làm trai bao à?”

Tác giả có lời muốn nói: Tạ tổng: Nóng lòng muốn chơi 

Bình Luận (0)
Comment