Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 57

Tạ Kiến Hoài rõ ràng là vừa tắm xong, trên người toát ra mùi hương thanh sạch quen thuộc.

Anh mặc áo ba lỗ và quần đùi không tay màu đen, vài giọt nước còn đọng trên mái tóc xanh nhuộm highlight, chảy dài xuống gò má sắc cạnh rồi nhỏ xuống thấm vào áo, làm loang một vệt nước sẫm màu nơi cổ áo.

“Giờ mới mấy giờ thôi chứ, còn sớm chán,” Lâm Thính Vãn gỡ bàn tay đang bị nắm, nhưng không thoát ra được.

“Chín giờ rồi, không sớm đâu.”

Cô không khỏi nói: “Nhưng em đang chọn ảnh làm việc, sao anh còn tới quấy rầy em.”

“Chẳng phải “trai bao” sinh ra là để chuyên đi quấy rầy sao?” Tạ Kiến Hoài trả lời một cách hiển nhiên.

Lời này… cũng có lý đôi chút.

Nhưng anh ngày thường rảnh rỗi thì lấy thân phận chồng ra quấy nhiễu, khi bận lại đội danh “trai bao” đến làm phiền, chiếm trọn cả hai mươi tư giờ trong ngày của cô.

Anh kéo cô xích lại gần, nhắc nhở: “Là em tự miệng nói ra đấy nhé.”

Ánh mắt Lâm Thính Vãn không kìm được mà đánh giá anh, từ mái tóc xanh còn ẩm ướt đến đường quai hàm sắc nét, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh lộ ra, quả thực trông ngon mắt vô cùng.

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực mình, nhiệt độ ấm áp truyền qua lớp vải mỏng, kèm theo giọng nói khàn khàn: “Tối nay em muốn làm gì cũng được.”

Cô đâu phải chưa từng bị mắc lừa, chuyện hai hôm trước vẫn còn rõ mồn một. Chỉ vì chút sắc tâm nổi lên mà làm càn, kết quả cuối cùng người bị giày vò đến mức đau lưng mỏi gối lại là chính cô.

Huống chi anh còn mang theo sáu hộp bao cao su, bày chình ình trên tủ đầu giường, lòng dạ gì chẳng lẽ không rõ sao?

“Mai em phải chụp ảnh.” Lâm Thính Vãn cố gắng chống lại sự cám dỗ, nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Anh biết.” Tạ Kiến Hoài đáp: “Trước ngày em chụp, anh chưa bao giờ làm càn.”

Câu này quả thật là lời thật lòng, anh rất có chừng mực trong công việc. Hồi ở Bắc Kinh, anh đều đợi cô chụp xong mới làm bừa.

Lâm Thính Vãn lại nhìn mái tóc xanh đó, mấy lọn tóc nhuộm highlight không còn chói lóa như dưới ánh nắng ban ngày, mà trở nên mềm mại, lười biếng hơn trong ánh đèn vàng ấm.

Cô cảm thấy mình không thể bỏ lỡ màu tóc giới hạn này, nhướn cằm ra hiệu về phía giường: “Qua đó đi.”

Tạ Kiến Hoài ngồi xuống mép giường, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô không chớp, ánh mắt tập trung và cháy bỏng khiến người ta vô cớ thấy tim đập nhanh. Lâm Thính Vãn quá quen thuộc với ánh mắt của anh, rất có kinh nghiệm chuẩn bị tìm đồ che đi.

Cô cầm chiếc khăn lụa màu nâu đỏ vứt ở cuối giường, nhẹ nhàng che mắt anh, thành thạo thắt nơ bướm ra phía sau gáy.

Sau khi thắt xong, Lâm Thính Vãn mới sực tỉnh nhận ra, sáng nay cô đã dùng chiếc khăn lụa này làm áo ngực, giờ lại thành khăn bịt mắt của anh.

Trước đó cô nói che mắt anh lại không cho nhìn chỉ là nói bâng quơ, khi thực sự làm mới phát hiện động tác này có một sự gợi tình khác biệt.

“Giờ anh không thấy gì rồi nhé,” Giọng cô cũng khẽ hơn.

“Ừm.”

Sau khi tầm nhìn bị che khuất, các giác quan khác của anh dường như trở nên đặc biệt nhạy bén. Đường quai hàm hơi ngước lên căng cứng, yết hầu cũng khẽ chuyển động.

Lâm Thính Vãn nhìn Tạ Kiến Hoài lúc này, tim bỗng hẫng đi một nhịp. Anh bớt đi vài phần vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng và kiểm soát mọi thứ thường ngày, thêm vài phần cấm dục, lại càng gợi cảm dưới ánh đèn.

Cảm giác khác hẳn lần trước dùng cà vạt bịt mắt. Có lẽ vì dùng chính món đồ cô đã mặc sát người, hoặc có lẽ do chất liệu của nó có vẻ mỏng và xuyên thấu hơn.

“Hài lòng không?” Anh khẽ hỏi.

“Rất hài lòng.”

“Anh cũng vậy.”

Không đợi Lâm Thính Vãn hỏi hài lòng về điều gì, giọng anh khẽ khàng: “Toàn là mùi hương của em.”

Chiếc khăn lụa phủ nhẹ trên mắt anh có chất liệu mềm mại và mát lạnh, trên đó thoang thoảng còn lưu lại hơi ấm da thịt và hương hoa dành dành nhàn nhạt của riêng cô.

Lâm Thính Vãn không tự chủ được mà mặt nóng ran, cảm thấy tư thế này cũng không tiện, liền nói: “Anh nằm xuống đi.”

Anh ngoan ngoãn làm theo. Lâm Thính Vãn đứng bên giường hơi cúi người, đầu ngón tay trước tiên dừng lại ở vị trí cơ bụng, từ từ vuốt lên trên, cuối cùng đặt lên mái tóc xanh, không kìm được cúi xuống, hôn lên mắt anh qua lớp khăn lụa.

Cô vẫn mặc bộ đồng phục thủy thủ chụp ảnh buổi chiều. Chiếc nơ cổ và lọn tóc đuôi dài nhẹ nhàng lướt qua gáy anh, mang theo chút ngứa ngáy.

“Không ngồi lên đây à?” Giọng anh khàn đi.

“Không được giục em.”

Lâm Thính Vãn lầm bầm khe khẽ, chống tay vào mép giường rồi bước qua ngồi trên eo anh, vén vạt áo ba lỗ màu đen lên, lòng bàn tay trực tiếp áp lên đường cơ bụng săn chắc, có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn bên trong.

Cô khẽ cúi đầu, nhìn rõ tần suất yết hầu anh lên xuống, mang ý tứ kiềm chế, nhẫn nhịn. Ngón tay cô men theo đường cơ bụng từ từ trượt xuống, bên tai nghe thấy tiếng hơi thở anh nặng thêm.

Như vậy mới coi là thực sự được như ý nguyện.

Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ ràng dáng vẻ đ*ng t*nh của anh, chứ không như hai hôm trước lúc ngồi xích đu, dù ở trên cũng bị động.

“Hoá ra không mặc quần bảo hộ.” Anh đột nhiên lên tiếng với giọng khàn.

“Hả?”

Lâm Thính Vãn hiểu ra ý trong lời anh nói, cô mặc váy xếp ly, vạt váy xòe ra trên người anh. Không có quần ngăn cách, anh cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của cô.

Váy cô dài đến đầu gối, bãi biển riêng tư lại không có người khác, chỉ chụp ảnh cho nhau với Khương Tư Nhan thôi nên cô đã không mặc quần bảo hộ.

“Anh quản em làm gì.” Cô bất mãn lầm bầm.

Mặc dù nói vậy, nhưng cứ ngồi trên eo anh thế này cô thấy rất không thoải mái, dứt khoát chống tay lên ngực anh nhích về phía trước. Góc độ này có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt anh bị chiếc khăn lụa che lại.

Tay cô nhẹ nhàng v**t v* gò má sắc cạnh, rồi nghịch ngợm đùa nghịch vài lọn tóc ngắn màu xanh, không nhịn được cúi người thì thầm bên tai anh khen: “Anh thế này… đặc biệt gợi cảm.”

“Ngồi lên không?”

Lâm Thính Vãn hơi sững sờ, tự hỏi anh vừa nói gì.

Tạ Kiến Hoài dường như đoán được phản ứng của cô, sợ cô không nghe rõ, lại nói nhỏ lặp lại một lần, mỗi từ đều rõ ràng và chậm rãi: “Có muốn ngồi lên không?”

“Ngồi, ngồi… chỗ nào?” Cô theo bản năng hỏi.

“Phía trên.”

Tạ Kiến Hoài nhẹ nhàng nắm lấy bắp chân cô, kéo về phía mình. Vạt váy xếp ly hoàn toàn che khuất mặt anh. Lâm Thính Vãn bị hơi thở ấm áp k*ch th*ch, hoảng hốt muốn lùi lại, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà đổ về phía sau.

Anh ngồi dậy, vẫn không tháo chiếc khăn lụa trước mắt, đổi tư thế với Lâm Thính Vãn đang nằm, tay vẫn nắm chặt chân cô.

Bên dưới vạt váy là những sợi tóc xanh, ánh lên chút ánh sáng dưới đèn.

Cô nghe thấy tiếng nước rất khẽ, như tiếng sóng biển vọng lại từ xa, lại như âm thanh kề sát bên tai, lặp đi lặp lại.

Trong đêm tĩnh mịch này, tiếng nước văng vẳng hòa cùng tiếng th* d*c trong phòng. Cô chợt thấy mơ hồ, mình đang nằm trên boong tàu hơi lắc lư, được những đợt sóng biển dịu dàng nhẹ nhàng nâng lên, rồi lại từ từ hạ xuống.

Cảm giác hơi lạnh của chiếc khăn lụa m*n tr*n trên làn da, đan xen và va chạm với hơi thở nóng ấm chỉ trong gang tấc, dấy lên một cơn run rẩy tinh tế.

Dần dần, chiếc khăn lụa bắt đầu nhuốm lấy hơi ấm từ anh, cảm giác lạnh lẽo bị xua đi, cuối cùng chỉ còn lại sự ấm áp hòa quyện với làn da.

“Vãn Vãn.”

Lâm Thính Vãn chậm rãi mở mắt. Vài lọn tóc xanh lam của anh rối bời lẫn vào mái tóc đen. Chiếc khăn lụa che mắt vì sự thân mật trước đó mà có chút tuột xuống, nhưng nút thắt nơ vẫn không bung ra.

Anh l**m sạch cả vệt nước còn sót lại trên môi, yết hầu từ từ lên xuống theo động tác nuốt. Cánh tay chống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp như đang dỗ dành, khẽ khàng hỏi: “Làm một lần, có được không em?”

Đầu óc cô mơ màng, nhìn người đàn ông trước mắt, nghĩ chỉ là một lần mà thôi, thế rồi như bị ma xui quỷ khiến mà cô khẽ đáp lời.

Tạ Kiến Hoài vẫn không tháo chiếc khăn lụa ra, thậm chí còn để cô thắt lại nút nơ thật chặt. Anh không nhìn thấy nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến động tác trên tay, anh dễ dàng cởi bỏ các nút áo thủy thủ.

Chiếc váy xếp ly vẫn còn trên người cô, anh không cởi ra mà vén thẳng vạt váy lên, rồi đưa chiếc hộp nhỏ trên tủ đầu giường cho Lâm Thính Vãn.

Sau khi cô thành thạo đeo vào, môi cô được anh khẽ hôn lấy. Lòng bàn tay anh ôm lấy má cô rất ấm áp, đầu ngón tay chậm rãi xoa nhẹ d** tai cô. Anh hôn triền miên, sâu lắng, dịu dàng đến khó tin, nhưng mặt khác lại là sự hung hãn hoàn toàn trái ngược, là sự mạnh mẽ không thể kháng cự.

Sự tương phản tột độ này khiến Lâm Thính Vãn gần như nghẹt thở, cho đến khi anh ôm eo cô lật người lại, cô mới thở ra một hơi dài.

Dường như anh cũng đang cho cô thời gian để lấy lại hơi, anh nắm cổ tay cô đặt lên thành giường phía trước, rồi lại chồng hai chiếc gối lên nhau chắn trước người cô.

Lâm Thính Vãn chưa kịp nghĩ xem chiếc gối dùng để làm gì thì đầu cô đã không kiểm soát được mà đâm vào đó. Cảm giác mềm mại không gây ra vết thương hay đau đớn.

Lúc cuối cùng cô ôm gối nức nở, cô chỉ thấy mình đúng là ngốc, anh chỉ nói một lần, nhưng không nói trong bao lâu, sao cô có thể đồng ý được cơ chứ.

Khi căn phòng trở lại yên tĩnh, cô vô lực nằm sấp trên gối, quay đầu lại thì thấy anh đã tháo chiếc khăn lụa ra từ lúc nào không hay. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc váy xếp ly, mà vạt váy đã bị nhàu nát hết cả.

Cô mệt đến mức sắp ngủ thiếp đi, cô cảm nhận được mình được anh bế vào phòng tắm để rửa ráy. Dòng nước ấm áp lướt qua làn da, cô nhắm mắt an tâm tận hưởng sự phục vụ của anh, trong cơn mơ màng cô lỡ lời: “Anh chuyên nghiệp quá, rất giống người từng làm công việc này…”

Anh bật cười khẽ, như thể bị chọc cho cười: “Dù sao thì anh cũng được nhị tiểu thư bao nuôi dài hạn mà.”

Lâm Thính Vãn rất thích nghe câu này, vô thức gật gù cái đầu. Anh nói tiếp: “Dài hạn có nghĩa là ngày nào cũng thế.”

Cô lại mơ hồ lên tiếng đáp lại. Sau khi được đặt trở lại giường, cô chìm vào giấc ngủ sâu, cho đến khi lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền. Cô theo bản năng đưa tay mò mẫm lung tung, nhưng đầu ngón tay chạm vào không phải chiếc điện thoại lạnh lẽo mà là làn da ấm áp.

Lâm Thính Vãn tỉnh táo ngay lập tức, đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt là lồng ngực săn chắc của người đàn ông.

Những lần trước cô thức dậy thì Tạ Kiến Hoài thường đã đếến công ty hoặc đang tập thể dục bên ngoài, hình như đây là lần đầu tiên cô tỉnh lại trong vòng tay anh.

Tạ Kiến Hoài đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông qua, nhắc nhở: “Là Kiều Dĩ Hạ.”

Lâm Thính Vãn thấy trên màn hình đúng là tên của chị họ mình, cô trượt màn hình nghe máy, khẽ “Alo” một tiếng.

“Em đang ở đâu thế? Ở cùng với ai? Đưa thẻ cho ai dùng rồi?” Giọng Kiều Dĩ Hạ lộ rõ sự lo lắng.

“Em đang ở khu nghỉ dưỡng bên bờ biển, có chuyện gì à?”

“Quản lý khách sạn Vạn Tinh gọi điện, bảo có một người đàn ông tóc xanh lam, cầm thẻ của em đến tìm khách sạn mượn ngựa và nhân viên.”

Kiều Dĩ Hạ khó hiểu hỏi: “Em quen người đàn ông tóc xanh lam từ bao giờ? Nhà người ta đều phòng con gái thích tóc vàng, em thì độc đáo quá nhỉ, kết hôn rồi lại mê tóc xanh lam à? Ai thế, rốt cuộc em bị ai lừa rồi?”

Lâm Thính Vãn nghe vậy ngước mắt nhìn người đàn ông tóc xanh lam một cái, không nhịn được bật cười thành tiếng, trả lời: “Là Tạ Kiến Hoài.”

Kiều Dĩ Hạ nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, thuận lời hỏi tiếp: “Tạ Kiến Hoài có biết chuyện này không? Em đơn thuần đi chơi với tóc xanh lam, hay là không đơn thuần mà ngoại tình?”

Lâm Thính Vãn nghe chị mình thậm chí còn nói ra hai từ ngoại tình, chỉ đành nói rõ ràng hơn: “Người đàn ông tóc xanh lam là Tạ Kiến Hoài.”

“Tóc xanh lam là Tạ Kiến Hoài…” Giọng Kiều Dĩ Hạ đột nhiên cao vút lên, đập bàn hỏi: “Tạ Kiến Hoài nhuộm tóc xanh lam á? Em lừa chị đấy à?”

“Đúng rồi, anh ấy đến để chụp ảnh cho em. Ngày mai tụi em còn chụp ảnh cưới ở bờ biển nữa cơ, nên mới mượn ngựa và nhân viên của khách sạn.” Lâm Thính Vãn giải thích.

Kiều Dĩ Hạ trấn tĩnh lại một chút rồi hỏi: “Ngày mai mấy giờ chụp?”

“Bắt đầu chụp từ chiều, kéo dài đến tối.”

“Được rồi, chị biết rồi, cúp máy đây.”

Kiều Dĩ Hạ nói xong thì cúp điện thoại. Lâm Thính Vãn nhìn sang Tạ Kiến Hoài, anh cầm lấy điện thoại đặt lại lên tủ đầu giường, rồi lại ôm cô gái trong lòng, giọng nói mang theo sự khàn khàn của buổi sáng sớm: “Còn sớm, ngủ tiếp đi em.”

Cô vừa nhìn thấy đã hơn tám giờ rồi, có chút thắc mắc: “Anh không dậy đi tập thể dục à? Phía sau biệt thự có hồ bơi đấy.”

“Không đi.” Cánh tay anh siết chặt thêm vài phần, giọng trầm thấp: “Muốn ôm em.”

Tạ Kiến Hoài trước đây dù ngủ lúc mấy giờ cũng sẽ dậy đúng giờ vào buổi sáng để tập luyện, nhưng giờ đây anh thậm chí còn không muốn dậy sớm. Anh muốn ôm Lâm Thính Vãn trong chăn, dù không buồn ngủ, chỉ đơn giản là ôm nhau như thế này cũng rất thoải mái.

Lâm Thính Vãn nghe anh nói vậy thì khẽ “Ừm” một tiếng, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, tay cũng đặt lên cơ bụng mà cô yêu thích, chuẩn bị ngủ nướng thêm chút nữa.

Lát sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng lo lắng nói: “Hay là anh vẫn nên đi tập thể dục đi? Em sợ cơ bụng của anh sẽ biến mất.”

“……”

“Chỉ một ngày thôi, sẽ không đâu.”

“Vậy thì được rồi.”

Lâm Thính Vãn yên tâm, ôm chặt lấy anh. Nửa lúc sau cô lại không nhịn được ngẩng đầu lên, hỏi anh: “Đến thời gian đã hẹn rồi, sao anh không hỏi câu trả lời của em?”

Tạ Kiến Hoài im lặng một chút rồi nói: “Không quan trọng.”

“Thật không?” Cô cố tình kéo dài giọng: “Vậy nếu em nói là không thích…”

Lời chưa nói hết, anh đã cúi đầu chặn lấy đôi môi đỏ mọng, từ cuối cùng chìm vào giữa những hơi thở quấn quýt. Anh khàn giọng nói: “Anh không nghe thấy, thì không tính.”

Lâm Thính Vãn nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của anh, ngay cả ý định trêu chọc anh cũng tan biến. Giọng cô rất nghiêm túc: “Em đối với anh là có tình cảm, chỉ là chưa xây dựng được tình cảm vợ chồng mà thôi.”

Cô dừng lại hai giây, rồi nói thêm: “Nhưng em sẽ cố gắng.”

Cố gắng gạt bỏ chuyện hôn nhân thương mại này sang một bên, coi anh như một người chồng thực sự.

Cô ghé sát tai anh, khẽ khàng nói: “Tạ Kiến Hoài, em sẽ yêu anh.”

[Lời tác giả: Tạ tổng: (Hét lên) (Điên cuồng) ái chà chà~]

Bình Luận (0)
Comment