Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 63

Trong văn phòng, sau khi Tạ Kiến Hoài dứt lời, không gian chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Chu Duật Kỳ thầm nghĩ lẽ ra mình không nên hỏi thêm làm gì, những thứ khiến bạn mình thấy quan trọng lúc này, ngoài những chuyện liên quan đến Lâm Thính Vãn thì còn có thể là gì nữa.

Nghĩ đến tình yêu xa vời của bản thân, anh ta không khỏi thở dài một hơi, chuyển chủ đề hỏi: “Sao cậu đến muộn thế? Tôi đợi gần cả tiếng đồng hồ rồi.”

Tạ Kiến Hoài ngồi xuống bàn làm việc, cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt bên cạnh, giọng điệu bình thản: “Có việc.”

Chu Duật Kỳ khó hiểu: “Việc gì thế?”

“Ở nhà với Vãn Vãn.”

“……”

Thấy Tạ Kiến Hoài nhìn mình với ánh mắt kiểu “cậu độc thân nên không hiểu đâu,” Chu Duật Kỳ cầm tập tài liệu trên bàn lên nói: “Hay là chúng ta nói thẳng vào công việc đi?”

“Lẽ ra nên thế từ sớm.”

“Được thôi, là tôi lề mề.”

Anh ta đứng dậy ngồi đối diện Tạ Kiến Hoài, đưa tài liệu qua rồi nói: “Vẫn là dự án Giang Thần Thế Kỷ, cậu xem xét lại việc cùng hợp tác phát triển đi, nếu chê đội ngũ của tôi kém cỏi quá, tôi có thể nhường quyền chủ đạo cho cậu.”

Nghe là chuyện này, Tạ Kiến Hoài cũng trở nên nghiêm túc, cầm tài liệu lên chăm chú đọc lướt qua thông tin dự án, hỏi: “Cậu rất cần nó à?”

Chu Duật Kỳ gật đầu, trong giọng nói pha chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy, mấy đứa con nhà chú hai, chú ba năm nay đều đã vào tập đoàn rồi, nếu không làm được chút thành tích gì thì tôi khó mà đứng vững được.”

Nếu không phải bị dồn ép quá, anh ta sẽ không mang dự án Tạ Kiến Hoài từng từ chối đến tìm lần nữa.

Những năm qua vì Tạ Kiến Hoài bận rộn công việc, không có nhiều thời gian tương tác hai chiều với mình, chỉ thỉnh thoảng tụ tập ăn uống, trò chuyện, các hoạt động giải trí cũng chỉ giới hạn ở việc tập thể dục, tuy họ vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè, nhưng nội dung bàn bạc chưa bao giờ liên quan đến lợi ích công ty.

Chu Duật Kỳ hiểu rất rõ, không phải anh bạc tình bạc nghĩa, mà là từ trước đến nay luôn công tư phân minh, tính nguyên tắc cực cao, nếu không ngày trước đã chẳng nói với Hứa Chi Thanh: “Đừng nói em là bạn gái của A Hành, có là bạn gái của tôi cũng không được.”

Năm kia, anh bị kẹt vốn, tìm Tạ Kiến Hoài mở lời vay hai mươi triệu tệ, anh hỏi rõ nguyên nhân rồi chuyển khoản thẳng, hơn nữa còn không tính bất kỳ lãi suất nào, phải biết rằng ngay cả Tạ Gia Hành, cậu em ruột này vay tiền anh cũng thu lãi suất 3% mỗi năm.

Chu Duật Kỳ trong lòng không chắc Tạ Kiến Hoài có đồng ý không, nhưng tháng trước anh đã chủ động tạo mối liên kết dự án cho Hứa Chi Thanh, giờ đây xem ra không chỉ vợ được, mà vợ em trai cũng được.

Với mối giao tình suýt thành thông gia từ bé của họ, có lẽ anh cũng được thôi.

Tạ Kiến Hoài im lặng một lát, nói thẳng: “Giang Thần Thế Kỷ sẽ không mang lại bất kỳ sự bổ sung nào cho Tập đoàn Thiên Thành.”

Giai đoạn phát triển hiện tại của Tập đoàn Thiên Thành không cần phải nhận dự án Giang Thần Thế Kỷ, việc từ chối Chu Duật Kỳ trước đây có một phần lý do là do năng lực đội ngũ của anh ta không tốt, nhưng quan trọng hơn là xét đến lợi ích của công ty.

Chu Duật Kỳ hiểu ý trong lời nói, vươn tay muốn lấy lại tập tài liệu, nhưng Tạ Kiến Hoài lại đưa tay giữ lại, rồi nói: “Để tôi suy nghĩ xem.”

Anh ta có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn qua, Tạ Kiến Hoài vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đầu ngón tay khẽ gõ hai cái trên tài liệu, giải thích hờ hững: “Với Thiên Thành thì không có thêm lợi ích gì, nhưng với cậu lại hữu ích.”

Chu Duật Kỳ nghe vậy liền đập bàn, khóe miệng không kìm được nhếch lên, cười nói: “Không hổ là đối tượng suýt thành thông gia từ bé của tôi!”

Tạ Kiến Hoài nhấp ngụm trà, đáp lại một chữ: “Cút.”

“Cút, tôi cút ngay đây.”

“Khoan đã.”

Hành động đứng dậy của Chu Duật Kỳ dừng lại, anh ta ngồi xuống lại, bày ra tư thế cung kính: “Tạ tổng có chuyện gì, cứ việc phân phó.”

Tạ Kiến Hoài đặt cốc giữ nhiệt xuống, đột nhiên hỏi: “Vợ chồng bình thường, làm thế nào để trở thành vợ chồng?”

Anh ta yên lặng hai giây, chỉ vào mình: “Cậu hỏi tôi?”

Một người đã kết hôn, lại đi kéo một người độc thân và còn đang cách cái gọi là tình yêu rất xa để hỏi vấn đề này, có hợp lý không?

Tạ Kiến Hoài cũng không muốn hỏi anh ta, nhưng quá trình Tạ Gia Hành theo đuổi Hứa Chi Thanh anh đều đã biết, hoàn toàn dựa vào “ý muốn đơn phương, mặt dày mày dạn, lừa gạt”, không thể nói là vô ích đối với anh, chỉ có thể nói là căn bản không dùng được.

Ngoài cậu ta ra, chỉ còn Chu Duật Kỳ trước mặt có thể hỏi được.

“Trước kia không phải cậu phân tích rất giỏi hả?”

“Trước kia là trước kia……”

Chu Duật Kỳ ban đầu quả thực rất tự tin, cách tiếp cận Kiều Dĩ Hạ rất cao siêu, người nhà họ Chu và chính cô ấy đều không nhận ra có điều gì bất thường, mượn danh nghĩa hợp tác để có giao thiệp và qua lại, cũng thuận lợi giải trừ được hiểu lầm của cô ấy về mình.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị Kiều Dĩ Hạ nhìn thấu ý đồ, hơn nữa thái độ từ chối của cô ấy rất rõ ràng, từ sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, cô ấy luôn tránh mặt anh ta.

Chu Duật Kỳ hiện tại không còn tự tin nữa, nhưng vì Tạ Kiến Hoài đã dám hỏi, thì anh ta cũng dám trả lời.

“Vợ chồng bình thường thì là từ yêu đương đi đến hôn nhân thôi, bắt đầu từ việc hẹn hò, nói chung cũng chỉ là những chuyện đó.”

“Những chuyện gì?”

“Rủ cô ấy đi chơi, bồi đắp tình cảm thôi.” Chu Duật Kỳ nhắc nhở: “Cụ thể đi đâu thì phải xem cô ấy thích gì, những hoạt động như tập thể dục thì tôi khuyên cậu nên bỏ qua luôn đi.”

Tạ Kiến Hoài nghe vậy lại đáp: “Tập thể dục không thể bỏ qua.”

Chu Duật Kỳ khó hiểu: “Tại sao?”

Môi anh khẽ nhếch lên, lại đáp ba chữ kia: “Cậu không hiểu.”

“……”

Được được được, tôi độc thân nên tôi không hiểu.

Chu Duật Kỳ nhìn người anh em với ánh cười trong mắt này, cũng chân thành mừng cho anh, cỗ máy chỉ biết làm việc đã có thêm một chút tình người, nghĩ đến đây chắc chắn là công lao không nhỏ của Lâm Thính Vãn.

Ở một nơi khác, Lâm Thính Vãn, người có công đức vô lượng, đang thông báo cho Lạc Hoà chuẩn bị mở đơn, đăng lại thông tin liên hệ trên các nền tảng xã hội và điều chỉnh chế độ nhận đơn.

Lâm Thính Vãn: “Chúng ta đổi cách nhận đơn nhé, không làm theo chủ đề nữa, xem các khách hàng muốn chụp gì.”

Cô đã bàn bạc chuyện này với Khương Tư Nhan, mặc dù chủ đề giới hạn là ý tưởng của riêng cô, nhưng cũng là một dạng giới hạn khác, chỉ quanh quẩn trong những ý tưởng có sẵn, rất khó để chụp ra những nội dung mới mẻ, vì vậy cô quyết định hủy bỏ giới hạn chủ đề.

Lạc Hoà: “Vâng ạ! Vậy chị Thính Vãn có tăng giá không ạ? Em so sánh với các blogger cùng lượng fan thì mức giá hiện tại không quá cao.”

Lâm Thính Vãn ban đầu chỉ có vài chục nghìn fan, nhờ bộ ảnh chân dung của Tạ Ninh và đám cưới của cô mà đạt hàng triệu lượt xem, lượt thích cũng tăng lên mười mấy vạn, lại nhờ vài bộ ảnh ở Bắc Kinh mà thẳng tiến lên hai mươi vạn fan.

Giá cả của blogger vài vạn fan và hai mươi vạn fan thường khác nhau, mức giá ban đầu Lâm Thính Vãn định là đã tính toán kỹ lưỡng, vừa đủ chi phí trang điểm, bối cảnh, trang phục và nhân công, bây giờ quả thực không cao, nhưng cũng không làm rối loạn giá cả thị trường.

Lâm Thính Vãn: “Không cần, sau này rồi tính.”

Lạc Hoà: “Vâng vâng, em đăng lên rồi ạ!”

Sau khi dặn dò xong, Lâm Thính Vãn nhớ đến buổi chụp đã hứa với Hạ Cẩn Chu, dự định sắp xếp càng sớm càng tốt, tránh xung đột thời gian với các khách hàng nhận sau.

Cô chuyển sang gọi điện cho Hạ Cẩn Chu, điện thoại reo một lúc mới được bắt máy: “Alo, Lâm Lâm.”

“Alo, cậu bận không? Tôi muốn nói chuyện với cậu về việc chụp ảnh.”

“Không bận, cậu nói đi.”

Lâm Thính Vãn giọng điệu tự nhiên, hỏi một cách nghiêm túc: “Tuần sau cậu rảnh ngày nào? Có phong cách đặc biệt nào muốn chụp không?”

“Bộ cử nhân, được không?”

Hạ Cẩn Chu gần như trả lời không chút do dự.

Lâm Thính Vãn hơi bất ngờ khi cậu ta chọn bộ cử nhân, vì hiếm có nam sinh nào chụp kiểu ảnh đó. Cô chợt nghĩ có lẽ vì cậu ta không học đại học trong nước nên muốn dùng cách này để bù đắp sự tiếc nuối.

“Được chứ, cậu muốn chụp ở trường nào, hay có vị trí cụ thể nào cậu muốn chụp không?” Cô hỏi rất chi tiết.

“Đại học Thịnh Nam.”

Thịnh Nam là trường đại học của Lâm Thính Vãn, cô rất quen thuộc với các cảnh quan ở đó nên sẽ thuận tiện cho việc chụp ảnh mà không cần tốn thời gian khảo sát trước. Nhưng Hạ Cẩn Chu lại chọn trường của cô làm địa điểm chụp, cô không biết là vì lý do gì.

Cô tính toán rằng ngày mai phải đi làm mẫu cho Khương Tư Nhan, và việc mua bộ cử nhân cùng đạo cụ cần thêm hai ngày, nên cô hỏi cậu ta xem ba ngày sau có được không.

Hạ Cẩn Chu đồng ý: “Được.”

Sau khi thống nhất thời gian, Lâm Thính Vãn không nói thêm chuyện gì khác, cũng sợ cậu ta sẽ khơi mào chủ đề khác nên nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi cúp máy, sau đó liên lạc với Lạc Hoà để chuẩn bị cho buổi chụp ảnh bộ cử nhân.

Trước bữa tối, Tạ Kiến Hoài trở về. Anh cầm trên tay một tập tài liệu, không vào thư phòng mà ngồi thẳng vào bàn ăn, đặt tài liệu sang một bên rồi mở lời hỏi: “Ngày mai em chụp ở đâu?”

“Tư Nhan chọn một phim trường thời Dân Quốc, đi xe mất nửa tiếng.” Lâm Thính Vãn kể lại địa chỉ và kế hoạch cụ thể.

Vì không muốn quá phức tạp, họ chọn trang phục thời Dân Quốc để tiết kiệm thời gian trang điểm và làm tóc, cũng như không cần phải đi quá xa để lấy cảnh.

Ý của Khương Tư Nhan là công nghệ hiện tại chưa đủ tinh xảo, nên cứ quay một video đơn giản để thử nghiệm trước. Sau khi tốt nghiệp trở về, nếu họ có bất kỳ ý tưởng mới nào, cô ấy sẽ quay và chỉnh sửa lại bất cứ lúc nào.

Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, sau khi cầm đũa lên lại đột ngột hỏi: “Nếu Khương Tư Nhan cần em giúp, chuyện này liên quan đến công việc của em, có thể còn gây một chút phiền phức cho em nhưng không mang lại lợi ích gì, em có giúp không?”

Lâm Thính Vãn trả lời không chút do dự: “Tất nhiên là có rồi.”

Anh im lặng, nhận ra mình dường như đã hỏi một câu thừa thãi. Cô siêu yêu quý bạn mình mà, không thể nào không giúp. Tình cảm giữa hai người họ khác với tình cảm của anh đối với bạn bè, anh có cảm giác như mình khá thờ ơ.

“Có chuyện gì xảy ra sao anh?” Cô chủ động hỏi.

Tạ Kiến Hoài kể về chuyện của Chu Duật Kỳ. Nghe xong, Lâm Thính Vãn cười: “Với tính cách của anh, nếu thực sự không muốn, anh đã từ chối thẳng thừng rồi. Anh đã giữ lại tài liệu, chắc chắn trong lòng đã có câu trả lời rồi chứ.”

Quả thật anh đã có câu trả lời, nhưng vẫn chưa thực sự kiên định, vì những vấn đề liên quan đến dự án không thể chỉ dựa vào sức lực cá nhân anh, mà cần cả công ty cùng hỗ trợ.

Nhận dự án đồng nghĩa với việc phải bố trí đội ngũ phù hợp để phụ trách, điều này sẽ làm tăng thêm khối lượng công việc cho mọi người. Dù có thể bù đắp bằng việc tăng lương, nhưng khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến tiến độ của các dự án khác. Những chuyện ngoài kế hoạch có thể mang lại không ít rắc rối.

“Nếu Khương Tư Nhan nhờ em tìm Kiều Dĩ Hạ hoặc Kiều Cảnh Sâm giúp thì sao?” Anh lại hỏi.

“Tất nhiên là em cũng sẽ đồng ý.”

Lâm Thính Vãn vẫn không hề do dự, và cũng hiểu rõ điều Tạ Kiến Hoài đang băn khoăn, cô nhắc nhở: “Bạn bè rất hiểu nhau. Một khi đã chủ động mở lời, điều đó chứng tỏ việc này rất quan trọng đối với bản thân họ.”

Gia đình họ Chu đã dùng mọi thủ đoạn để tranh giành quyền lực, Chu Duật Kỳ trước đây cũng có lúc gặp khó khăn nhưng chưa bao giờ tìm đến anh. Điều đó đủ để thấy tầm quan trọng của dự án Giang Thần Thế Kỷ.

Cô gắp thức ăn bỏ vào bát anh, hỏi: “Nếu em mở lời nhờ anh, anh có do dự không?”

Tạ Kiến Hoài trả lời quả quyết: “Chắc chắn là không.”

Nếu Lâm Thính Vãn có việc, đừng nói là chỉ làm tăng thêm một đầu việc cho đội ngũ, mà ngay cả bảo cả công ty đi tập huấn quân sự anh cũng phải đồng ý.

Cô cong môi cười, Tạ Kiến Hoài chợt hiểu bản chất của sự băn khoăn: những chuyện mang tính nguyên tắc, còn phải xem là ai nhờ.

“Anh biết rồi.” Anh khẽ nói.

Sau bữa tối, họ như thường lệ vào thư phòng làm việc riêng. Lâm Thính Vãn ngồi lật xem ảnh chụp bộ cử nhân của nam sinh, cảm thấy lưng lại bắt đầu mỏi nên đi vào phòng tắm ngâm mình trước.

Tối nay Tạ Kiến Hoài giữ lời hứa để cô được nghỉ ngơi thoải mái, sáng hôm sau cô thức dậy với tinh thần sảng khoái chờ thợ trang điểm đến.

Họ chọn sườn xám trắng với khăn voan đội đầu và bộ áo trường sam đen, mang đậm nét Trung Hoa cổ điển. Thợ trang điểm đến rất nhanh đã hoàn thành phần  trang điểm cùng tạo kiểu trước mười hai giờ.

Lâm Thính Vãn mặc chiếc sườn xám ren trắng, cắt may ôm dáng nhưng không bó sát, cổ đứng tạo vẻ thanh lịch, tay áo xếp lớp hình cánh sen. Mái tóc dài được búi lỏng phía sau, đội chiếc khăn voan trắng muốt đính hoa.

Cô chạy nhanh đến trước ghế sofa, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mình, cúi người cười rạng rỡ nhìn anh: “Đẹp không anh?”

Tạ Kiến Hoài trả lời không chút do dự: “Đẹp.”

Anh cúi người muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhưng bị cô đưa tay chặn lại, nhắc nhở: “Không được hôn! Sẽ trôi hết son của em!”

Lâm Thính Vãn cũng rất hài lòng với kiểu trang điểm và trang phục hôm nay, cô lại hỏi: “Đẹp đến mức nào cơ?”

Anh buột miệng: “Đẹp đến mức anh muốn ‘làm’ em từ trang này qua trang khác.”

“…”

“Có thợ trang điểm ở trong đó đấy, anh nghiêm túc chút đi!” Lâm Thính Vãn lườm anh một cái thật mạnh.

Tạ Kiến Hoài nhận được ánh mắt cảnh cáo, không dám nói thêm lời thật lòng nào nữa, nhưng lại có chút không muốn ra khỏi nhà. Cuối cùng, anh bị Lâm Thính Vãn kéo xuống lầu.

Phim trường có quá nhiều cảnh đẹp để chụp, Khương Tư Nhan chủ yếu muốn cắt ghép video tiền kiếp và kiếp này, nên không kén chọn bối cảnh, chỉ yêu cầu họ tái hiện lại vài động tác trong bộ ảnh cưới chụp ở biển.

Giữa lúc dặm lại lớp trang điểm, Lâm Thính Vãn kể cho Khương Tư Nhan về việc chụp ảnh cho Hạ Cẩn Chu, nói: “Lúc đó cậu đi cùng tớ nha, kẻo cậu ta lại nói linh tinh.”

“Không thành vấn đề.” Khương Tư Nhan vừa giúp cô chỉnh lại trang phục vừa hỏi: “Cậu không nói với anh rể à? Anh ấy không đi cùng sao?”

“Tớ định báo trước một ngày thôi.” Lâm Thính Vãn giải thích: “Anh ấy hình như lại bắt đầu bận rộn rồi, không biết có thời gian không, dù sao thì cứ rủ cậu trước đã.”

Nếu tối qua đã kể cho Tạ Kiến Hoài chuyện này, chắc chắn anh sẽ không để cô ngủ ngon, mà bây giờ nói thì hai ngày tới cũng đừng hòng ngủ sớm. Cô đã có quá nhiều kinh nghiệm.

Khương Tư Nhan gật đầu. Sau khi dặm lại lớp trang điểm, cô ấy gọi Tạ Kiến Hoài lại, quay video với tốc độ nhanh nhất và hoàn thành cảnh quay trước hai giờ.

Trước khi Lâm Thính Vãn định lên xe, Tạ Kiến Hoài đột nhiên kéo cổ tay cô lại, ánh mắt dừng trên chiếc sườn xám trắng, trầm giọng hỏi: “Về nhà không thay ra có được không?”

“Không được.” Cô dứt khoát từ chối.

“Đổi lại bằng cách bớt đi một ngày ‘làm’ vậy.” Anh lại khẽ mở lời.

Lâm Thính Vãn búng tay một cái, cười nói: “Thành giao.”

Tạ Kiến Hoài cần phải đi thẳng đến công ty họp, còn cô và Khương Tư Nhan ngồi lên một chiếc xe khác, định đi chụp ảnh trước các kiến trúc thời Dân Quốc khác, không thể lãng phí lớp trang điểm và tạo hình tinh tế ngày hôm nay.

Vừa ngồi vào xe, Lâm Thính Vãn quay sang thấy Khương Tư Nhan đang kiểm tra vé máy bay, không khỏi hỏi: “Cậu mua vé rồi à?”

“Ừ, hai mươi hai này khai giảng, giờ phải mua vé thôi.”

“Nhanh thế!”

“Cũng đã hơn hai mươi ngày rồi đấy,” Khương Tư Nhan nhẹ giọng cảm thán.

Lâm Thính Vãn rất không nỡ, nhưng biết năm nay cô ấy sẽ tốt nghiệp rồi về nước, liền hỏi tiếp: “Cậu tốt nghiệp tháng mấy?”

“Cuối tháng chín, tốt nghiệp xong là tớ lập tức về ngay.”

“Ừ ừ, tớ chờ cậu.”

Lâm Thính Vãn gật đầu, ghé sát vào giúp Khương Tư Nhan xem thời gian và giá vé máy bay. Sau khi chọn được chuyến bay, cô chụp màn hình gửi cho anh cả Kiều Cảnh Sâm, dặn dò và nhờ anh đón Khương Tư Nhan ở London.

Khi nhận được tin nhắn trả lời của Kiều Cảnh Sâm, chiếc xe cũng vừa lúc dừng trước tòa kiến trúc. Hai người thành thạo xuống xe chụp ảnh.

Sau khi ăn tối bên ngoài mới về nhà, Lâm Thính Vãn mệt mỏi nằm dài trên sô pha nghỉ ngơi, dùng điện thoại lướt xem các đoạn hậu trường và ảnh live chụp được hôm nay, lựa chọn kỹ càng vài tấm để đăng lên trang cá nhân.

Đăng xong, cơn buồn ngủ dần kéo đến, cô cầm điện thoại và cứ thế ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được có người đang hôn mình, cơ thể dường như được vững vàng nhấc lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Đến khi tỉnh lại, cô đã từ sô pha nằm trên máy tập bụng. Khoảnh khắc cô vô thức lật người suýt chút nữa rơi xuống, ngay lập tức có một bàn tay lớn chắc chắn giữ chặt lấy eo cô.

Lâm Thính Vãn mở mắt hơi chống người dậy, lúc này mới phát hiện chiếc máy tập bụng không biết đã được xoay chuyển vị trí từ lúc nào, từ đặt nghiêng thành đặt thẳng đối diện với gương. Trong gương phản chiếu rõ ràng bóng dáng người đàn ông đang quỳ.

Cảm giác quen thuộc và hơi nóng lan dần từ bắp chân lên đùi. Cô nhìn vạt sườn xám từ từ được đẩy lên.

Vải áo ma sát phát ra tiếng sột soạt nhỏ, dần dần hòa vào tiếng nước khẽ khàng. Giống như trước đây là cảm nhận được tóc ngắn của anh lướt qua da thịt, khác biệt là có thể tận mắt chứng kiến anh làm như thế nào.

k*ch th*ch kép khiến cô không kìm được muốn cử động, nhưng vị trí trên máy tập bụng quá chật hẹp, chỉ một chút sơ sẩy là có thể rơi xuống mép. Cô chỉ đành bám chặt lấy chiếc máy dưới thân, cắn chặt môi dưới gắng sức không phát ra âm thanh, toàn thân không ngừng khẽ run rẩy.

Cuối cùng, khi anh muốn đẩy vạt sườn xám lên cao hơn nữa thì gặp trở ngại, bởi vì dây kéo bên hông chưa được kéo ra. Nhưng anh đã mất kiên nhẫn tìm hiểu, khoảnh khắc anh dùng sức, tiếng “roẹt” của vải áo vang lên.

Lâm Thính Vãn giật mình run nhẹ, thều thào kháng nghị với giọng mềm mại: “Chiếc sườn xám mới của em…”

“Ừ, hỏng rồi.”

Giọng anh nghe không chút áy náy, ngược lại còn rất đường hoàng, ngay cả một lời xin lỗi qua loa cũng không có. Anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn, chuyên tâm thưởng thức món ngon.

Cô cố gắng co người lại thì bị cơ thể anh vững vàng giam cầm, đè chặt trên chiếc máy chật hẹp không thể động đậy. Cuối cùng, cô gắng gượng ngồi thẳng dậy được, trong tầm mắt chính là hình ảnh rõ nét phản chiếu trong gương, không thể né tránh đi đâu được.

Anh đột nhiên đỡ cô lên rồi xoay ngược hướng. Đang thầm mừng vì cuối cùng cũng không phải đối diện với gương nữa, thì khoảnh khắc cô vô thức ngửa cổ lên, cô lại thấy được hình ảnh của họ lúc này trong gương theo chiều ngược.

Mái tóc dài rối bời xõa tung, hai chân gác lên chiếc máy lạnh lẽo, cánh tay đang ôm chặt lấy mình rất nóng, ánh đèn trần điên cuồng lắc lư trước mắt.

Lần nào cô cũng thấy đã đủ hoang đường rồi, nhưng anh luôn có thể sáng tạo ra chiêu trò mới. Trước khi ý thức tan rã, cuối cùng anh mới quyến luyến ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.

Anh quả thực đã giữ lời hứa chỉ một lần, nhưng Lâm Thính Vãn cảm thấy mệt mỏi cũng gần như những lần trước.

Có lẽ là do chiếc sườn xám đã khiến anh xé không thoải mái nên Tạ Kiến Hoài chọn những bộ đồ khác nhau trong hai ngày tiếp theo, nhưng đều là quần áo của chính anh. Ngày đầu tiên là chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, ngày thứ hai đổi sang một chiếc sơ mi trắng, vạt áo dài đến đùi Lâm Thính Vãn.

“Không cần mặc quần nữa,” anh khẽ nói, rồi ôm cô bước về phía phòng tập gym.

“Lát nữa em có chuyện muốn nói với anh,” Lâm Thính Vãn ôm lấy cổ anh nói.

Tạ Kiến Hoài không để tâm. Đã bảo lát nữa mới nói, vậy thì bây giờ cứ chuyên tâm làm chuyện nên làm đã.

Anh ôm cô nằm trên tấm thảm yoga, nhẹ giọng nói: “Ngồi đi.”

Cô chẳng cần hỏi ngồi ở đâu nữa. Vạt áo sơ mi che khuất mặt anh. Trong gương chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt mơ màng nhuốm nước, tay chống phía trên đầu anh.

Trong lúc trời đất quay cuồng, anh đỡ chân cô đổi vị trí. Không biết lấy quả bóng yoga từ đâu ra, hơi thở ấm áp phả vào tai: “Em nằm sấp xuống.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ tổng đại tiệc một bữa [pháo hoa]

Hôm nay chắc vẫn còn cập nhật, món tráng miệng ngọt ngào sau bữa ăn và cái tát nhỏ [cầu vồng]

Bình Luận (0)
Comment