Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 64

Lâm Thính Vãn theo bản năng ôm chặt quả bóng yoga trước mặt, ngẩng mặt lên thấy mình trong gương đang mặc chiếc sơ mi trắng của nam giới.

Chiếc áo thường ngày vẫn luôn sạch sẽ, chỉnh tề trên người Tạ Kiến Hoài giờ đã bị anh vò đến nhăn nhúm không còn hình dáng, mấy chiếc cúc bị tuột bung lộn xộn, cổ áo lỏng lẻo trễ xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng ngần. Gấu áo cuộn lên, che che đậy đậy, hờ hững vắt trên đùi cô.

Anh nửa cúi người phía sau, đôi môi mỏng rơi xuống làn da nơi gáy và vành tai, hơi nóng ái muội phả ra đều đọng lại bên tai cô. Mái tóc xõa tung của cô che khuất nửa khuôn mặt anh, nhưng những hành động của bàn tay anh lại có thể thấy rõ mồn một qua tấm gương.

Nụ hôn nhẹ từ cổ lần đến khóe môi, anh nâng cằm cô lên, dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm mại. Song, anh lại cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, bèn thăm dò sâu hơn, khuấy động triền miên, nhịp thở ngày càng hỗn loạn của cả hai dần hòa quyện.

Anh l**m đôi môi hồng nhuận một cách đầy nuối tiếc, cuối cùng đánh mất sự kiên nhẫn còn sót lại, túm lấy chân cô, kéo cả người lẫn bóng ôm gọn vào lòng.

Góc nghiêng khiến cô chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn rõ mọi hành động của anh. Cô lơ mơ muốn ôm quả bóng trốn về phía trước, nhưng đã bị anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân, trực tiếp kéo trở về vị trí cũ.

“Chạy cái gì?” Giọng anh khàn đặc.

“Em không nằm úp được…” Cô cố gắng giãy giụa, đầu gối vô tình cọ xát vào tấm thảm yoga.

Anh lo cô dịch lên nữa đầu gối sẽ cọ vào sàn, liền lấy áo khoác và quần áo của mình lót xuống dưới. Động tác trông có vẻ dịu dàng vô cùng, nhưng khoảnh khắc đó nhanh chóng biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự k*ch th*ch khiến thần kinh tê dại.

Mỗi khi quả bóng lăn về phía trước một chút, cô lại bị anh kéo trở lại. Cứ lặp đi lặp lại việc tập yoga khiến cô càng thêm tiêu hao thể lực. Cô dứt khoát buông xuôi, ôm quả bóng yoga òa khóc nức nở.

Anh lại cúi xuống hôn đi những giọt mồ hôi li ti sau gáy cô, toàn bộ là ý tứ an ủi, dịu dàng dỗ dành bên tai “ngoan nào”, nhưng cô lại không còn sức để đáp lời.

Sau khi kết thúc, Lâm Thính Vãn mềm nhũn ra trên thảm yoga, cô lấy lại hơi thở và kể về việc chụp ảnh cho Hạ Cẩn Chu vào ngày mai: “Em gọi Khương Tư Nhan đi cùng rồi, anh yên tâm, nếu có việc thì không cần đi theo đâu.”

Tạ Kiến Hoài cau mày hỏi: “Quyết định lúc nào?”

“Hai hôm trước.”

“Đã định hai hôm trước, sao tối nay em mới nói với anh?”

Giọng anh trầm xuống, Lâm Thính Vãn thuận miệng trả lời xong mới nhận ra mình đã lỡ lời. Chưa kịp tìm lời chữa cháy, bóng dáng anh đã phủ lên người cô lần nữa, đôi mắt đen láy sâu hun hút ẩn chứa vẻ nguy hiểm.

Cô vội vàng chỉ ngón tay về phía anh, cảnh cáo: “Mai em có việc, anh…”

Lời chưa kịp nói hết đã bị nụ hôn của anh nuốt chửng. Cô được anh ôm lên, áp vào chiếc gương phía trước. Trong gương phản chiếu làn da ửng đỏ cùng cơ bắp căng chặt phía sau lưng.

Dường như biết Lâm Thính Vãn định nói gì, bàn tay ấm nóng của anh trực tiếp bịt lấy miệng cô. Mãi đến khi cảm giác quen thuộc ập đến lần nữa, cô nghẹn ngào không nói được trọn vẹn lời nào, anh mới buông ra, rồi chuyển sang nắm chặt eo cô.

Trước đây Tạ Kiến Hoài cũng hay làm càn, nhưng vì anh biết cô coi trọng công việc đến mức nào nên chưa bao giờ quá phận vào đêm trước ngày cô có lịch chụp. Thế nên Lâm Thính Vãn chỉ đoán anh sẽ ghen, hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ kéo cô lại thêm lần nữa.

Không chỉ thêm lần nữa, mà còn không chỉ một lần.

Rõ ràng anh biết cô đã đồng ý chụp ảnh cho Hạ Cẩn Chu, chỉ là chưa kịp nói với anh thôi, chứ đâu phải chụp xong mới thông báo. Vậy mà anh lại vì thế mà phá vỡ lời hứa, quan trọng nhất là còn dám bịt miệng không cho cô mở lời.

Anh còn muốn làm loạn đến đâu nữa?

Lâm Thính Vãn trước khi đi ngủ ấm ức trong lòng, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy cả người khó chịu. Tình trạng tay chân ê ẩm rã rời ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần hôm nay, khiến cô càng thêm bực bội.

Tối qua, Tạ Kiến Hoài đột nhiên nghe thấy cái tên Hạ Cẩn Chu, lại biết cô cố tình báo muộn hai ngày, không nhịn được mà ghen, không nhịn được mà tức giận, không nhịn được… nên đã làm thêm mấy lần.

Lúc này anh đã tỉnh táo nhận ra lỗi lầm, cũng thấy sắc mặt cô rất tệ, đứng ngoan ngoãn ngoài cửa phòng tắm, khẽ gọi: “Vãn Vãn.”

Lâm Thính Vãn bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói bình thản không nghe ra tâm trạng: “Em đã nói trước với anh về việc chụp cho Hạ Cẩn Chu chưa?”

“Rồi.”

“Anh có biết trước ngày chụp em cần ngủ sớm để giữ sức không?”

“Biết.”

“Có phải anh đã hứa với em mỗi ngày chỉ làm một lần đúng không?”

“Anh hứa rồi.”

Lâm Thính Vãn bước qua anh, cầm đồ đạc thiết bị chuẩn bị ra ngoài. Tạ Kiến Hoài theo sát phía sau không rời nửa bước, giọng nói hạ xuống thật nhẹ và thấp: “Vãn Vãn, anh sai rồi.”

Cô không đáp lời, mắt nhìn thẳng bước về phía trước. Anh lại gọi một tiếng: “Vợ ơi, anh biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau đâu.”

Đáp lại anh vẫn là sự im lặng. Lâm Thính Vãn vẫn không để tâm, lên xe cũng không định cho anh đi cùng. Anh phải nhanh tay lẹ mắt mở cửa rồi nghiêng người ngồi vào, động tác liền mạch mới không bị bỏ lại.

Trên đường đi, Tạ Kiến Hoài cố gắng bắt chuyện để hòa giải, nhưng cô luôn nhắm mắt, vẻ mặt như đang dưỡng thần. Anh mím môi, cuối cùng không mở lời nữa.

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự đón Khương Tư Nhan. Thấy Tạ Kiến Hoài ở ghế sau, cô ấy ôm bó hoa và áo cử nhân mở cửa ghế lái phụ. Vừa lên xe, cô đã cảm nhận được bầu không khí có chút không ổn, lễ phép chào một tiếng “Anh rể”, ánh mắt quan tâm nhìn về phía Lâm Thính Vãn.

Đôi bạn thân nhìn nhau, đều hiểu ý của đối phương. Họ im lặng suốt chặng đường đến cổng phụ trường Đại học Thịnh Nam.

Hạ Cẩn Chu đã đợi sẵn ở nơi đã hẹn, thấy Tạ Kiến Hoài đi cùng cũng không bất ngờ, chỉ mỉm cười chào Lâm Thính Vãn và Khương Tư Nhan.

Khương Tư Nhan đưa bó hoa trong lòng cho Hạ Cẩn Chu, chủ động bắt chuyện: “Trợ lý của Vãn Vãn chuẩn bị hai bộ áo cử nhân, màu ve áo khác nhau. Tớ nhớ cậu học ngành Tài chính ở Anh đúng không?”

Cậu ta nhận lấy bó hoa và túi quần áo, trả lời: “Đúng vậy, Giáng sinh năm ngoái tôi có đến London, tiếc là lúc đó không biết cậu đang du học ở đấy.”

Khương Tư Nhan và Hạ Cẩn Chu không có cơ hội nói chuyện riêng trong buổi họp lớp trước đây. Giờ đây, cô cố tình hỏi về cuộc sống du học ở Anh, và sánh bước đi phía trước cùng cậu ta. Cậu ta hiểu rõ trong lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Lâm Thính Vãn bị cô bạn thân bỏ lại phía sau, Tạ Kiến Hoài lập tức chớp lấy cơ hội bước đến bên cạnh, khẽ nắm lấy vạt áo cô, giọng trầm thấp: “Vãn Vãn, em đừng giận anh nữa mà.”

“Anh không phải biết bịt miệng sao, cần em để ý làm gì?” Cô hất tay anh ra, bước nhanh hơn.

Tạ Kiến Hoài sải bước đuổi theo, thẳng thắn nhận lỗi: “Tối qua anh ngứa tay.”

Nghe anh tự mắng mình thẳng thừng như vậy, Lâm Thính Vãn không khỏi liếc nhìn sang. Tạ Kiến Hoài nói tiếp: “Không chỉ ngứa tay.”

Cô không tiếp lời này. Tạ Kiến Hoài bèn tiếp tục tự kiểm điểm, xin lỗi suốt cả quãng đường.

Vào từ cổng phụ của Thịnh Nam có thể đi nhanh nhất đến sân vận động của trường. Đi trên con đường rợp bóng cây xanh, Lâm Thính Vãn gọi hai người đi phía trước: “Chụp ở đây trước đi, ánh sáng tốt đấy.”

Khương Tư Nhan gật đầu, nhận lấy bó hoa, bảo Hạ Cẩn Chu mặc áo cử nhân, giúp cậu ta chỉnh lại cổ áo và tóc, rồi hỏi: “Được chưa?”

Lâm Thính Vãn giơ máy ảnh lên thử ánh sáng: “OK, chuẩn bị bắt đầu.”

Khi cô làm việc, Tạ Kiến Hoài càng không dám quấy rầy, chỉ im lặng đứng bên cạnh ngắm nhìn, thấy sắc mặt cô đã đỡ hơn chút mới yên tâm. Anh lại quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩn Chu đang tạo dáng ở đằng xa, khẽ nhếch môi khinh thường vì sự điệu bộ của cậu ta.

Họ men theo con phố đi về phía sân vận động để chụp ngoại cảnh, sau khi hoàn thành sẽ vào lớp học chụp nội cảnh. Lâm Thính Vãn đang trò chuyện với Khương Tư Nhan về những bức ảnh vừa chụp, còn Hạ Cẩn Chu chậm lại nửa bước và chạm mặt Tạ Kiến Hoài.

“Chậc, cãi nhau à.” Giọng Hạ Cẩn Chu không hề che giấu sự hả hê.

Bầu không khí khác lạ giữa hai người họ hôm nay ai cũng có thể nhận ra. Cậu ta ngừng lại rồi nói thêm: “À, hình như không phải cãi nhau, mà là Tạ tổng đơn phương bị ghẻ lạnh.”

Tạ Kiến Hoài lạnh lùng liếc nhìn: “Liên quan gì đến người ngoài như cậu?”

“Không liên quan, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi thấy vui.” Cậu ta nhướng mày.

“Cậu Hạ khó mà hiểu được.” Tạ Kiến Hoài không hề nhượng bộ, đáp lại từng chữ một: “Đây là tình thú vợ chồng.”

“……”

Hạ Cẩn Chu định đáp lời thì nghe thấy Lâm Thính Vãn phía trước gọi cậu ta lại xem hiệu ứng ảnh, cậu ta nở nụ cười khiêu khích, chạy đến trước máy ảnh.

Tạ Kiến Hoài chỉ thấy lời nói và hành động của cậu ta cực kỳ trẻ con, nhưng khi nhìn thấy hai bóng người đứng rất gần nhau, anh lại vô thức siết chặt tay.

Ảnh kỷ yếu không khó chụp, Lâm Thính Vãn chỉ mất hai tiếng để kết thúc buổi chụp hôm nay. Cuối cùng, Hạ Cẩn Chu nói: “Trong túi vẫn còn một bộ cử nhân, tôi có thể chụp riêng với cậu một tấm được không?”

Đây không phải yêu cầu quá đáng, cô gật đầu đồng ý. Sau khi thay áo cử nhân, cô đưa máy ảnh cho Khương Tư Nhan.

Tạ Kiến Hoài ngồi ở hàng ghế cuối lớp học, thấy Lâm Thính Vãn mặc áo cử nhân, anh không kiềm được đứng dậy đi lên phía trước. Khi nhìn thấy họ đứng cạnh nhau chụp ảnh chung, ánh mắt anh dán chặt vào tay Hạ Cẩn Chu, đề phòng bất kỳ hành động không đứng đắn nào.

Cái lần ở cửa nhà hàng, cậu ta đã đưa tay sờ đầu Lâm Thính Vãn. Tạ Kiến Hoài đã nhìn thấy lúc đó và phải cố gắng lắm mới nhịn được mà không xuống xe, anh vẫn còn ghi nhớ đến tận bây giờ.

Nhưng người táy máy chân tay chỉ có mình anh.

Lâm Thính Vãn cười và chụp xong, sau khi cởi áo cử nhân, cô nghe cậu ta nói: “Từ nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông, chúng ta đều có ảnh chung, giờ cuối cùng cũng bổ sung được ảnh tốt nghiệp đại học rồi.”

Tạ Kiến Hoài nghe câu này, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi. Lâm Thính Vãn cong môi trêu chọc: “Người lưu ban không được phép báo cáo sai đại học.”

Lời này khiến cậu ta và Khương Tư Nhan bật cười, chủ đề cũng được chuyển đi suôn sẻ.

Sau mỗi bức ảnh đều có một câu chuyện. Hạ Cẩn Chu dù có muốn bù đắp nuối tiếc đến mấy, đằng sau bức ảnh tốt nghiệp đại học này cũng không có câu chuyện thanh xuân của riêng họ.

Tạ Kiến Hoài nghĩ đến điều này, sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng ngay sau đó anh nhận ra bản thân mình cũng không hề có câu chuyện thanh xuân nào với Lâm Thính Vãn. Không chỉ đại học mà cả nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông cũng đều không có.

Giá như người là thanh mai trúc mã với cô là anh thì tốt biết mấy.

Anh nghĩ vậy, lặng lẽ đi theo ra cổng phụ. Khương Tư Nhan nhận ra họ muốn nói chuyện riêng nên ho khan: “Anh rể, hay là chúng ta lên xe trước đi?”

Tạ Kiến Hoài nhìn chằm chằm hai bóng người phía trước, đứng yên không chịu nhúc nhích. Khương Tư Nhan đành phải khuyên thêm: “Họ sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa đâu, cứ để cho họ đi đi.”

“Tôi ở đây đợi.” Anh thản nhiên đáp, đứng thẳng tắp bên cạnh xe, luôn cảnh giác sợ Hạ Cẩn Chu sẽ làm ra bất cứ hành động vượt quá giới hạn nào.

“Cũng được.” Khương Tư Nhan nhớ đến hành vi trước đó của cậu ta, cũng đứng ở một chỗ không xa nhìn theo.

Hạ Cẩn Chu quay người lại, ánh mắt nồng cháy nhìn cô, khẽ hỏi: “Lâm Lâm, hôm nay có lẽ là lần cuối gặp nhau rồi, tôi ôm cậu một cái được không?”

“Không được.” Lâm Thính Vãn từ chối dứt khoát, hỏi: “Chẳng lẽ hai nhà Kiều – Hạ định vì chuyện này mà cắt đứt qua lại sao?”

“Sao có thể!”

“Vậy thì sau này vẫn còn cơ hội gặp lại.” Ý cô rất rõ ràng, đừng hòng dùng mấy lời sến sẩm này để lừa cô một cái ôm.

Vẻ mặt Hạ Cẩn Chu có chút bất lực, sau đó cậu ta mỉm cười: “Lâm Lâm, hy vọng cậu ngày càng tốt hơn, luôn sống cuộc sống mà cậu yêu thích.”

Lâm Thính Vãn gật đầu đáp: “Cảm ơn, hy vọng cậu cũng vậy.”

Nói đến đây thì không cần nói thêm gì nữa, cũng không có gì để nói thêm. Lâm Thính Vãn vẫy tay rồi quay người đi về phía xe ô tô. Tạ Kiến Hoài giúp cô mở cửa xe hàng ghế sau, quay đầu nhìn Hạ Cẩn Chu một cái rồi quả quyết lên xe đóng cửa.

Anh cố ý ưỡn thẳng lưng để che khuất thân hình Lâm Thính Vãn, qua cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt lạc lõng của Hạ Cẩn Chu từ xa, anh không khỏi nhếch môi.

Xe về đến cổng biệt thự, Khương Tư Nhan xuống xe trước, Lâm Thính Vãn cũng nhanh chóng xuống theo, chỉ để lại một câu: “Mấy hôm nay em không về nhà, ở đây với Tư Nhan.”

Tạ Kiến Hoài không kịp phản ứng, đợi đến khi hiểu ra ý cô là gì, cô đã đóng cửa xe. Anh chỉ có thể hạ cửa kính nhìn theo bóng lưng cô bước vào sân.

Bà xã của anh… bỏ nhà đi rồi sao?

Tạ Kiến Hoài muốn mở cửa xe đuổi theo, nhưng cánh cổng sân lại đóng từ bên trong. Cuối cùng anh nhận ra, mình mới chuyển về nhà được chưa đầy nửa tháng, lại phải một mình canh giữ phòng trống rồi.

Chiếc xe dừng lại ở cổng khá lâu, tài xế không dám thở mạnh. Một lúc sau, từ ghế sau vọng lại một câu: “Đến Thiên Thành.”

Khi đến văn phòng công ty, Chu Duật Kỳ đã sớm ngồi chờ ở trong. Thấy người bước vào, anh ta lập tức hỏi: “Tạ tổng, cậu nghĩ thế nào rồi?”

Ánh mắt Tạ Kiến Hoài lướt qua bức tường phía sau anh ta, nơi treo ảnh cưới của anh và Lâm Thính Vãn, dừng lại giây lát rồi thu về: “Có thể hợp tác, nhưng cần cậu giúp tôi làm một việc.”

Chu Duật Kỳ phấn khích đến mức đứng bật dậy: “Nói nói nói! Cậu cứ nói.”

“Cậu tìm cách để Kiều Dĩ Hạ đến khu Hải Loan.”

“Tôi á?”

Thấy Tạ Kiến Hoài nhìn mình bằng ánh mắt như thể nhìn tên ngốc, Chu Duật Kỳ giải thích: “Tôi nửa tháng nay còn chưa gặp cô ấy, làm sao mà nghĩ ra được cách giúp cậu?”

Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Cậu có thể trực tiếp mời cô ấy đến xem nhà mới của em gái mà.”

Tạ Kiến Hoài thấy cách này cũng ổn. Chu Duật Kỳ thấy vậy thì cong môi nói: “Đặt được thời gian nhớ báo cho tôi, tôi cũng muốn đến thăm nhà mới của anh em.”

Ý đồ của anh ta đã bày ra rõ ràng, muốn nhân cơ hội để đi gặp Kiều Dĩ Hạ, muốn một công đôi việc.

Tạ Kiến Hoài mặt không cảm xúc từ chối: “Cậu không xứng.”

“Đừng mà người anh em.” Chu Duật Kỳ thấy sắc mặt anh rất khó coi, vội vàng hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại muốn mời Kiều Dĩ Hạ đến nhà? Có phải gặp trục trặc gì trong chuyện tình cảm rồi không? Tôi giúp cậu phân tích nhé.”

“Vãn Vãn cãi nhau với tôi, bỏ nhà đi rồi.” Anh nói thẳng.

“Bỏ nhà đi?”

“Ừ.” Chu Duật Kỳ suýt bật cười thành tiếng, anh ta cố nhịn cười hỏi: “Vì sao thế?”

Tạ Kiến Hoài không muốn kể về chuyện hoang đường đêm qua, đằng nào thì anh ta cũng chẳng hiểu đâu, anh thản nhiên nói: “Cậu đừng bận tâm nguyên do, cứ nói xem phải làm thế nào đi.”

“Cô ấy giận từ hôm nay à?”

“Phải.”

Chu Duật Kỳ khuyên: “Thế thì tôi nghĩ cậu nên hoãn lại vài ngày, đừng dùng chiêu này ngay hôm nay, nếu không sẽ phản tác dụng đấy.”

Tạ Kiến Hoài nhíu mày hỏi: “Vậy mấy ngày này thì làm thế nào?”

“Thì xin lỗi đi chứ! Nhắn tin, mua quà, rồi cứ lẽo đẽo theo cô ấy nhận lỗi ấy.”

“Nhắn tin…”

Tạ Kiến Hoài lặp lại ba từ đó, đột nhiên nhớ đến nội dung tin nhắn Tạ Ninh từng gửi cho Lâm Thính Vãn, cô gọi những lời khen ngợi và tỏ tình kia là dễ thương, và còn rất thích.

Anh mở WeChat lên, nhấp vào khung trò chuyện được ghim ở trên cùng.

Ở một bên khác, Lâm Thính Vãn về đến biệt thự thay giày, sau khi cô ngồi xuống sofa phòng khách, Khương Tư Nhan mới mở lời hỏi: “Cậu với anh rể cãi nhau à? Sao thế?”

Cô không thể kể chi tiết cụ thể chuyện đêm qua, nên đành nói qua loa: “Chuyện chụp hình cho Hạ Cẩn Chu, tớ cố tình giấu anh ấy hai ngày, thế là anh ấy lại ghen tuông lung tung.”

Khương Tư Nhan không ngờ lại là chuyện này, nhưng cãi nhau vì ghen tuông thì không nghiêm trọng lắm, nếu Tạ Kiến Hoài thể hiện tốt thì vẫn có thể dỗ cô về nhà được.

So với việc anh nổi cơn ghen, phát điên làm loạn cả đêm, Lâm Thính Vãn còn bực hơn là việc anh không coi trọng công việc của cô, nếu không để Tạ Kiến Hoài nhận ra lỗi sai của mình, thì sau này trước mỗi buổi chụp hình, anh lại muốn hồ đồ làm càn thì sao đây?

Tuyệt đối không thể mở tiền lệ này, vì công việc cũng phải để anh nhận một bài học, vả lại Khương Tư Nhan sắp về London, cô cũng muốn ở đây bầu bạn với cô bạn thân thêm hai ngày.

“Được, vậy cậu cứ ở đây đi, tớ với cậu còn có thể trò chuyện.”

“Phải rồi, đằng nào thì tạm thời cũng chưa có đơn mới, ảnh của Hạ Cẩn Chu cũng không vội sửa.”

Lâm Thính Vãn mỉm cười ôm lấy cánh tay, đang định hỏi Khương Tư Nhan xem hai ngày tới muốn đi chơi ở đâu thì tin nhắn điện thoại đến, cô nhấp mở ra và thấy hình đại diện quen thuộc.

Tạ Kiến Hoài: [Vợ yêu, anh sai rồi, anh đã tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc, xin lỗi em, là anh có tội.]

Tin nhắn này tuy có hơi kỳ quái, nhưng vẫn được coi là bình thường, thế nhưng ngay sau đó lại đến thêm ba tin nữa.

Tạ Kiến Hoài: [Vợ yêu, anh yêu em lắm, anh sắp bị em làm cho mê mẩn rồi đây, em đúng là nữ thần của đời anh.]

Tạ Kiến Hoài: [Vợ yêu, em quá đẹp, quá thơm, quá mềm mại, là do anh không thể cưỡng lại được mị lực của em, mới phạm phải lỗi lầm lớn như thế này.]

Tạ Kiến Hoài: [Vợ yêu, anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em, cho dù em có giận dỗi thì em vẫn luôn là tình yêu lớn nhất của đời anh.]

Lời tác giả:

Vãn Vãn: Lại ai chọc anh ấy rồi à?

Tạ tổng ngày trước: 《Kỳ quái đến cực điểm》《Chuyện này đời này không thể xảy ra》

Tạ tổng bây giờ: Vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu.

Bình Luận (0)
Comment