Lâm Thính Vãn tới Quảng Châu xong lại chào tạm biệt Tạ Kiến Hoài, thấy vẻ mặt anh đầy miễn cưỡng khi quay về Thâm Thành làm việc, cô không nhịn được cười: “Bây giờ như thế này mà anh còn không chịu nổi, vậy đợi đến tháng Mười em ra Bắc Kinh thì anh biết làm sao?”
Tạ Kiến Hoài trả lời dứt khoát: “Tháng Mười sẽ không bận như vậy, anh có thể không làm việc.”
Lâm Thính Vãn nhướng mày hỏi lại: “Anh chắc chứ?”
Thực ra anh không chắc. Tháng Mười là lúc bắt đầu quý Bốn, thường cần tổ chức các cuộc họp phân tích kinh doanh, tổng kết thành quả của ba quý trước và họp với ban quản lý để đặt mục tiêu cho đợt nước rút cuối năm.
Những năm trước, Tạ Kiến Hoài thấy việc xử lý những chuyện này rất đỗi bình thường, chỉ là công việc thường lệ, không hề cảm thấy có vấn đề gì khi họp hành như vậy. Nhưng năm nay, anh lại đột nhiên nhận ra điều không ổn.
Quý Một phải đặt mục tiêu, giành chiến thắng mở màn. Quý Hai là mùa cao điểm của các dự án, phải đạt mức hiệu suất cao nhất. Quý Ba là giữa năm, vừa phải tổng kết nửa đầu năm, vừa phải triển khai kế hoạch nửa cuối năm. Quý Bốn phải tổng kết và chạy nước rút, quyết thắng trận cuối cùng.
Nhìn lại thì, cả năm trời hóa ra giai đoạn nào cũng vô cùng quan trọng.
“Anh sẽ cố gắng hết sức.” Tạ Kiến Hoài nói một cách nghiêm túc: “Chế độ của công ty có chút vấn đề, lần này anh về sẽ điều chỉnh.”
“Anh nói nghiêm túc đến mức em suýt tin luôn đấy.” Lâm Thính Vãn bật cười, lắc lắc cánh tay anh rồi nói: “Thôi mà, em vì sự nghiệp mà còn chuyên tâm chạy ra đây học rồi, anh cũng không được lơ là, họp hành cho tốt, ngoan ngoãn đi làm đi.”
“Anh đã xây dựng sự nghiệp nhiều năm rồi, sau này sẽ xây dựng em…”
Tạ Kiến Hoài vừa nói được nửa câu, Lâm Thính Vãn vội đưa tay bịt miệng anh lại, hạ giọng nhắc nhở, nghiến răng: “Giữa thanh thiên bạch nhật, không được nói mấy lời sốt ruột như thế!”
Thấy anh gật đầu đồng ý, cô mới buông tay, cũng không dám khuyên thêm chuyện công việc nữa, chỉ khẽ ho một tiếng: “Anh tự liệu đi.”
“Ở nhà em cũng không cho anh nói.”
“…”
Lâm Thính Vãn mỉm cười nói: “Bởi vì ở nhà nói và làm chỉ được chọn một trong hai, anh muốn chọn cái trước à?”
Tạ Kiến Hoài lập tức từ chối: “Vậy thì thôi.”
So với việc làm, khả năng nhẫn nhịn của miệng anh mạnh mẽ hơn, h*m m**n cũng thấp hơn một chút.
“Thôi nhé, em đi đây, anh mau mua vé về đi.” Lâm Thính Vãn hất cằm về phía anh, rồi quay lưng đi về hướng gọi xe.
“Anh đã đến tận đây rồi.” Tạ Kiến Hoài bước theo, nắm lấy tay cô: “Đưa em về nhà.”
Lâm Thính Vãn liếc nhìn anh, biết rằng dù có từ chối nữa thì anh cũng sẽ không nghe theo, cô đành để mặc anh đưa vào tận khu chung cư, dịu dàng trấn an: “Tuần sau là gặp lại nhau rồi, thời gian trôi nhanh lắm.”
Tạ Kiến Hoài không nghĩ vậy, anh cảm thấy hơn nửa tháng này trôi qua đặc biệt dài đằng đẵng, công việc và họp hành không hồi kết, vòng lặp ngày qua ngày, cứ như thể sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Mấy năm trước anh đã sống những ngày tháng khổ sở như thế này ư?
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, theo thói quen dặn dò: “Ăn uống đầy đủ, ngủ sớm nhé.”
Nói xong, anh nhớ tới lúc trước cô nói ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài, nhớ tay nghề của dì Triệu, lại hỏi: “Bây giờ em ăn gì mỗi ngày?”
“Điểm tâm sáng, bò viên, hải sản, lẩu, gà rán, đồ nướng, món Quảng Đông…” Lâm Thính Vãn đọc một chuỗi món ngon, trả lời: “Tùy tâm trạng, thay đổi liên tục.”
“Anh hiểu rồi.” Thấy trời cũng đã tối, Tạ Kiến Hoài ôn tồn nói: “Em lên đi.”
“Vâng, anh về nhà nhớ đi đường cẩn thận nhé.”
Tạ Kiến Hoài đứng ở cửa tòa nhà, nhìn bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, anh mới quay lưng đi ra ngoài khu chung cư, lên xe trở về Thâm Thành.
Lâm Thính Vãn mở cửa về nhà, Lạc Hoà không có ở đó, có lẽ là tự mình chạy đi chơi rồi. Ngày mai cô cần đi học với thầy Trần, nên nhanh chóng đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngày hôm sau, nhà có một cô giúp việc đến, chuyên lo bữa trưa và bữa tối cho cô. Đây là Tạ Kiến Hoài cố ý mời tới, ý anh là không thể ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài, không sạch sẽ.
Anh đã về nhà họ Kiều thăm ông bà ngoại, cũng giúp cô hỏi thăm chuyện của Chu Duật Kỳ và Kiều Dĩ Hạ, nói với cô là họ chưa hòa giải, nhưng vẫn giữ quan hệ có thể gặp mặt.
Lâm Thính Vãn ban ngày học tập, buổi tối gọi video trò chuyện với anh. Cuối tuần Tạ Kiến Hoài lái xe tới, hai người đi ăn nhà hàng nổi tiếng mà cô vẫn hằng mong nhớ, nhưng tiếc là hương vị rất bình thường, phải ra ngoài ăn một cây kem cô mới thấy dễ chịu hơn.
Lại thêm hai tuần trôi qua, cô tranh thủ quay về Thâm Thành vì nhớ ông bà ngoại. Sau khi ở nhà họ Kiều hai ngày thì cô quay lại Quảng Châu.
Tám tuần, mười sáu buổi học, nghe thì rất dài, nhưng Lâm Thính Vãn lại thấy thời gian trôi qua chớp nhoáng, thoáng cái đã đến buổi học cuối cùng vào cuối tháng Tám.
Thầy Trần lật xem các tác phẩm mới mà Lâm Thính Vãn đã chụp trong hai tháng này, lướt qua từng bức ảnh trên màn hình, vẻ mặt ông không hề thay đổi, khiến cô có chút căng thẳng.
Sau một lúc lâu, cô không nhịn được chủ động mở lời: “Thầy Trần, ảnh của em có tiến bộ không ạ?”
“Tiến bộ thì đương nhiên là có, nhưng mà…”
“Khoan đã!” Lâm Thính Vãn cắt ngang lời ông định nói tiếp.
Hai tháng tiếp xúc, cô quá hiểu tính cách của thầy: Có gì nói thẳng, đẹp là đẹp, không được là không được, khen hay chê đều không vòng vo.
Cô hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi thầy, mời thầy nói tiếp ạ, em đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Thầy Trần bật cười vì hành động này của cô, giọng điệu vốn nghiêm khắc cũng trở nên ôn hòa hơn: “Tiến bộ của em thực ra rất rõ ràng, em tự so sánh với các tác phẩm trước đây chắc cũng nhận ra, phong cách dần dần hình thành rồi. Nhưng em phải biết rằng chỉ trong hai tháng, muốn có sự thay đổi long trời lở đất là điều không thể. Sau này em vẫn cần luyện tập nhiều hơn, để phong cách trở nên độc đáo và rõ nét hơn. Khi nào cộng đồng mạng vừa nhìn đã nhận ra là tác phẩm của em, thì tức là em đã thành công.”
Lâm Thính Vãn nghe ra lời thầy nói về cơ bản là lời khen, tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều, hỏi: “Về bố cục và kỹ thuật thì sao ạ?”
“Kỹ thuật của em thì luôn tốt, thuộc kiểu nhiếp ảnh gia có năng khiếu.” Thầy Trần khen ngợi, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, về phần hậu kỳ có thể trau chuốt thêm một chút. Mặc dù hiện tại không ít nhiếp ảnh gia đều thuê chuyên viên hậu kỳ để chỉnh sửa ảnh, nhưng tôi vẫn cho rằng tự mình chụp, tự mình chỉnh sửa ảnh là tốt nhất.”
“Em hiểu ạ, sau này em cũng sẽ đi học thêm các khóa hậu kỳ.” Lâm Thính Vãn đáp lời, rồi hỏi: “Vậy sau này các tác phẩm em chụp, em có thể gửi cho thầy xem được không ạ?”
“Được chứ.” Thầy Trần đồng ý ngay: “Hơn nữa, dù em không chủ động gửi cho tôi, biết đâu tôi vẫn sẽ lướt thấy trên các nền tảng mạng xã hội.”
“Cái này thì đúng là có khả năng.” Cô cười nói tiếp lời.
Hai tháng qua, tài khoản của Lâm Thính Vãn lại tăng thêm không ít người hâm mộ, vài bộ ảnh cô đăng lên có số liệu khá tốt. Cô vẫn cảm thấy vui khi nhìn thấy chúng, nhưng tâm trí đã đặt nhiều hơn vào việc trau dồi kỹ thuật và phong cách, không còn quá chú trọng vào số liệu như trước.
Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, thầy Trần cũng biết cô là người phóng khoáng, ông cười rồi bắt đầu giảng nội dung của ngày hôm nay.
Khi buổi học kết thúc, ông quan tâm hỏi: “Sau này em có dự định gì?”
Lâm Thính Vãn nghĩ ngợi một lát, thành thật trả lời: “Thầy có biết cô A Chu không ạ? Cô ấy là nhiếp ảnh gia mạng nổi tiếng nhất trong ngành. Tháng Mười này cô ấy sẽ mở lớp tại Bắc Kinh, em muốn đăng ký khóa học trực tiếp của cô ấy để đi học.”
“Tôi có xem qua video của cô ấy, phong cách cá nhân rất rõ ràng, em học lớp của cô ấy đúng là ‘bắt đúng bệnh’, chắc chắn sẽ học được nhiều điều.” Thầy Trần bày tỏ sự tán thành.
“Hoá ra thầy cũng quan tâm đến cô ấy ạ, em cứ nghĩ thầy sẽ không thích kiểu nhiếp ảnh gia mạng này.” Lâm Thính Vãn có chút bất ngờ, bởi vì có rất nhiều nhiếp ảnh gia thương mại coi thường nhiếp ảnh gia mạng.
Thầy Trần lắc đầu: “Mạng hay không mạng, đều là nhiếp ảnh gia cả.”
Lâm Thính Vãn cong môi cười: “Là em đã suy nghĩ thiển cận rồi. Hai tháng này rất cảm ơn sự giúp đỡ của thầy, em sẽ tiếp tục nỗ lực, cũng chúc sự nghiệp của thầy ngày càng phát triển hơn.”
Cô chào tạm biệt thầy Trần như thường lệ, cầm máy ảnh quay về khu chung cư, bỗng nhiên có chút buồn bã khó tả, cảm thấy duyên thầy trò này quá ngắn ngủi, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại nữa.
Lâm Thính Vãn khẽ thở dài, ngay khoảnh khắc ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng phía trước, hình như đã đợi cô ở dưới lầu khá lâu rồi.
Cô chạy nhanh tới ôm chầm lấy anh, cười nói: “Sao anh lại đến sớm thế!”
“Đón em về nhà, tất nhiên là phải đến sớm rồi.” Tạ Kiến Hoài ôm chặt cô.
“Đúng rồi, cuối cùng cũng được về nhà rồi.”
Nỗi buồn lúc trước của Lâm Thính Vãn dần tan biến. Quảng Châu rất tốt, thầy giáo cũng rất tốt, nhưng đều không thể sánh bằng ngôi nhà của cô.
Tạ Kiến Hoài vòng tay ôm eo cô đi thẳng về phía bãi đỗ xe, hoàn toàn không có ý định để cô lên lầu.
“Hành lý của em vẫn còn ở trên kia mà.”
“Anh đã cho người gửi về rồi.”
Anh thực lòng ủng hộ cô đi học, nhưng nỗi nhớ da diết suốt hai tháng xa cách cũng là thật. Anh đã mong ngóng đến mòn mỏi, chỉ muốn mau chóng đưa cô về nhà.
Tạ Kiến Hoài lại tự mình lái xe tới, Lâm Thính Vãn lo anh sẽ mệt mỏi mà ngủ gật khi lái xe, nên cô không ngừng kể những chuyện xảy ra trong tuần này. Dĩ nhiên, cô cũng rất thích chia sẻ những chuyện vụn vặt đó với anh.
Ba tiếng sau, cô về đến khu Hải Loan. Cô đẩy cửa bước vào nhà, dang rộng vòng tay cười rạng rỡ nói: “Hoa của tôi, cỏ của tôi, cá của tôi, pha lê và mèo chiêu tài của tôi, và cả…”
Cô quay người đối diện Tạ Kiến Hoài, mắt lấp lánh: “Chồng của em, em về rồi!”
“Chào mừng em về nhà.” Anh nghiêm túc tiếp lời: “Ăn mừng một chút đi.”
“Xí!” Lâm Thính Vãn không chút khách khí rụt tay lại, đi vào phòng khách, kiểm tra hoa cỏ và cá của mình, xác nhận tất cả đều bình an vô sự.
Tạ Kiến Hoài cười khẽ một tiếng, thay giày rồi đi theo vào. Anh dặn dì Triệu làm bữa tối trước, đặc biệt gọi mấy món cô thường thích ăn, rồi mới ngồi xuống sofa.
Lâm Thính Vãn đang liên hệ với blogger A Chu, chuẩn bị đăng ký khóa học tháng Mười. Anh liếc nhìn màn hình, hỏi: “Mấy giờ bắt đầu học?”
“Sau Quốc Khánh, đúng lúc lưu lượng người sẽ giảm bớt một chút, Bắc Kinh cũng vào thu rồi, giáo viên sẽ kèm một người chụp ảnh phong cảnh mùa thu.” Cô vừa trả lời tin nhắn vừa giải thích: “Nhưng khoá học chỉ có một tuần thôi, em đang hỏi giáo viên xem có thể sắp xếp thêm buổi kèm riêng không, có thể trả thêm phí.”
“Vậy chẳng phải sẽ phải ở lại Bắc Kinh rất lâu sao.”
“Đúng thế ạ.”
Tạ Kiến Hoài có thể chấp nhận xa cách một tuần, nửa tháng cũng miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng nếu là một hai tháng, anh thực sự không thể bỏ công việc công ty để tới Bắc Kinh ở bên cô.
Bắc Kinh không gần như Quảng Châu, đi lại trên đường cũng mất không ít thời gian, việc đi đi về về giữa hai thành phố là không thực tế.
Anh đang suy tính làm thế nào để “lừa” bố mình đi quản lý công ty, Lâm Thính Vãn lại nói: “Đúng lúc Hứa Chi Thanh và Tạ Gia Hành vẫn còn ở Bắc Kinh, em tiện thể qua chụp cho họ một bộ ảnh, so sánh xem nửa năm qua kỹ năng chụp ảnh của em thay đổi thế nào.”
Tạ Kiến Hoài nghe thấy tên em trai, chợt nhớ ra một chuyện: “Hình như họ chuẩn bị về Thâm Thành rồi.”
“Thật ạ? Em chưa nghe Chi Thanh nhắc đến, em hỏi lại thời gian cụ thể, kẻo em qua đến nơi thì họ lại về rồi.” Lâm Thính Vãn vừa nói vừa tìm Hứa Chi Thanh trong danh sách, gửi tin nhắn hỏi chuyện này.
“Ừ, nên hỏi.” Tạ Kiến Hoài cũng quan tâm đến ngày cụ thể.
Công việc của Hứa Chi Thanh rất bận, thường sẽ không trả lời tin nhắn ngay lập tức. Lâm Thính Vãn tiếp tục nói chuyện với nhiếp ảnh gia về việc kèm riêng. Cô A Chu nhanh chóng đồng ý và báo một mức giá khá cao, bảo cô suy nghĩ thêm.
Mức giá này đối với Lâm Thính Vãn không phải là gánh nặng, cô lập tức đặt nửa tháng kèm riêng, học phí lên đến hàng vạn, không bao gồm chi phí người mẫu và trang điểm.
Sau khi thương lượng xong, cô định trả tiền đặt cọc. Tạ Kiến Hoài thấy vậy thì nói: “Để anh.”
“Không cần đâu, em trả được mà.”
“Không liên quan đến giá tiền.” Anh giải thích: “Đây là cách anh bày tỏ sự ủng hộ với em.”
Lâm Thính Vãn nghe vậy không từ chối nữa, để anh trả tiền thay mình, rồi chớp mắt cười nói: “Vậy chi phí chỗ ở của em ở Bắc Kinh cũng nhờ Tạ tổng hỗ trợ nhé?”
“Chỗ ở Bắc Kinh thì nên nhờ Lâm nhị tiểu thư.” Tạ Kiến Hoài dừng một chút, giọng điệu có chút ý vị thâm sâu: “Anh hơi nhớ khách sạn Vạn Tinh rồi.”
“…”
Lâm Thính Vãn ném chiếc gối ôm trên sofa vào lòng anh, đứng dậy đi về phía nhà bếp xem dì Triệu đã nấu cơm xong chưa.
Sau bữa tối, cô nhận được hồi âm của Hứa Chi Thanh, và chuyển lời cho Tạ Kiến Hoài: “Chi Thanh nói chưa đặt ngày cụ thể, nhưng họ sẽ về sau khi trải qua mùa thu Bắc Kinh.”
Anh theo bản năng nhíu mày: “Trải qua mùa thu gì chứ.”
“Mùa thu Bắc Kinh vừa đẹp vừa lãng mạn, đương nhiên là phải trải qua rồi.” Lâm Thính Vãn nhìn ra anh muốn họ nhanh chóng quay về, không khỏi trêu chọc: “Sao, nhớ cậu em trai thân yêu của anh à?”
“Anh chưa có bị điên.” Tạ Kiến Hoài mặt không cảm xúc nói.
Lâm Thính Vãn bật cười một tiếng, uống hết cốc nước cam dì Triệu ép, đứng dậy cảm thán: “Về nhà thật tốt, toàn là những mùi vị quen thuộc.”
Cô đi về phía ngoài phòng ăn, tuyên bố kế hoạch của mình: “Tối nay em phải ngủ một giấc thật ngon.”
“Tối mai đi.” Tạ Kiến Hoài không nhanh không chậm đi theo sau.
“Em không!” Lâm Thính Vãn nghe ra ý trong lời nói của anh, quay đầu lườm anh: “Chỉ tối nay được nghỉ ngơi thôi.”
Anh bình thản khuyên nhủ: “Sáng mai anh có cuộc họp, nhưng ngày kia anh nghỉ ở nhà. Anh nghĩ em nên cân nhắc lại.”
Lâm Thính Vãn cảm thấy mình nên tặng anh hai cú đấm, cô bực bội nói: “Nói đi, tối nay anh có tính toán gì?”
Tạ Kiến Hoài bình tĩnh tiếp lời: “Tiếp tục dạy em học bơi.”
Lâm Thính Vãn nhướng mày, anh nói tiếp: “Trước tiên sẽ dạy em ở trên giường, dạy xong rồi mới xuống nước.”
Lời tác giả:
Tiểu Vãn: Dạy, dạy, dạy, chỉ giỏi cái trò dạy!