Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 74

Hôm nay Lâm Thính Vãn thật sự quá mệt mỏi, vừa phải dậy sớm để dành sức học lớp nhiếp ảnh gia, lại còn ngồi xe ba tiếng đồng hồ để quay về Thâm Thành, cô quả thực không còn chút sức lực nào để học bơi nữa.

Cô ôm chặt lấy đầu người đàn ông trước mặt, không cho phép anh có thêm bất kỳ động tác nào nữa, trực tiếp ngăn cản anh đưa tay lấy cái thứ hai.

“Em mệt lắm, em muốn ngủ ngon cơ…” Lâm Thính Vãn nhắm mắt lại cằn nhằn, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi.

“Em như thế này,” Giọng Tạ Kiến Hoài nghèn nghẹn, có vẻ hơi ấp úng: “Không giống mệt chút nào.”

Lâm Thính Vãn lúc này mới muộn màng nhận ra rằng cô đang ấn cả khuôn mặt anh vào ngực mình, liền vội vàng buông tay ra, nghiêng đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị đi ngủ.

Tạ Kiến Hoài cũng không gọi dậy hay làm phiền cô nữa, chỉ khẽ nói: “Đổi sang ngày mai vậy.”

Cô thờ ơ “Ừm” một tiếng, xem như đã đồng ý với lời anh nói.

Tạ Kiến Hoài tắt đèn ngủ rồi nằm xuống bên cạnh, ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng một lần nữa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má, sau khi hôn xong thì thật sự không còn bất kỳ động tác nào thêm nữa.

Ngày hôm sau, Lâm Thính Vãn bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện, tuy đã cố ý hạ thấp giọng nhưng cô vẫn nghe rõ được vài câu.

“Hủy đi, hôm nay tôi không có thời gian.”

“Công ty sẽ không sụp đổ nếu không họp đâu.”

“Nói là tôi có việc rất quan trọng cần phải làm.”

“Cậu tự bịa ra một lý do đi.”

“……”

Lâm Thính Vãn mơ màng trở mình, bực bội vỗ nhẹ vào người Tạ Kiến Hoài bên cạnh. Anh nắm lấy bàn tay đó, rồi nói thẳng với người trợ lý ở đầu dây bên kia: “Cậu tự giải quyết.”

Anh cúp điện thoại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh. Lâm Thính Vãn mãn nguyện rúc sâu vào chăn, tưởng rằng mình có thể ngủ tiếp, nhưng một bàn tay quen thuộc lại vén váy cô lên, cảm giác ấm nóng áp vào, kéo cô trở về từ bờ vực của giấc mơ một cách đột ngột.

Cô khẽ hừ một tiếng, mở mắt ra, nhìn thấy đầu anh đang ở trên người mình, theo thói quen đẩy nhẹ: “Mới mấy giờ chứ, mau ngủ đi…”

Tạ Kiến Hoài thuận theo lực đẩy nhẹ tênh của cô đi xuống, hoàn toàn không có ý định dừng lại, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy: “Đã là ngày hôm sau rồi.”

Khi Lâm Thính Vãn muốn nói thêm điều gì đó, cô cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt và nóng bỏng, cô lập tức tỉnh táo hơn vài phần, không tự chủ siết chặt ga trải giường, hơi thở ngày càng nặng nề và cô không kìm được phát ra những tiếng r*n r* vụn vặt, xen lẫn với tiếng nước khe khẽ vang lên bên tai.

Đèn trong phòng không bật, chỉ có ánh dương ngoài cửa sổ xuyên qua khe rèm chiếu vào. Gió nhẹ thổi làm tấm rèm đung đưa, lúc nhanh lúc chậm như có nhịp điệu.

Cô không biết đã trôi qua bao lâu, Tạ Kiến Hoài lại đè lên người cô một lần nữa, cuối cùng thành thạo xé toang cái bao thứ hai chưa dùng đến từ tối qua.

Một vệt nắng bên ngoài cửa sổ chiếu lên làn da. Anh biết thời gian buổi sáng còn rất dài, không hề vội vàng, những ngón tay thon dài như muốn nắm bắt ánh nắng, siết chặt trong vầng sáng, nhẹ nhàng cắn lấy chút ánh hồng nhỏ nhoi đang tràn ra.

Ánh dương dần dần trải rộng trên cơ thể theo nhịp gió thổi, anh không nhanh không chậm ma sát trên đùi cô, cho đến khi lại toát ra ánh sáng lấp lánh.

Anh khàn giọng nhắc nhở: “Ánh sáng đỏ rồi.”

“……”

Cô khó chịu r*n r* không ngừng, hiểu rõ anh là cố ý, cô duỗi chân định đạp anh ra, nhưng lại đá trúng chỗ giữa. Bên tai cô truyền đến tiếng rên trầm đục, sâu lắng và bị nén lại của người đàn ông, khiến cả người cô nóng bừng lên.

Lâm Thính Vãn bị lật người lại, bên tai là giọng nói vừa trầm vừa nhẹ của anh: “Em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp.”

Bây giờ cơ thể cô còn tỉnh táo hơn cả đầu óc, biết ý đồ của anh nên cô phản đối với vẻ buồn ngủ nồng đậm: “Như thế này làm sao mà…”

Chữ ngủ cuối cùng bị sự va chạm bất ngờ làm cho vỡ vụn. Cô hoàn toàn bị mở ra trong ánh dương chiếu rọi lặp đi lặp lại.

Đúng nghĩa là ánh nắng mặt trời thật sự.

Chuông điện thoại di động đột nhiên reo lên, vang vọng rõ rệt trong phòng ngủ yên tĩnh, nhưng Tạ Kiến Hoài dường như không hề nghe thấy, thậm chí không hề chậm lại, nhịp điệu không hề xáo trộn chút nào.

Cô không kìm được nhắc nhở: “Điện thoại anh đang reo kìa.”

“Kệ nó đi.”

“Hơi… ồn.”

Tạ Kiến Hoài nghe thấy lời này mới chịu dừng lại, nhưng không vì thế mà buông tha cho cô, anh khẽ nói: “Giúp anh lấy qua đây.”

Lâm Thính Vãn quả thực tiện hơn anh trong việc lấy điện thoại, cô nhìn thoáng qua màn hình rồi nói: “Trợ lý của anh.”

Cô đang định đưa ra phía sau thì anh lại tiếp tục tiến tới, lực mạnh đến mức khiến cô suýt nữa không giữ vững được điện thoại.

“Em nghe máy đi.”

“Trợ lý của anh, anh tự…” Lời phản đối của cô bị nhịp độ ngày càng nhanh của anh cắt ngang, cô chỉ có thể dặn dò: “Vậy thì anh đừng động nữa.”

Anh không đáp lời, cũng không có ý định đồng ý. Bị gián đoạn vào lúc này vốn đã rất khó chịu rồi.

Lâm Thính Vãn kết nối và bật loa ngoài, giọng nói lo lắng của trợ lý từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tạ tổng, đã có cổ đông đến rồi ạ, tôi thật sự không thể tìm ra lý do để hủy cuộc họp sáng nay, anh mau đến đi ạ.”

Tạ Kiến Hoài cúi mắt chuyên tâm vào việc đang làm, thản nhiên trả lời hai chữ: “Không đến.”

Cô suýt nữa kêu thành tiếng, vội vàng bịt miệng lại, quay đầu lườm anh, ánh mắt ý muốn hỏi “Không phải đã hứa với em là không động nữa sao”.

Anh giả vờ như không hiểu, trực tiếp tránh đi ánh mắt rồi tiếp tục. Cô lại nghe thấy trợ lý nói: “Thật sự không được đâu Tạ tổng, cổ đông nói cuộc họp hôm nay rất quan trọng.”

Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, toàn thân không tự chủ được siết chặt lại, nước mắt kìm nén chực trào ra trong hốc mắt. Khi cô cố gắng chạy về phía trước, cô bị cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua eo kéo trở lại trong lòng, chỉ có thể quay đầu lại trừng mắt nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ. Dáng vẻ này lại đổi lấy hành động càng thêm phóng túng của anh.

“Không quan trọng.” Anh lại đáp ba chữ, hơi thở đã có chút không ổn định.

“Tạ tổng, mười giờ đúng không gặp không về tại phòng họp! Tôi chỉ có thể lùi tối đa cho anh đến mười rưỡi.”

Trợ lý vừa nói xong câu này thì cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Tạ Kiến Hoài cơ hội từ chối lần nữa. Lâm Thính Vãn thấy vậy bèn rụt tay lại, cười khoái chí ra tiếng.

“Cười gì thế?”

“Cười Tạ tổng chứ sao, chẳng còn chút uy nghiêm nào cả.”

“Thế à.”

Giọng anh khẽ khàng, nhưng lực tay lại hoàn toàn ngược lại, đột ngột nắm lấy đùi cô kéo sát đến mép giường, lật người cô lại đối diện với mình và bắt đầu lại từ đầu.

Chẳng mấy chốc cô đã không thể cười nổi nữa, và cũng hối hận tại sao mình lại đi trêu chọc anh.

Anh không đối phó được với trợ lý ở tận công ty, lẽ nào còn không đối phó được cô đang ‘gần trong gang tấc’ thế này ư?

Lâm Thính Vãn vặn vẹo thân mình không chịu hợp tác: “Anh đừng làm loạn nữa, mau đi họp đi.”

“Em đừng làm loạn nữa, anh sẽ nhanh hơn.”

“……”

Tạ Kiến Hoài cuối cùng cũng buông tha cho Lâm Thính Vãn vào lúc mười giờ mười phút. Sau khi bước ra từ phòng tắm, anh cúi xuống hôn lên trán cô: “Anh đến công ty họp đây, sẽ về ngay.”

Cô mệt đến mức lười nhấc mí mắt, lật người, bực bội nói: “Anh không về cũng được.”

Bước chân anh khẽ khựng lại, quay đầu nhìn cô: “Vậy anh đưa em đến công ty nhé.”

“…… Đi nhanh về nhanh!”

Lâm Thính Vãn sau khi trở về đã nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, về nhà họ Kiều thăm ông bà ngoại, tiện thể gọi Kiều Dĩ Hạ về cùng.

Tạ Kiến Hoài kể từ khi cô về Thâm Thành, lại bắt đầu lơ là công việc, tự động tan làm trước bữa tối để kịp đến nhà họ Kiều.

Cả nhà ngồi trước bàn ăn, Kiều Dĩ Hạ đối diện với vợ chồng cô, ngước mắt lên là thấy Tạ Kiến Hoài gắp thức ăn cho Lâm Thính Vãn, thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm đôi câu, thân mật cứ như chốn không người.

Khi Lâm Thính Vãn lần nữa chỉ huy Tạ Kiến Hoài gắp đĩa tôm xào ở đằng xa, Kiều Dĩ Hạ cuối cùng không nhịn được trêu chọc: “Em đi Quảng Châu một chuyến, giờ đến tự gắp thức ăn cũng không làm được nữa hả?”

Lâm Thính Vãn nghe vậy liền quay đầu nhìn ông bà ngoại, giọng ngọt xớt: “Ông bà ơi, chị con muốn kiếm một người chồng gắp thức ăn cho chị rồi kìa.”

Kiều Dĩ Hạ lập tức giơ tay đầu hàng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm: “Coi như chị chưa nói gì.”

Lâm Thính Vãn cười đắc ý ra tiếng, nhưng bà cụ Kiều và ông cụ Kiều lại coi chuyện này là thật, quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, chuyện hôn sự của con có tiến triển gì mới không? Có quen được người đàn ông nào thấy đáng tin cậy không?”

Kiều Dĩ Hạ xua tay, tùy tiện trả lời: “Con ngày nào cũng ở công ty, làm gì có tiến triển mới nào ạ.”

Ông cụ Kiều vuốt chòm râu nhỏ, nói với giọng tâm tình: “Chính là ở công ty mới có tiến triển mới đấy chứ.”

“Đúng đấy ạ, ở công ty tiếp xúc được với nhiều đàn ông khác nhau mà.” Lâm Thính Vãn không sợ chết mà hùa theo: “Hồi chọn chồng cho em, chẳng phải chị đều nắm rõ mọi thông tin về các ứng viên sao.”

“Ồ, thế à.” Tạ Kiến Hoài lúc này cũng lên tiếng, liếc mắt nhìn sang, đáy mắt hàm chứa ý vị khó lường: “Vậy em hài lòng nhất với ai?”

“Là Chu Duật Kỳ đó, ứng viên số một trong lòng chị ấy, người mà chị ấy từng hết lời tiến cử.”

Kiều Dĩ Hạ lườm cô một cái, sau đó mới giải thích: “Xin lỗi em rể nhé, hồi đó chị bị mù mắt.”

Bà cụ Kiều cũng nhớ chuyện này, lúc đó hai cô cháu mỗi người có một ứng viên lý tưởng, còn từng nghiêm túc thảo luận xem ai đáng tin cậy nhất. Còn ông cụ Kiều thì cứ giữ kín không nói, cuối cùng người mà ông ưng ý là Tạ Kiến Hoài lại lặng lẽ ‘lên ngôi’.

“Dạo trước không phải vẫn hợp tác với nhà họ Chu sao, cậu ta đắc tội gì với con à?” Bà Kiều quan tâm hỏi.

“Không ạ.”

Kiều Dĩ Hạ giờ đã hiểu rõ Chu Duật Kỳ không phải vì lợi ích mà từ bỏ Lâm Thính Vãn, không thể lấy chuyện đó làm cái cớ nữa. Về mặt công việc cũng không thể tìm ra lỗi sai nào, nhất thời cô không biết giải thích với họ như thế nào.

Cô dừng lại hai giây, nói mơ hồ: “Tóm lại là không hợp ạ.”

Bà cụ Kiều không ép cô, tiếp tục hỏi: “Thế còn những người đàn ông khác thì sao, hồi đó con còn kể vanh vách cơ mà, không có ai lọt vào mắt xanh à?”

Kiều Dĩ Hạ lúc này hối hận, vô cùng hối hận vì sự nhiệt tình và lắm lời của mình hồi đó.

“Con không vội đâu, anh con còn lớn hơn con một tuổi, chúng ta cứ lo chuyện hôn sự của anh cả trước đi ạ.” Quả nhiên Kiều Dĩ Hạ đã đẩy Kiều Cảnh Sâm ra để chuyển hướng câu chuyện.

“Không cần lo cho anh cả đâu chị!” Lâm Thính Vãn vội vàng tiếp lời: “Cứ để anh ấy yên tâm lo sự nghiệp bên Luân Đôn, anh ấy nhất định sẽ gặp được ý trung nhân định mệnh thôi.”

Cô thầm nghĩ đến chuyện cô bạn thân mình thích Kiều Cảnh Sâm, họ ở tận Luân Đôn nên cô không thể làm quân sư, nhưng những chuyện nhỏ ở nhà này thì cô vẫn giải quyết được.

Ông cụ Kiều gật đầu: “Anh cả nhà các con quả thật không cần phải lo, ở Luân Đôn nó vui vẻ lắm, không chịu về luôn.”

“Chẳng phải dự án xong hết rồi sao ạ?” Kiều Dĩ Hạ thắc mắc.

“Hừm, dự án xong rồi nó cũng không chịu về!”

Lâm Thính Vãn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên tâm: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”

Kiều Dĩ Hạ và hai ông bà đều đồng loạt nhìn cô chằm chằm, Lâm Thính Vãn cong mắt cười, kiên quyết không tiết lộ một chữ nào, lại chuyển chủ đề về: “Nói chuyện của chị con đi ạ, lo chuyện của chị ấy trước, chuyện xa xôi mọi người không quản được, lẽ nào chuyện gần còn không quản được sao?”

Bà cụ Kiều suy nghĩ sâu xa: “Có lý, Hạ Hạ con nghĩ sao?”

“…… Con muốn đánh con nhóc này.”

Bữa cơm kết thúc, Tạ Kiến Hoài đi cùng ông cụ Kiều vào thư phòng đánh cờ, Kiều Dĩ Hạ nắm chặt nắm đấm đuổi theo Lâm Thính Vãn chạy trong vườn sau.

“Lâm Thính Vãn! Gan em to rồi đấy, dám xúi bẩy hả, đứng lại ngay!”

“Em đâu có xúi bẩy, rõ ràng là em đang quan tâm chị mà.” Lâm Thính Vãn chạy đến bên cạnh bà cụ Kiều, kêu to: “Bà ơi, cứu con với!”

“Tổ tông em có đến cũng không cứu nổi đâu.” Kiều Dĩ Hạ kéo cô về phía mình.

Bà cụ Kiều nghe vậy mới giơ tay ngăn lại: “Này, bà đây đúng là cứu được đấy.”

Lâm Thính Vãn cười lớn, lại giãy ra trốn về phía sau, Kiều Dĩ Hạ vừa buồn cười vừa hơi bất lực: “Bà toàn bênh em ấy.”

“Bà cũng muốn giúp con, nhưng con có chịu đâu.” Bà cụ Kiều nắm tay cô hỏi: “Con và Chu Duật Kỳ rốt cuộc là thế nào? Không được nói dối lừa bà.”

“Con và anh ta……” Kiều Dĩ Hạ do dự vài giây, rồi chuyển giọng: “Hoàn cảnh nhà họ Chu quá phức tạp, con thì không sao, nhưng con không muốn cuốn Tập đoàn Thuần Tinh vào.”

Tập đoàn Thuần Tinh không phải là công ty của riêng cô, nếu thực sự có liên quan đến Chu Duật Kỳ, chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc tham gia vào những tranh chấp lợi ích của nhà họ Chu.

Lâm Thính Vãn hiểu ra ý tứ trong lời nói của chị họ, chợt tỉnh ngộ nói: “Chị thích anh ấy, nhưng lại không muốn kết hôn.”

Bà cụ Kiều gật đầu: “Ồ, Vãn Vãn giải thích như vậy thì rõ ràng hơn nhiều rồi.”

“……”

Kiều Dĩ Hạ lại muốn động tay đánh cô em gái một trận, bà cụ Kiều vỗ vỗ tay: “Chỉ cần Dĩ Hạ không sợ, chúng ta cũng chưa từng bận tâm chuyện này.”

Bà nhẹ giọng nói: “Điều chúng ta quan tâm chỉ là tâm ý của chính các con thôi.”

Kiều Dĩ Hạ đương nhiên hiểu gia đình sẽ ủng hộ cô, nhưng cô vẫn chưa thể thuyết phục bản thân chấp nhận.

Lâm Thính Vãn thấy cô đăm chiêu, nặng trĩu suy nghĩ, liền cười nói: “Vậy Chu Duật Kỳ chẳng phải sắp thành anh rể của em, anh rể của A Hoài rồi sao?”

“Anh rể cái gì mà anh rể, còn chưa đâu vào đâu.”

“Em thấy đã đâu vào đâu rồi.” Lâm Thính Vãn chạy về phía phòng khách: “Em phải đi báo tin động trời này cho A Hoài mới được!”

Kiều Dĩ Hạ thấy cạn lời, còn bà cụ Kiều thì kéo cô lại, hỏi cặn kẽ về chuyện nhà họ Chu và Chu Duật Kỳ.

Trong khi đó, khi Lâm Thính Vãn vừa đến bên ngoài thư phòng, ông cụ Kiều và Tạ Kiến Hoài vừa kết thúc một ván cờ, đang tùy ý trò chuyện.

“Hai cháu kết hôn cũng được hơn nửa năm rồi, sắp tới có kế hoạch gì không?” Ông cụ Kiều vừa uống trà vừa hỏi.

“Tháng sau Vãn Vãn đến Bắc Kinh đi học, cháu sẽ tranh thủ thời gian đi cùng cô ấy,” Tạ Kiến Hoài đáp.

Ông cụ Kiều lắc đầu: “Ông không hỏi về sự nghiệp, mà là kế hoạch trong cuộc sống của hai đứa.”

Thấy Tạ Kiến Hoài vẫn chưa hiểu rõ lắm, ông bèn nói thẳng: “Vãn Vãn giờ còn rất trẻ, sự nghiệp cũng đang trong giai đoạn phát triển, không thích hợp có con, ông cũng không muốn có người hối thúc nó.”

“Chuyện con cái cháu đã bàn với Vãn Vãn, cô ấy là người quyết định, cháu sẽ không thúc giục.”

“Cháu không thúc, vậy bố mẹ và người thân của cháu có thúc không?” Ông Kiều nhìn anh, nói đầy thâm ý: “Cháu sắp hai mươi chín tuổi rồi nhỉ.”

Tạ Kiến Hoài cảm thấy hai chữ “hai mươi chín” cuối câu nghe hơi chói tai, nhưng vẫn bình tĩnh đưa ra câu trả lời: “Họ đều nghe theo cháu, cũng sẽ không hối thúc ạ.”

“Tốt, quả nhiên ông không nhìn lầm cháu.” Lúc này ông cụ Kiều mới yên tâm, tiếp tục thong thả uống trà.

Đến khi Lâm Thính Vãn tìm đến thư phòng, Tạ Kiến Hoài mới hiểu ra ý trong lời ông Kiều nói: anh sắp hai mươi chín tuổi, tuổi đã lớn nên người nhà có thể sẽ hối thúc chuyện sinh con.

Ông cụ Kiều thấy anh tuổi đã lớn, mới có sự lo lắng như vậy.

Sau khi về nhà, Lâm Thính Vãn vẫn như thường lệ thay đồ bơi xuống hồ luyện tập, khoảng thời gian này buổi tối đều diễn ra như vậy, có khi học trước ở trên giường, có khi học trước ở bể bơi, Tạ Kiến Hoài lúc dạy thì nghiêm túc dạy, lúc làm chuyện kia cũng là nghiêm túc làm.

Cứ học lẻ tẻ như thế, cô gần như đã biết bơi, sau khi vùng vẫy bơi được một vòng đi về, thấy Tạ Kiến Hoài có vẻ mặt hờ hững, tâm trạng không vui lắm.

Lâm Thính Vãn bơi đến bên cạnh anh, bất chợt nhô lên khỏi mặt nước, cố ý té nước làm ướt người anh, cười tươi hỏi: “Đang nghĩ gì vậy? Có phải vì Chu Duật Kỳ sắp trở thành anh rể mà anh buồn đến thế không?”

Tạ Kiến Hoài nghĩ rất nhiều, chuyện của Chu Duật Kỳ chỉ là một phần trong đó, anh đang nghĩ mình không phải là lựa chọn đầu tiên của chị họ, đang nghĩ bà ngoại khi trước đã không đồng ý, đang nghĩ ông ngoại chê anh nhiều tuổi.

Anh kể lại đoạn đối thoại trong thư phòng cho Lâm Thính Vãn nghe, tay không yên phận chìm vào trong nước, v**t v* đùi cô.

“Anh chỉ vì chuyện này mà tâm trạng không tốt à?” Lâm Thính Vãn an ủi: “Ông cũng chỉ lo lắng cho em thôi, không phải chê bai anh đâu.”

“Không, chính là chê anh nhiều tuổi,” anh nói thẳng, đầu ngón tay móc vào mép quần bơi, trực tiếp tuột chiếc quần của cô.

Lâm Thính Vãn muốn đoạt lại quần bơi, nhưng bị anh ném ra xa, cô khó hiểu: “Không phải, chuyện đó thì liên quan gì đến em? Đâu phải em nói anh già.”

Tạ Kiến Hoài nói khẽ: “Anh làm em hai lần thì tâm trạng sẽ tốt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vãn: Vận may tới.

Tạ tổng: Ngày lành.

Hôm nay là một ngày lành, ngày mai cũng là một ngày lành, nhưng “ngày” (日) là động từ.

Bình Luận (0)
Comment