Tình Sau Hôn Nhân - Mộ Tư Tại Viễn Đạo

Chương 9

Khi Lâm Thính Vãn đi tới cửa thì vừa khéo nghe thấy câu đó. Ánh mắt đầy kinh ngạc của Lạc Hoà chạm vào cô, Lâm Thính Vãn khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Tạ tổng cũng tới à?”

Tạ Kiến Hoài liếc nhìn Tạ Ninh bên cạnh, điềm nhiên đáp: “Đưa em gái tới.”

“……”

Tạ Ninh hoàn toàn không hiểu vì sao ông anh cả mà một năm chỉ gặp được đúng một lần này, lại có thể thốt ra câu đầy nhiệt tình như vậy bằng giọng nói lạnh băng như âm ba mươi bảy độ.

Phải biết rằng hai lần nói chuyện của họ trong năm nay lần lượt là “Vị hôn thê của anh là nhiếp ảnh gia, cần một người làm mẫu”, và “Nói thời gian địa điểm, anh sẽ tới đón em trước”.

Tạ Ninh chẳng buồn để ý tới ông anh này, vui vẻ vẫy tay, cao giọng gọi: “Chào chị dâu!”

Tiếng gọi này khiến đầu óc Lâm Thính Vãn lập tức tỉnh táo hẳn. Nhà họ Tạ, ngoại trừ Tạ Kiến Hoài, thì đúng là ai cũng hoạt bát.

Cô mỉm cười, cong môi nói: “Chào em, đi thôi, vào nhà trang điểm trước đã.”

Lâm Thính Vãn dẫn cô bé vào trong, chu đáo dặn dò: “Buổi trưa ánh sáng mạnh, khi lên hình hiệu ứng sáng tối sẽ đẹp hơn, nên phải chụp xong mới ăn được. Nước ở bể bơi là nước giữ nhiệt, cũng sẽ bật máy sưởi, nhưng xuống nước vẫn hơi lạnh, em mà thấy không thoải mái thì phải nói ngay với chị. Về phần trang điểm, chị đã trao đổi với chuyên viên, nếu em không hài lòng hoặc có ý gì khác thì cứ nói thẳng.”

“Vâng ạ, chị dâu.” Tạ Ninh đáp một tiếng đầy vui vẻ, ánh mắt nhìn Lâm Thính Vãn tràn ngập yêu thích, không hề che giấu.

“A Hoà, em đưa cô ấy vào trang điểm đi, nhớ chăm sóc cẩn thận.” Lâm Thính Vãn ra hiệu để Lạc Hoà dẫn người vào phòng trong.

Đợi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt, cô mới xoay người, ý bảo Tạ Kiến Hoài ngồi xuống sofa, rồi nói thẳng: “Tạ tổng tới đây hôm nay, chắc không chỉ để đưa em gái tới thôi đâu nhỉ.”

Trước đó anh từng nói không thân thiết với em họ tới mức phải đích thân đưa tới chụp ảnh. Vừa rồi chắc vì có mặt Tạ Ninh và Lạc Hoà, không tiện nói rõ ý, nên mới mượn cớ em gái.

“Ừ, tôi tới là để nói với cô Lâm, ngày cưới của chúng ta đã định vào mùng ba tháng ba.”

“Tôi biết, người nhà có nói rồi.”

Lâm Thính Vãn ra hiệu anh có thể tiếp tục. Tạ Kiến Hoài lấy trong cặp công văn ra một xấp tài liệu đưa sang, nói: “Đây là vị trí cụ thể tất cả bất động sản đứng tên tôi, trên đó có mật mã cửa và cách liên hệ với quản gia. Cô Lâm có thể chọn bất kỳ căn nào chuyển sang tên cô, đồng thời làm nhà tân hôn sau này.”

Cô nhận lấy tài liệu, để ý thấy cặp công văn của Tạ Kiến Hoài đã đổi sang một chiếc khác, nhưng màu sắc và kiểu dáng không khác biệt là bao, vẫn rất cổ điển, chẳng có chút liên quan nào tới phong cách trẻ trung thời thượng.

Lâm Thính Vãn lật xem tài liệu, vị trí nhà của anh đều rất đẹp, bao gồm khu chung cư cao cấp trung tâm thành phố, biệt thự đơn lập, căn hộ lớn nhìn ra biển, và cả nhà dưỡng lão ven hồ ở ngoại ô, nhiều đến hoa cả mắt, nhất thời cô khó lòng quyết định.

“Có thể hỏi Tạ tổng bình thường sống ở đâu không?”

“Căn hộ của công ty.” Tạ Kiến Hoài báo tên khu: “Thuộc phạm vi ký túc xá công ty, không nằm trong tài liệu.”

Bất kỳ căn nhà nào đứng tên anh cũng rộng rãi xa hoa hơn căn hộ hiện tại, đúng là người toàn tâm toàn ý dành cho công việc, tất cả vì công ty.

Lâm Thính Vãn chớp mắt nhìn sang, lại hỏi: “Tạ tổng từng nói mỗi người lấy thứ mình cần, vẫn còn hiệu lực chứ?”

Tạ Kiến Hoài gật đầu: “Vẫn còn hiệu lực.”

Lòng vừa thả lỏng được một chút, cô đã nghe anh nói tiếp: “Nhưng tôi từng hứa với trưởng bối, sẽ đảm bảo thời gian về nhà, vì vậy sau khi cưới mỗi tuần tôi sẽ về một ngày.”

Mỗi tuần về một ngày, một tháng bốn ngày, tần suất này có thể chấp nhận được, còn ít hơn so với dự tính của cô.

“Những chi tiết này có thể để sau Tết bàn lại, ghi vào thỏa thuận tiền hôn nhân.”

Tạ Kiến Hoài hơi dừng lại, giải thích lý do hôm nay tới để cô chọn nhà tân hôn: “Trong hồ sơ của cô Lâm có nhắc tới việc cô coi trọng phong thuỷ, những căn nhà này có thể phải để cô tự mình đi xem. Nếu tất cả đều không ưng ý thì vẫn kịp mua căn khác mới.”

Lâm Thính Vãn hiểu được ý của anh, là lo cô quá kén chọn nhà cửa nên cố ý báo trước vị trí, tránh tới lúc cưới xong rồi mà nhà tân hôn còn chưa quyết định được.

Quả thật cô tin vào phong thuỷ nhà mới, nhưng người Thâm Thành đều rất coi trọng chuyện này, thường sẽ không có vấn đề lớn, còn lại chỉ là bố trí nội thất, ở đâu cũng có thể điều chỉnh được.

“Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian tới xem nhà, quyết định xong sẽ báo lại anh.” Lâm Thính Vãn gấp tài liệu lại, mỉm cười nói: “Phiền Tạ tổng phải đi một chuyến rồi, tôi sẽ sớm quyết định.”

“Ừ.”

Nói xong chuyện kết hôn, Tạ Kiến Hoài nhất thời không biết nói gì. Anh nhớ tới cuộc gọi của mẹ hôm qua, dặn rằng trước lễ cưới còn có đêm Giáng sinh, lễ Noel, đêm giao thừa, Tết Dương lịch, sinh nhật, đêm trừ tịch, Tết Nguyên đán, lễ Tình nhân, bảo anh nhớ hẹn hò với vị hôn thê, ra ngoài chơi nhiều hơn, vun đắp tình cảm.

Khi đó anh đáp: “Ngày 23 con đi công tác, thị sát công ty chi nhánh, mùng 8 mới về.”

Mẹ Tạ nghe xong liền “cạch” một tiếng dứt khoát cúp máy, gọn gàng, không buồn nghe thêm gì nữa.

Giờ đối diện với Lâm Thính Vãn, Tạ Kiến Hoài hơi không biết nên mở lời thế nào.

Còn Lâm Thính Vãn thì đang quan sát cách anh ăn mặc hôm nay, phát hiện anh không chỉ đổi túi xách mà còn không mặc mỗi bộ vest đơn thuần nữa, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo măng-tô đen. Gương mặt anh bình thản như nước, dáng ngồi thẳng tắp trên sofa, lại toát lên vẻ nghiêm nghị và chín chắn.

Hôm nay tuy không mặc nguyên bộ vest như thường lệ nhưng kiểu dáng cũng tương tự, Lâm Thính Vãn nhìn anh vẫn chẳng nảy ra được cảm hứng chụp hình nào.

“Tạ tổng không về công ty à?”

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đáp: “Không vội.”

Lâm Thính Vãn cũng tiện thể xem giờ, mới mười hai giờ rưỡi, đúng là còn sớm so với giờ làm của anh.

Nghĩ tới việc Tạ Kiến Hoài đến vào buổi trưa, cô lại hỏi: “Tạ tổng đã dùng bữa trưa chưa?”

“Chưa.”

Lâm Thính Vãn cất tiếng gọi dì giúp việc trong nhà, bảo dì chuẩn bị một phần cơm trưa, rồi nghiêng đầu hỏi: “Bít tết với mì Ý được không?”

Tạ Kiến Hoài vốn không định ăn trưa ở đây, chỉ ghé qua đưa giấy tờ nhà đất, em họ lại muốn chụp hình, tiện thì chọn luôn hôm nay.

Nghe tiếng cô hỏi, anh chẳng hiểu sao lại buột miệng đáp: “Được.”

“Tạ tổng, tôi phải đi kiểm tra lại phần trang điểm của em gái anh, dì làm xong sẽ gọi anh ra phòng ăn, nếu thấy chán thì cứ tự nhiên xem xung quanh, nhưng đừng động vào đồ trưng bày.” Lâm Thính Vãn đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng trang điểm.

“Cô Lâm không ăn trưa sao?”

“Tôi đợi em gái anh chụp xong, ăn cùng cô ấy.”

Nói xong, Lâm Thính Vãn bước vào phòng trang điểm. Ảnh chụp dưới nước không cần trang điểm quá cầu kỳ, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn là đủ. Chuyên viên trang điểm làm rất nhanh, cô chọn cho Tạ Ninh một chiếc váy hai dây chấm bi đỏ, tràn đầy cảm giác thiếu nữ thanh xuân, rất hợp với sự hoạt bát và trong trẻo của cô ấy.

“Trang điểm với tạo hình em có thích không?”

Tạ Ninh nhìn mình trong gương, liên tục gật đầu: “Thích, thích lắm, em đẹp quá trời luôn ấy!”

Lâm Thính Vãn không nhịn được bật cười: “Đúng rồi, em xinh như thế, lát nữa tạo dáng cũng phải giữ tâm thế tự tin như vậy nhé.”

“Không vấn đề gì đâu, chị dâu!”

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài chụp hình.”

Lúc này nắng đang đẹp, ánh sáng len qua khe hở phản chiếu xuống mặt nước thành những mảng sáng loang loáng, hai chị em lần lượt xuống nước, chọn vị trí và góc chụp.

Tạ Ninh tuy không thường xuyên chụp ảnh nhưng lại rất có cảm giác trước ống kính, gần như không cần Lâm Thính Vãn nhắc nhiều cũng chẳng cần trợ lý hỗ trợ, tự mình nghĩ ra ý tưởng và biểu cảm.

Người mẫu phối hợp vô cùng tốt, Lâm Thính Vãn lại có kinh nghiệm, biết góc nào lên hình sẽ đẹp, lại lo em gái lạnh, nên dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay để kết thúc buổi chụp.

“Đỡ em ấy lên, lấy chăn lông quấn cho cô ấy.” Lâm Thính Vãn đưa máy quay lại cho trợ lý rồi nhắc, còn mình thì thuần thục vịn mép bể bơi trèo lên bờ.

Gió lạnh thổi tới, cô vô thức rùng mình một cái, đang định gọi Tạ Ninh vào nhà lấy áo thì một chiếc áo khoác dày nặng khẽ phủ lên vai, mang theo mùi hương lạ, mát lạnh.

Lâm Thính Vãn quay đầu, thấy là Tạ Kiến Hoài, kinh ngạc hỏi: “Tạ tổng, anh chưa về công ty sao?”

Cô tưởng anh ăn xong sẽ tự đi, không ngờ anh vẫn còn ở đây.

Ban đầu Tạ Kiến Hoài định ăn xong bít tết với mì Ý thì rời đi, nhưng nghe tiếng nói chuyện ở sân sau, anh vô thức đi về phía đó, trông thấy cô gái nửa người chìm dưới nước, giơ máy ảnh lên chụp hình.

Vài lọn tóc nâu buông xõa, ướt nước dính vào cổ, gò má và mu bàn tay cũng lấm tấm giọt nước, trong đôi mắt sáng là sự tập trung nghiêm túc, toàn tâm toàn ý với công việc.

Không còn vẻ chỉn chu thường ngày, nhưng lại càng chân thật và cuốn hút hơn.

“Chuẩn bị đi rồi.” Anh nhìn cô gái trước mặt, trầm giọng nói: “Cô Lâm, nửa tháng tới tôi sẽ đi công tác, nếu có việc thì nhắn cho tôi.”

“Ồ, được.” Lâm Thính Vãn quay người đi về phía nhà, đến cửa thì quay đầu lại nói: “Áo lần sau tôi sẽ trả anh, cảm ơn.”

Lâm Thính Vãn quay lại phòng khách có lò sưởi, cởi áo khoác trên người xuống thì phát hiện toàn bộ bên trong đều đã bị ướt.

Một cách khó hiểu, cô lại nhớ đến người bạn trai của cô người mẫu lúc trước. Sau khi đỡ bạn gái mình đứng dậy, anh ta vẫn không chịu cởi khăn quàng hay áo khoác trên người xuống cho cô ấy.

So ra thì, Tạ Kiến Hoài đúng là một người tốt.

Lâm Thính Vãn lên phòng tắm trên tầng để tắm rửa gội đầu, sấy cho đến khi tóc khô được một nửa rồi mới xuống lầu. Lúc này, Lạc Hoà và Tạ Ninh đã ngồi sẵn bên bàn ăn, cùng chờ dì giúp việc mang bữa trưa lên.

“Thế nào rồi, trên người có thấy khó chịu ở đâu không?” Cô quan tâm hỏi.

“Không, em khoẻ lắm.” Tạ Ninh nói xong còn nhấn mạnh thêm: “Người nhà họ Tạ bọn em ai cũng khoẻ hết.”

“……”

Lâm Thính Vãn vẫn dặn dò: “Uống nhiều nước ấm vào, kẻo ốm.”

Tạ Ninh gật đầu: “Vâng ạ, chị dâu đúng là rất giống chị gái em đấy.”

Lâm Thính Vãn cũng cảm thấy thật lạ lẫm, thì ra làm chị gái lại là cảm giác như thế này, cũng coi như được trải nghiệm góc nhìn của Kiều Dĩ Hạ một lần.

Tạ Ninh lại hỏi: “Chị dâu, chị với anh trai em quen nhau thế nào vậy?”

“Quen qua mai mối, hôm nay là lần thứ năm bọn chị gặp nhau.”

“Thế thì bảo sao, mấy hôm trước anh ấy đột nhiên nói mình có vị hôn thê, làm em giật cả mình.”

Lâm Thính Vãn thấy lạ: “Em không biết chuyện chị với anh ấy liên hôn à?”

Tạ Ninh lắc đầu, giải thích: “Anh cả bận công việc quá, bình thường em với anh ấy ít liên lạc lắm. Em thân với anh hai hơn một chút vì anh hai tính cách hoạt bát, lại vẫn sống ở Thâm Thành. Anh cả thì đi du học nước ngoài mấy năm, về rồi cảm thấy xa cách hơn nhiều.”

Lâm Thính Vãn khẽ gật đầu, như đã hiểu ra đôi phần.

“Nhưng anh em tuy miệng không ngọt, hơi nghiêm túc, không hiểu lãng mạn, cực mê công việc, tính cũng không tốt lắm, nhưng anh ấy tuyệt đối là người tốt, chị dâu yên tâm!”

“……”

Nghe vậy, cô thật sự không yên tâm nổi.

Lâm Thính Vãn mím môi, nói: “Anh ấy đúng là rất yêu công việc, vừa rồi còn nói với chị là sắp phải đi công tác nửa tháng.”

“Anh ấy đặc biệt nói với chị là đi công tác nửa tháng?”

“Ừ, sao thế?”

Tạ Ninh nghĩ một chút rồi nói: “Nửa tháng đó gồm cả đêm Giáng sinh, Giáng sinh, đêm Giao thừa và Tết Dương lịch. Ý của anh ấy chắc là không thể ở bên chị mấy ngày lễ đó đấy.”

Lâm Thính Vãn nhớ lại dáng vẻ anh khi nãy, muốn nói lại thôi, đưa tài liệu xong còn đứng mãi không chịu đi, cũng đã hiểu ra.

Chắc là mang ý đó thật.

Chỉ có điều, nửa tháng đó đâu chỉ có mỗi ngày lễ.

Ba người ăn trưa xong, Lâm Thính Vãn bảo tài xế đưa Tạ Ninh về trường trước. Cô thì thu dọn những thiết bị và máy tính có thể sẽ cần dùng rồi định mang về nhà họ Kiều.

Lạc Hoà dọn dẹp xong, chạy lại hỏi: “Chị Thính Vãn, Giáng sinh năm nay với đêm Giao thừa có lịch chụp không ạ? Nếu không thì em đi chơi với bạn.”

Những năm trước, Giáng sinh và Giao thừa cô đều chạy bên ngoài để chụp ảnh. Năm nay dự định ở nhà với ông bà ngoại. Hơn nữa, bạn thân của cô đi du học Luân Đôn rồi, cũng chẳng có ai để đi chơi cùng.

“Không có lịch, em cứ đi chơi đi. Đơn mới để sau Tết, tiền ăn uống chị quy đổi thành thưởng cho em.”

“Cảm ơn chị Thính Vãn, vậy em chúc chị Giáng sinh vui vẻ, năm mới càng vui hơn!”

Lâm Thính Vãn cười nhận: “Chị thì chúc em Giáng sinh phát tài, năm mới phát tài lớn.”

Nghe vậy, Lạc Hoà cười đến nheo cả mắt: “Mượn lời chị Thính Vãn, em nhận may mắn nhé.”

*

Về đến nhà họ Kiều, Lâm Thính Vãn bắt đầu những ngày ban ngày dắt ông bà ngoại đi dạo nói chuyện, ban đêm thức khuya chỉnh ảnh. Cuối cùng cũng kịp gửi bộ ảnh mới đi trước ngày 31.

Gửi xong, cô ngả đầu ngủ luôn, cho đến khi bị tiếng rung ù ù của điện thoại làm tỉnh. Mở ra thấy người thân bạn bè gửi tới “Chúc mừng năm mới”, Lâm Thính Vãn lần lượt trả lời từng người, cuối cùng dừng lại ở cái ảnh đại diện phong cảnh duy nhất ấy.

Theo lịch sinh hoạt của anh, chắc giờ đã ngủ rồi.

Lâm Thính Vãn không gửi tin làm phiền, vứt điện thoại sang bên, tiếp tục ngủ.

*

Sáng ngày đầu năm mới, Tạ Kiến Hoài tỉnh dậy như thường lệ, chạy bộ luyện tập buổi sáng, đến khi bắt đầu công việc mới mở WeChat xem tin nhắn.

Một màn hình toàn lời chúc, anh lướt qua vài dòng, ánh mắt dừng lại ở cái ảnh đại diện mặc lễ phục tốt nghiệp.

Cả tuần nay Lâm Thính Vãn không hề gửi tin nhắn, bên quản gia của căn nhà cũng không nhận được cuộc gọi nào từ cô.

Tạ Kiến Hoài mở khung đối thoại, gõ chữ: [Chúc mừng năm mới, Lâm tiểu thư.]

Vừa gửi đi, anh nhận được cuộc gọi từ mẹ – người đã mất liên lạc với anh mười ngày nay: “Năm mới rồi, Tạ tổng tuần này thanh tra đến đâu rồi đấy?”

Anh đáp: “Thượng Hải, tuần sau con đi Bắc Kinh.”

“Thế thì tiện thể qua thăm em con đi.”

“Nó không xứng.”

“……”

Mẹ Tạ khuyên: “Con liên lạc với nó đi, chẳng phải tối mùng 8 nó mới về sao, bảo nó chúc mừng sinh nhật con, tiện thể truyền lại cho con ít kinh nghiệm.”

“Không cần, nghe kinh nghiệm của nó dễ làm giảm chỉ số IQ của con.”

“Được rồi được rồi, thế mùng 8 con về sớm một chút, về nhà ăn bữa cơm nhé.”

“Con sẽ cố.”

Cúp máy xong, trên khung đối thoại trước mắt Tạ Kiến Hoài xuất hiện một tin nhắn mới: [Chúc mừng năm mới nhé Tạ tổng.]

Khoé môi anh khẽ cong, tắt WeChat rồi tiếp tục bận rộn với công việc, không để tâm tới mấy ngày lễ lạt, bay đến từng thành phố có chi nhánh. Ngày mùng 8 kiểm tra xong chi nhánh cuối cùng ở Bắc Kinh, anh bay thẳng về Thâm Thành, vừa hạ cánh liền đến trụ sở chính.

Vào văn phòng, trợ lý theo sát phía sau bước vào, nói: “Tạ tổng, có chuyển phát nhanh của anh.”

“Để đó.”

Trợ lý nhắc: “Tạ tổng, người gửi ghi là cô Lâm.”

Anh nhớ vị hôn thê mà Tạ tổng định sẵn mang họ Lâm.

Động tác trên tay Tạ Kiến Hoài hơi khựng lại, vẫn chỉ nói hai chữ: “Để đó.”

Trợ lý đặt hộp quà xuống rồi lui ra ngoài, Tạ Kiến Hoài không ngồi xuống, đi đến bên bàn trà, đưa tay cầm hộp quà lên mở ra.

Bên trong là một chiếc túi nam, ngoài ra còn có một tấm thiệp, viết một câu rất đơn giản——

[Chúc mừng sinh nhật Tạ Kiến Hoài, năm nay hãy vui lên một chút nhé.]

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Kiến Hoài: Người đàn ông nhận được quà của vợ còn cần nghe kinh nghiệm gì nữa?

Bình Luận (0)
Comment