Tạ Kiến Hoài trở về nhà thì phòng khách vẫn tối om, đen kịt, chẳng nhìn thấy gì. Anh biết rõ đây là trò của mẹ nên cũng không bật đèn, chỉ dựa vào trí nhớ mà lần theo lối đi về phía phòng ăn.
Vừa đến cửa, bố anh đã đẩy chiếc xe nhỏ có đặt bánh sinh nhật đi ra. Bên cạnh chiếc bánh là một chiếc điện thoại đang gọi video với em trai — Tạ Gia Hành. Mẹ anh mặc bộ sườn xám tao nhã, mỉm cười rạng rỡ, vừa vỗ tay vừa hát: “Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con không yêu công việc, chúc con sớm khai ngộ, chúc con đón nhận tình yêu.”
“……”
Tạ Kiến Hoài cứng ngắc nghe mẹ hát hết lời ca tự chế với giai điệu bài chúc mừng sinh nhật.
Bố anh phụ hoạ vỗ tay: “Hay, vợ anh hát hay lắm!”
Trong màn hình, Tạ Gia Hành cũng đang vỗ tay: “Mẹ đúng là mẹ, hát còn hay hơn nói!”
“Đến đây nào, ước rồi thổi nến đi.” Mẹ anh đắc ý đẩy xe bánh đến trước mặt con trai.
Trong đầu Tạ Kiến Hoài vẫn quanh quẩn chuyện thành tích của công ty. Anh cúi người, vừa định thổi nến thì mẹ chậm rãi nói: “Không được ước điều gì liên quan đến công ty, không thì phản tác dụng đấy.”
Anh đành âm thầm đổi sang ước nguyện về gia đình thuận hòa, rồi thổi tắt ngọn nến trước mặt.
Đèn trong nhà bật sáng trở lại, mẹ anh hớn hở nói: “Thế nào, bất ngờ không, ngạc nhiên không? Nào, cười với mẹ một cái.”
Tạ Kiến Hoài mặt không biểu cảm đáp: “Bất ngờ, ngạc nhiên.” Sau đó phối hợp nhếch nhẹ khoé môi.
Tạ Gia Hành buông lời nhận xét sắc bén: “Xấu.”
“……”
Năm nào sinh nhật của Tạ Kiến Hoài cũng theo trình tự và phản ứng như vậy. Mẹ anh tuy đã quen, nhưng vẫn không khỏi nhớ dáng vẻ thời thơ ấu của cậu con trai lớn.
Hồi nhỏ, hai anh em đều rất nghịch ngợm, tính cách hoạt bát, vui vẻ giống hệt mẹ. Cho đến khi bố mẹ bận rộn khởi nghiệp, thường xuyên gửi hai con về nhà ông nội, tính cách của Tạ Kiến Hoài bắt đầu thay đổi.
Cậu bé không còn chạy nhảy nô đùa, mỗi ngày chỉ cắm đầu học, tự ép mình từng chút một.
Sau này, Tạ Gia Hành mới lén nói với bố mẹ rằng, ông nội chỉ cho cậu út ra ngoài chơi, còn anh trai thì bị giữ trong nhà, giao cho đống bài tập khổng lồ.
Biết chuyện, mẹ anh xông thẳng đến nhà ông nội, lớn tiếng chất vấn vì sao lại ngược đãi con mình. Ông nội đường hoàng đáp: “Nó là cháu đích tôn của nhà họ Tạ, phải được rèn luyện như vậy!”
Mẹ anh mắng ông nội một trận té tát, từ đó không bao giờ gửi hai anh em đến nhà ông nữa. Nhưng khi ấy Tạ Kiến Hoài đã quen với sự ép buộc ấy, không thể quay lại như trước.
Mẹ anh không kìm được mà than: “Bố mẹ đến muộn quá.”
Bố anh ho khẽ: “Em à, đừng nói thế.”
“Sao cơ, ông nội nó có thể từ mười tám tầng địa ngục bò lên tìm em tính sổ chắc?” Mẹ anh trợn mắt, sau đó cầm điện thoại nói: “Thôi nào, cuối cùng cũng đến lúc chúc mừng sinh nhật anh con rồi, bọn mẹ chuẩn bị ăn tối đây.”
“Được, chúc anh năm mới tìm được tư thế ngủ phù hợp.” Tạ Gia Hành cố tình kéo dài giọng, nhấn mạnh: “Không phải nghĩa đen đâu nhé.”
“Mẹ và bố con đều ở đây, mấy cái riêng tư đó để sau mà nói, cúp máy đây.” Mẹ anh ngắt cuộc gọi, ra hiệu anh ngồi vào bàn.
Bữa tối được chuẩn bị rất thịnh soạn, các món ăn và bánh ngọt xếp đầy bàn, còn có cả mì trường thọ mà dì bếp tự tay nấu, tất cả đều bày trước mặt Tạ Kiến Hoài.
Vừa định cầm đũa, anh nghe mẹ nói: “Khoan đã!”
Anh lập tức đáp theo thói quen: “Mẹ muốn chụp ảnh à?”
“Không hổ là con trai thông minh giống mẹ.” Mẹ anh lấy điện thoại chụp hai tấm rồi đưa cho bố, dặn: “Chụp cho em đẹp vào nhé.”
“Rõ.”
Chụp xong, như dự đoán, anh nghe thấy mẹ mắng bố chụp ảnh xấu. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh nửa tháng trước, khi Lâm Thính Vãn cầm máy ảnh chụp cho anh. Bất giác anh nói: “Sau này sẽ có người chụp cho mẹ những tấm thật đẹp.”
Mẹ anh khựng lại một thoáng, rồi cũng nhớ đến Lâm Thính Vãn, vui vẻ nói: “Đúng thế, con dâu mẹ là nhiếp ảnh gia, sau này chẳng còn ảnh xấu nữa rồi.”
Bố anh nghe vậy cũng nhẹ nhõm, nhìn con trai nói: “Vậy là sau này bố khỏi bị mắng rồi.”
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, khoé môi vô thức cong lên. Quả nhiên, dù cô không ở đây, chỉ cần nhắc đến cũng khiến không khí ấm áp hẳn.
Dùng bữa xong, cắt bánh xong, mẹ anh lấy ra một chiếc hộp quà được gói tinh tế, lắc lắc rồi hỏi: “Đoán xem năm nay con nhận được món quà đầu tiên là gì?”
Anh theo phản xạ đáp: “Không phải cái này.”
“Hả?”
“Không phải quà đầu tiên.”
Mẹ anh lập tức hiểu ra: “Là con dâu tương lai tặng à? Tặng gì thế? Thằng bé này cũng được đấy, nhận cả quà của vợ tương lai rồi cơ à.”
Tạ Kiến Hoài nhàn nhạt đính chính: “Chưa phải vợ.”
“Mau mau kết hôn trước lễ cưới, coi như là vợ rồi.”
“Trước lễ cưới?”
“Ừ, sau Tết chọn ngày đẹp là được.” Mẹ anh cảm khái: “Hôm nay mẹ vốn định mời con bé đến, nhưng sợ con không về kịp, để người ta chờ thì ngại. Nhưng không sao, sau này sinh nhật nào nó cũng có mặt bên con.”
Anh khẽ gật đầu: “Con nhớ rồi.”
Mẹ anh còn định hỏi về món quà, nhưng anh tự nhiên chuyển chủ đề: “Muộn rồi, con đi rửa mặt ngủ đây.”
Anh cầm hộp quà mẹ tặng, chào một tiếng “chúc ngủ ngon”, rồi xoay người đi lên lầu.
Mẹ anh chống cằm, nhìn bóng lưng con trai, cười nói: “Đính hôn rồi khác thật, có bí mật riêng rồi đấy.”
Món quà Lâm Thính Vãn tặng không có gì quá đặc biệt, nhưng anh lại chẳng muốn kể cho ai nghe.
Về đến phòng, anh lấy ra tấm thiệp trong túi áo, nét chữ thanh thoát mà sinh động — là lời chúc cô viết tay.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng Tạ Kiến Hoài chỉ có một ý nghĩ — năm nay, sinh nhật đúng là vui hơn mọi năm.
–
Sau Tết Dương lịch, Lâm Thính Vãn bắt đầu chọn nhà tân hôn. Cô liên hệ với quản gia, mất một tuần chạy khắp toàn bộ bất động sản đứng tên Tạ Kiến Hoài, cuối cùng chốt chọn căn hộ cao tầng hướng biển.
Căn hộ nằm sát bờ biển, ngũ hành bổ thuỷ, tượng trưng cho tài vận hanh thông. Cửa chính rộng rãi sáng sủa, mang ý nghĩa con đường tài lộc rộng mở. Bố cục vuông vức, ánh sáng tự nhiên chan hòa, thông gió tốt, lại không phạm những điều kỵ như “xuyên đường sát” hay cửa đối cửa. Còn những chi tiết khác, cô có thể tự sắp xếp lại sau.
Sau khi quyết định xong, Lâm Thính Vãn nhắn cho Tạ Kiến Hoài: [Tạ tổng, tôi chọn rồi, là căn ở Hải Loan Nhất Hào.]
Tạ Kiến Hoài: [Ừ, tôi sẽ bảo trợ lý làm thủ tục sang tên, có gì cần mua thêm cứ nói với quản gia.]
Lâm Thính Vãn: [Vâng.]
Căn hộ có bố cục năm phòng ba sảnh, nội thất không nhiều, hơi lạnh lẽo. Thấy tin nhắn trả lời của anh, cô cũng chẳng khách sáo, lập tức bảo quản gia gọi người đến sắp xếp lại đồ đạc: sofa, bàn làm việc kê sát tường, giường tránh hướng đối giường, đối cửa sổ hay đối gương. Cô còn mua thêm không ít đồ trang trí vừa đẹp mắt vừa có ý nghĩa chiêu tài trợ vận.
Dù sao đây cũng là nơi cô sẽ ở nhiều năm về sau, Lâm Thính Vãn chạy đi chạy lại mấy chuyến, bận rộn đến tận đêm Giao thừa mới thấy vừa ý.
Tối đó, gia đình cô có tập tục ăn cơm tất niên và thức đón giao thừa, về muộn thể nào cũng bị ông bà ngoại cằn nhằn. Cô đang định rời đi thì chợt nghe tiếng khóa cửa xoay.
Quản gia đã về quê ăn Tết từ hai hôm trước, hôm nay cô chỉ ghé qua vì đồ đặt — quả cầu thạch anh tím — vừa mới được chuyển tới.
Lâm Thính Vãn thoáng lo có người lạ đột nhập vì ngày Tết bảo vệ thường không trực, liền tiện tay cầm lấy món đồ trang trí bên cạnh, tiến về phía cửa, cất tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Bước đến huyền quan, cửa đã bị kéo từ bên ngoài, bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt.
Một tháng không gặp, dáng vẻ người đàn ông gần như không thay đổi. Anh mặc vest chỉn chu bên trong áo khoác xám dài, đường cắt may gọn gàng làm nổi bật dáng người cao lớn. Khuôn mặt anh thanh tú, ánh mắt bình thản, nhưng khi nhìn thấy cô, trong đôi mắt ấy khẽ dậy lên gợn sóng.
“Anh sao lại đến đây?”
“Còn em sao lại ở đây?”
Hai người gần như cùng lúc cất lời. Tạ Kiến Hoài là người lên tiếng trước: “Tôi vừa ở công ty ra, tiện ghé xem.”
Dạo này anh thường xuyên nghe quản gia báo cáo cô thêm thứ này thứ nọ vào nhà: ban đầu là đồ dùng cơ bản, sau đó là “huỳnh ngọc xanh”, “mẫu bướm trưng bày”, “bánh xe phong thủy”…
Tuy anh biết mình sau này sẽ ít về đây, nhưng cũng muốn xem thử căn nhà đã thay đổi thế nào. Hơn nữa tối nay anh phải cùng bố mẹ, em trai và nhà Hứa Chi Thanh ăn cơm tất niên. Giờ vẫn còn chút thời gian rảnh, mà Hải Loan Nhất Hào lại gần Tập đoàn Thiên Thành, nên anh tiện đường ghé qua — chỉ không ngờ cô cũng ở đây.
Một lý do khiến Lâm Thính Vãn chọn căn hộ này là vì gần nhà Kiều Dĩ Hạ, sau này qua lại với chị họ sẽ thuận tiện. Cô lại quên mất nó cũng gần công ty của anh.
Cô để ý chiếc túi trên vai anh chính là món quà sinh nhật cô tặng, khóe môi khẽ cong, quay người đi vào phòng khách, đặt món đồ trong tay trở lại chỗ cũ rồi nói: “Anh xem thử có chỗ nào thấy không hợp, tôi sẽ chỉnh lại sau Tết.”
Ánh mắt Tạ Kiến Hoài quét khắp phòng khách, nội thất so với trước phong phú hơn hẳn. Quản gia từng nhắc tới những món cô sắm — quả nhiên đều có mặt. Ngoài ra còn có nhiều món trang trí lạ lẫm, anh chưa từng thấy, trông khá lệch tông so với tổng thể căn hộ.
Ánh nhìn của anh dừng lại ở một đôi câu đối treo bên cạnh bức tranh sơn dầu cũ, trên đó viết: “Phúc vượng nhân thuận, vận tốt thường về.” Anh khẽ cau mày: “Cô Lâm, hình như trong biệt thự của cô không có những thứ thế này.”
“Tôi có sống bên đó đâu, đồ đạc đương nhiên khác rồi.” Lâm Thính Vãn kiên nhẫn giải thích: “Biệt thự lâu ngày không ở, để cân bằng âm dương chỉ cần mấy thứ như chổi, kéo, hồ lô là đủ. Còn đây là nhà sau này tôi ở, phải có khí vượng để chiêu tài.”
“……”
Tạ Kiến Hoài biết cô tin vào phong thủy, nhưng không ngờ là tin đến mức này.
Thấy anh nhíu mày không nói, Lâm Thính Vãn chủ động hỏi: “Tạ tổng không thích à?”
“Quá nhiều.” Anh đáp ngắn gọn.
Nghe vậy, Lâm Thính Vãn đưa mắt nhìn quanh phòng khách, cũng gật đầu: “Đúng là nhiều thật.” Dừng một chút, cô mỉm cười: “Nhưng mà không sao đâu, anh cũng có về đây mấy đâu, không nhìn thấy thì chẳng sao cả.”
“……”
Tạ Kiến Hoài sải bước đi về phía phòng ngủ chính. Bên trong cũng đầy ắp đồ đạc. Cô đã chuyển hành lý đến, mua sắm thêm nhiều thứ, khiến căn phòng sáu mươi mét vuông bỗng chẳng còn rộng rãi như trước.
“Em có chừa chỗ cho tôi không?” anh hỏi.
“Có chứ.” Lâm Thính Vãn mở tủ áo, bên cạnh hàng dài váy vóc chỉnh tề, chỉ chừa lại một khe nhỏ treo được hai bộ đồ.
“Không đủ.” Tạ Kiến Hoài nói thẳng.
“Thì để ở tủ bên phòng phụ, anh cũng có về đây mấy đâu.”
“……”
Lời cô nói không sai, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy ngột ngạt, không muốn nhìn thêm nữa.
Hai người ra khỏi nhà, xuống bãi đỗ xe chuẩn bị tạm biệt. Lâm Thính Vãn lên tiếng: “Không biết khi nào chú dì rảnh, tôi muốn sang chào hỏi.”
Trước khi kết hôn, đến ra mắt bố mẹ chồng tương lai là bước không thể thiếu. Hơn nữa, hai người đã đính hôn, Tết này đúng là nên tới.
“Tôi hỏi họ xong sẽ trả lời em.” Tạ Kiến Hoài nói.
“Vâng.” Thấy anh mặt vẫn lạnh như băng vào đúng ngày Tết, cô cố ý đưa tay ra: “Chúc anh năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc.”
Thường thì lì xì là người lớn cho người nhỏ, hai người cùng thế hệ, anh cũng chắc chắn không chuẩn bị.
Thấy sắc mặt anh có chút biến đổi, cô định rụt tay lại nói “trêu anh thôi”, nhưng Tạ Kiến Hoài đã rút một chiếc thẻ từ ví ra, đưa cho cô: “Lì xì.”
Lâm Thính Vãn hơi ngẩn ra, chưa kịp nhận. Anh giải thích: “Tiền chi tiêu trong nhà, hàng tháng tôi sẽ chuyển vào.”
Tuy không hiểu vì sao cô lại mua những món đồ phong thủy ấy, cũng không thích sự bừa bộn này, nhưng đây là nhà tân hôn của họ, cô có quyền sắm sửa theo ý mình.
“Không cần đâu, Tạ tổng đã chuyển cho tôi một nửa tài sản rồi mà.”
“Một nửa tài sản là sính lễ, còn đây là chi tiêu sau khi kết hôn.” Anh rất kiên định.
Nghe vậy, cô không từ chối nữa, nhận lấy chiếc thẻ bỏ vào túi. Sau đó anh nói tiếp: “Cục Dân chính làm việc từ mùng tám, hôm đó chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kiến Hoài: Không hiểu nổi vợ làm gì, nhưng ngoan ngoãn đưa tiền, hối cưới.