Tinh Thần Châu

Chương 1187

Bất thình lình nghe được thanh âm khắc cốt minh tâm, Yến Truy Tinh cũng giật mình hoảng hốt, vừa nhìn xuống dưới thì đã trông thấy cừu nhân, liền thất thanh kinh hô: "Dược Thiên Sầu!"
 
Lúc này, hắn rất kiêng kỵ Dược Thiên Sầu, nhưng nằm mộng cũng không nghĩ qua Dược Thiên Sầu dám chạy đến đây ám sát mình, lá gan không khỏi quá lớn!
 
Vừa trông thấy vạn đạo kim quang phóng đến, Yến Truy Tinh nhất thời sợ đến mức toàn thân run rẩy, không nói hai lời trực tiếp quay đầu bỏ chạy. Hồng Thái Long đồng dạng cũng không nhiều lời vô nghĩa, hung hăng đuổi theo truy sát, còn Thanh Thiên đại ma vương thì quát lên một tiếng chói tai: "Bảo vệ Yến phó cung chủ!"
 
Thanh âm chấn động tứ phương vừa vang lên, thì đã thuấn di chặt đường của Hồng Thái Long, hai người lập tức triển khai một tràng ác chiến ở giữa không trung.
 
Biết Tam Dạ Ma Quân không có ở đây, cho nên lá gan của Dược Thiên Sầu cũng lớn hơn, vạn đạo kim quang dễ dàng điều khiển, hung hăng lao thẳng vào đám người ngăn cản mà cuồng sát, khiến cho đám người hoảng hốt quay đầu chạy trối chết.
 
Dược Thiên Sầu lấy thần kiếm hộ thể, nháy mắt cuồng sát phá vây mà ra, hung hăng quát lớn: "Yến Truy Tinh mau đứng lại cho lão tử....!"
 
Tiếng quát vừa dứt, thì trực tiếp đuổi theo, bộ dáng giống như không làm thịt được Yến Truy Tinh thì nhất định sẽ không buông tha.
 
"Cuồng đồ lớn mật!" Đúng lúc này, một đám cao thủ từ bốn phương tám hướng cũng chạy đến, không chút lưu tình liên thủ chặn đánh Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu tu vi quá thấp, mặc dù có thần kiếm trong tay, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ lấy mình mà thôi.
 
"Oanh!" Phía bên kia, Thanh Thiên đại ma vương đang ác chiến cùng Hồng Thái Long, đột nhiên từ sau lưng bạo phóng ra vô số những sợi mộc tu, trực tiếp đem Hồng Thái Long bao vây ở bên trong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Grào...." Một tiếng long ngâm chấn cửu tiêu chợt vang lên, làm cho những sợi mộc tu bay đứt tán loạn, một con Hỏa Long dài gần hai trăm trượng uy phong vô cùng, bay múa ở trên không trung chấn động nhân tâm. Đồng thời long trảo không ngừng giằng xé những sợi mộc tu, một chiếc vòng trang sức hoàng kim cũng trực tiếp ghim chặt vào cổ của Thanh Thiên đại ma vương.
 
"Rồng...." Bốn phương tám hướng vang lên tiếng kinh hô, Thanh Thiên đại ma vương sắc mặt đại biến, nàng dốc hết toàn lực vận kình nhưng cũng vô pháp chém đứt được sự trói buộc của Phược Long Tác.
 
Trên nóc nhà phân đà của Tuyệt Tình Cung, Lý công công một thân bạch y khoanh tay mà đứng ngắm nhìn về phía bên này, ngay khi trông thấy Hỏa Sắc Cự Long, thì đôi con ngươi trong mắt chỉ hơi co rút lại, mà Yến Truy Tinh chạy đến bên người hắn xong, thì mới dám thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
 
Lúc này, chứng kiến Dược Thiên Sầu đang bị vây công đến mức tiến thoái lưỡng nan, Hồng Thái Long liền vươn trảo thu hồi Phược Long Tác, mang theo thân mình của Thanh Thiên đại ma vương quét sụp cả một ngọn núi, ngay lập tức Thanh Thiên đại ma vương đầu lìa khỏi thân.
 
"Ngao...." Một tiếng long ngâm lại vang lên, cự long nắm chặt Phược Long Tác trong tay, điên cuồng quất ra bốn phương tám hướng, trực tiếp nhắm thẳng về phía của Dược Thiên Sầu.
 
Còn Thanh Thiên đại ma vương đầu đã lìa khỏi cổ, lại đột ngột đứng lên, thi thể không đầu giơ tay lên vẫy vài cái, chiếc đầu lâu nhanh như chớp bay về, hai cánh tay phấn nộn đón lấy chiếc đầu lâu, sau đó lắp ghép vào thân mình, khôi phục lại nguyên dạng như trước.
 
"Đáng giận!" Thanh Thiên đại ma vương phát ra một tiếng gầm rú như lệ quỷ than khóc, sau đó thuấn di bay qua, sáu tên đại ma vương khác trấn thủ ở Mê Huyễn Tiên Thành lúc này cũng lao nhanh đến, bảy người vây quanh một con cự long, điên cuồng phát động công kích, đánh cho Hồng Thái Long gào khóc kêu cha gọi mẹ! Dù sao tu vi đại ma vương cũng không phải là thứ bỏ đi, nếu không phải hắn có thân thể Long tộc tố chất cường hãn vô cùng, thay đổi là người khác thì sớm đã tan xương nát thịt mất rồi. Thế nhưng lúc này cũng bị đánh cho toàn thân đầm đìa máu tươi.
 
Dưới tình huống nguy cấp, Dược Thiên Sầu cũng không dám ẩn giấu thực lực, Hỏa Phách Huyền Binh đã chuẩn bị trước, đang đứng ở bên trong Ô Thác Châu liền triệu hồi ra, trong khoảnh khắc đem mấy trăm tên cao thủ bao vây trùng trùng điệp điệp bên ngoài, đánh cho kêu rên thảm thiết, Hỏa Phách Huyền Binh vừa thoát khốn, liền nhắm về phía Hồng Thái Long mà giúp hắn giải vây.
 
"Tam muội chân hỏa..." Vô số thanh âm kinh hô vang vọng khắp nơi bên trong Mê Huyễn Tiên Thành, ngay cả bảy vị đại ma vương cũng lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì đã có một người bị Hỏa Phách Huyền Binh chụp trúng, cả người lập tức biến trở thành một đoàn hỏa diễm, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, thì đã hóa thành một cái xác khô chậm rãi rơi xuống bên dưới mặt đất. Sáu vị đại ma vương còn lại, nhất thời sợ đến mức hồn phi phách tán, không dám chần chừ liên tục thuấn di lao vút ra xa tránh né.
 
Hồng Thái Long thoát khốn, thấy có Hỏa Phách Huyền Binh tu vi Đại Thần trung kỳ tương trợ, thì nhất thời gầm rú vang vọng đất trời: "Đều chết hết cho ta!"
 
Nói dứt lời, liền rung đùi đắc chí hung hăng đuổi theo.
 
"Hồng Thái Long! Mau quay trở về, chúng ta phải rút thôi!" Thấy tình hình không ổn, Dược Thiên Sầu phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, đồng thời cũng không tiếc đại giới, đem hết Tam Muội Chân Hỏa tồn trữ bên trong nội thể phóng xuất ra, đám cao thủ bao vây xung quanh nhất thời vang lên vô số tiếng kêu rên thảm thiết.
 
Sau khi bùng nổ, Tam Muội Chân Hỏa liền nhanh chóng lui về, bám ở trên vạn chuôi thần kiếm, thất thải quang mang bay múa rợp trời mở một con đường máu, nghênh đón Hồng Thái Long, sau khi hai người hội họp thì sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức.
 
Nhìn thấy hai người muốn chạy trốn, Lý công công đang khoanh tay mà đứng khẽ "hừ" lạnh một tiếng, buông hai tay xuống chắp ở sau lưng, thân ảnh biến mất nguyên tại chỗ. Yến Truy Tinh đứng trên nóc nhà, quay đầu nhìn sang hai bên không thấy bóng người, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút không được an toàn.
 
Hồng Thái Long đang cấp tốc quay về, chợt phát hiện ra cổ mình cứng nhắc, dừng bất động ở trên không trung. Chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của Dược Thiên Sầu liền vang lên: "Hồng Thái Long cẩn thận....!"
 
Trên không trung bất thình lình xuất hiện một bóng thủ chưởng khổng lồ, nhanh như thiểm điện chụp trúng cổ của Hồng Thái Long, nhẹ nhàng dùng một chút lực, đã làm cho Hồng Thái Long miệng phún máu tươi, hai mắt trợn trừng lên thiếu chút nữa thì đã bắn phọt ra ngoài.
 
Dược Thiên Sầu trông thấy một gã bạch y nhân hiện ra ở trên không trung, bóng thủ chưởng khổng lồ là do người này hóa ra, nhất thời lạnh lùng nói: "Cái mạng nhỏ của Dạ Thiên Không chết ở trong tay ta, ngươi có bản lĩnh thì đến đây báo thù!"
 
Lý công công mặt không đổi sắc nghe vậy thì cũng động dung, thoáng trừng mắt liếc nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Theo sau bóng thủ chưởng giương lên cao hung hăng đập xuống, thân mình của Hồng Thái Long bắn thẳng xuống bên dưới mặt đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
 
Nhân cơ hội này, Hỏa Phách Huyền Binh cũng lao đến, tung ra một quyền như lôi đình vạn quân nhắm thẳng lên trên không trung. Tuy nhiên Lý công công không có hoảng hốt, huyễn thủ khổng lồ mở ra, trực tiếp nghênh đón lấy trọng quyền đang công kích đến.
 
"Oanh long long....." Một tiếng bạo nổ cực lớn vang lên, tầng tầng sóng xung kích cương mãnh như đao phong tràn lan ra bốn phương tám hướng, cả Mê Huyễn Tiên Thành lập tức rơi vào tràng cảnh vô cùng thê thảm, kiến trúc xung quanh đổ nát hóa thành tro bụi, đồng thời cũng có không ít bóng người nháy mắt bị xé tan ra thành từng mảnh vụn.
 
Dược Thiên Sầu nhanh trí đã đem vạn kiếm hợp nhất thành một màn cương cầu hộ thể. Sau đó trực tiếp lao thẳng xuống bên dưới lòng đất, hắn không dám trì hoãn, sợ Hồng Thái Long nguy hiểm đến tánh mạng, lại nhanh chóng độn thổ xuyên qua hố sâu, vươn tay ra túm lấy Hồng Thái Long muốn thuấn di chạy đi.
 
"Đợi một chút! Còn Hỏa Phách Huyền Binh của ngươi." Hồng Thái Long đang hấp hối, nhưng vẫn kiên trì túm lấy áo Dược Thiên Sầu nhắc nhở nói.
 
Trên không trung, vừa giao phong chớp nhoáng qua một lần, thì Tam Muội Chân Hỏa ngưng tụ ở trên người Hỏa Phách Huyền Binh đã bị chấn hám tán loạn đi không ít. Lúc này, Dược Thiên Sầu mới vội vàng vẫy tay một cái, Hỏa Phách Huyền Binh liên tục thuấn di chạy về.
 
Nhưng Lý công công nào có dễ dàng buông tha, thân mình chợt lóe, đồng dạng cũng liên tục thuấn di lao xuống đuổi theo truy sát. Một bóng thủ chưởng khổng lồ lại huyễn ra, hung hăng nhắm thẳng vào lưng của Hỏa Phách Huyền Binh mà bổ xuống.
 
Hỏa Phách Huyền Binh vừa chạy đến gần miệng hố, thì đột nhiên xoay người đánh trả một quyền. "Oanh oanh long...." Lại thêm một tiếng nổ rung trời vang lên. Hỏa Phách Huyền Binh dù sao cũng chỉ là vật chết, dựa vào năng lượng nguyên tố mà di chuyển. Nếu không có Tam Muội Chân Hỏa sung túc duy trì, như thế nào còn chịu đựng nổi thêm nữa.
 
"Oanh!" Hỏa Phách Huyền Binh nháy mắt nổ tung, một viên Tử Châu nhanh như lưu tinh bắn thẳng xuống dưới miệng hố, Dược Thiên Sầu vươn tay ra chụp lấy, rồi sau đó liền cùng Hồng Thái Long tan biến vào hư không.
 
"Oanh...!" Hai bóng thân ảnh vừa biến mất, thì một bóng thủ chưởng khổng lồ đã hung hăng chụp xuống, đem cái hố sâu chấn thủng thành một miệng vực đường kính rộng tới mấy chục thước.
 
Lý công công sắc mặt âm trầm đứng ở trên miệng vực, thật lâu sau mà vẫn không có phản ứng gì. Từ sau khi Ma Thần phi thăng, hiếm có chuyện gì làm cho hắn phải ra tay, mỗi lần ra tay cũng chưa từng thất thủ qua bao giờ. Nhưng hôm nay hắn đã thất thủ, để cho hai người tu vi kém xa mình, trốn thoát ở ngay dưới tầm mắt của mình!
 
Tam Dạ Ma Quân một đường phi hành, từ ngoài xa thì đã nghe thấy động tĩnh ở phương hướng Mê Huyễn Tiên Thành. Dưới sự kinh hãi, liền cấp tốc phi hành chạy về, vừa trông thấy Lý công công đang đứng trầm ngâm suy tư, thì vội vàng phóng nhanh đến hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
 
Lý công công hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm đã khôi phục lại nguyên dạng, hướng Tam Dạ Ma Quân hơi khom người nói: "Dược Thiên Sầu đêm khuya lẻn vào Mê Huyễn Tiên Thành ám sát phó cung chủ. Thuộc hạ đã ra tay nhưng thất thủ, để cho hắn chạy thoát!"
 
"Cái gì?" Tam Dạ Ma Quân chấn động nói: "Ngay cả ngươi ra tay mà hắn vẫn chạy thoát ư?"
 
Bình Luận (0)
Comment