"Hảo nam nhân không tranh cãi với nữ nhân!" Dược Thiên Sầu phun ra một câu. Liền chẳng thèm quan tâm dựa lưng xuống ghế, chợp mắt.
Bách Mị Yêu Cơ nhẹ giọng cười, chậm rãi lùi bước đến bên giường nằm xuống, kéo tấm thảm nhung mềm mại, cuộn tròn ở bên trong, thân tình thỏa mãn nhắm mắt, giống như đã tìm thấy khát vọng nhiều năm qua binh thường. Giường khá lớn, Tử Y đã chọn một góc khoanh chân ngồi xuống trước rồi.
Vừa an tĩnh một chút, thì Dược Thiên Sầu phát hiện ra bên trong đan điền có chút dị thường, hắn liền dùng phương pháp nội thị để kiểm tra tình huống, chỉ thấy Nguyên Anh cư nhiên đã đình chỉ hô hấp. Mà khối hồng cầu và hắc cầu trong suốt xoay chung quanh Nguyên Anh đang gia tăng tốc độ. Hơn nữa có khuynh hướng càng lúc càng nhanh, đem tất cả chân nguyên trong đan điền chậm rãi quấy lên.
Dược Thiên Sầu hai mắt trợn tròn, hung hăng đứng dậy, một cái ý niệm trong đầu toát ra, chẳng lẽ tình trạng này là tu vi muốn đột phá cảnh giới sao?
Hai nàng cũng bị hành động của hắn làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy sắc mặt hắn ngưng trọng. Bách Mị Yêu Cơ đang muốn hỏi, thì đã nghe thấy Dược Thiên Sầu trầm giọng nói:
"Tử Y hộ pháp cho ta, tu vi của ta hình như muốn đột phá Nguyên Anh trung kỳ, đừng để bất luận kẻ nào quấy rầu ta." Nói xong khoanh chân ngồi xuống khoang thuyền, nhắm mắt cần thận quan sát tình huống biến hóa ở bên trong đan điền.
Tử Y thần tình nghiêm trang túc mục, biết thời gian đột phá tu vi chính là khoảnh khắc huyền diệu của bất kỳ tu sĩ nào, không thể bị người khác quấy rầy, một chút sai sót liền sẽ khó lòng tiến nhấp cảnh giới. Nàng lập tức lắc mình đến bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lướt qua Bách Mị Yêu Cơ, lại mơ hồ sản sinh ra một chút hương vị đề phòng.
Bách Mị Yêu Cơ thấy vậy, nhất thời cảm thấy có chút thê lương. Dược Thiên Sầu theo bản năng kêu Tử Y hộ pháp cho hắn, mà không có kêu nàng. Địa vị của hai người ở trong lòng hắn như thế nào, vừa xem liền đã hiểu ngay. Nhất là ánh mắt đề phòng của Tử Y càng làm cho nàng tâm phiền ý loạn. Hóa ra chính mình cũng chưa có thật sự dung nhấp cùng hai người, có lẽ trong tiềm thức hai người đều có chút phòng bị nàng.
"Ta đi ra ngoài cửa canh giác dùm, tránh đề người khác tiến vào quấy rầy." Bách Mị Yêu Cơ xấu hổ cười nói.
Tử Y ngưng trọng gật đầu.
Lúc này, tình huống bên trong đan điền khiến cho Dược Thiên Sầu cảm thấy bất an, chân nguyên trong đan điền bị khuấy đảo thành một cơn lốc giống như long quyển phong bình thường. Cái loại hiện tượng này chưa từng nghe nói qua, hắn cũng biết đường lối tu luyện của mình không giống như những tu sĩ khác. Bởi vậy, cho nên không hề có kinh nghiệm tham khảo.
Nhưng có một thứ là không thể hoài nghi, đó chính là chân nguyên càng thực thề hóa thì càng đại biểu cho trình độ cao thâm của tu vi. Giống như cao thủ Độ Kiếp kỳ phóng xuất ra cương khí hộ thể, chỉ khi nào chân nguyên càng tinh thuần, thì cương khí hộ thể phóng xuất ra mới cứng rắn khó phá.
Hiền nhiên lúc này chân nguyên bên trong đan điền đang cấp tốc xoay tròn, chính là muốn gia cố thêm một bước nữa. Nhưng nó xoay tròn không kiêng nể gì, giống như tiêm đao cạo vào xương tủy, hung hăng va đập vào vách đan điền, khiến cho Dược Thiên Sầu đau đớn đến phát run. Hắn cắn răng ngạnh kháng...Chết tiệt, thế nhưng khối Nguyên Anh kia lại vẫn đang ngồi xếp bằng ở giữa hai quả hồng cầu và hắc cầu, một chút phản ứng đều không nhìn thấy. Nguồn: http://truyenggg.com
Tại sao có thể như vậy? Tử Y hơi chấn động, bởi vì nàng cũng đã từng trài qua Nguyên Anh kỳ, cho nên nàng hiểu, tuy rằng khó chịu, nhưng cũng không đến mức độ như thế này!
"Gia tăng lực cản, khiến cho tốc độ xoay chậm lại, như thế hẳn là sẽ giảm bớt thống khổ đi!" Dược Thiên Sầu đau tới nỗi cả ngươi túa ra mồ hôi lanh, môi đều tướm máu, không thể tiếp tục duy trì thời gian quá dài, cho nên trong đầu bỗng nhiên toát ra ý niệm này.
Tử Y thấy hắn đem môi cắn nát, trong lòng không khỏi run sợ. Nhưng rồi cũng không biết phải trợ giúp hắn như thế nào. Thậm chí nàng còn tính toán chạy ra ngoài kéo Bách Mị Yêu Cơ vào trong này hỏi xem, nàng ta có biết tình huống dị thường này là do đâu không?
Đang sôt ruột, bỗng nhiên Tử Y thấy trong tay Dược Thiên Sầu xuất hiện một khối linh thạch màu tím rực rỡ. Theo sau màu sắc của khối linh thạch dần dần ảm đạm đi, hiển nhiên là linh khí đang bị hút vào cơ thể Dược Thiên Sầu. Tử Y hơi sững sờ, trước kia nàng chưa bao giờ dùng qua linh thạch, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết khối linh thạch màu tím này đại biểu cho ý nghĩa gì.
Trên tay hắn chính là Cực Phẩm Linh Thạch trong truyền thuyết? Tử Y đã quên thôi lo lắng, kinh ngạc quan sát biến hóa trên người Dược Thiên Sầu, tên đại bịp bợm này! Trên người hắn không biết còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa!
Linh khí nồng đậm của Cực Phẩm Linh Thạch rót vào trong đan điền. Rốt cục đã làm cho vận tốc chân nguyên xoay chậm lại, nhưng bên trong đan điền cũng trở nên căng phồng. Bất quá vận tốc của hai khối ngọc châu kia lại không hề giảm bót. Dưới ba tác động của vận tốc ngọc châu, lực cản linh khí và dung tích áp lực đan điền. Bởi vậy, cho nên chân nguyên bên trong đan điền càng bị nén đặc thêm.
Quả nhiên hữu hiệu! Dược Thiên Sầu tuy mừng rỡ, nhưng vẫn không ngừng hấp thu linh khí từ khối Cực Phẩm Linh Thạch ở bên ngoài, cố gắng chịu đựng cảm giác phình trướng của đan điền, mà liều mạng gia tăng áp lực chân nguyên. Đến khi chân nguyên bị nén thành thực thể, nhìn nó uốn lượn giống như một tấm vải tơ mỏng manh, thì Nguyên Anh đang đình chỉ hô hấp, bỗng nhiên phun ra một ngụm trọc khí. Thanh âm
"ùng ục" giống như người ta uống nước vậy.
Luồng khí nó phun ra cũng không phải cái cái gì khác lạ, mà chính là luồng chân nguyên màu bạch sắc. Rất nhanh luồng chân nguyên màu bạch sắc này dung hòa vào chân nguyên bị nén ở trong đan điền. Xem tình huống này, thì dường như, thứ ngăn cản hô hấp của nó chính là thứ này. Vì thế song châu hộ thể muốn trợ giúp nó một tay, liền quấy đảo chân nguyên ở trong đan điền lên, gây nên áp súc, ép luồng chân khí mắc nghẹn trong ngực Nguyên Anh ra.
Bất tri giác, bên trong đan điền liền yên tĩnh trở lại. Vận tốc hai viên ngọc châu cũng khôi phục trạng thái thường ngày. Nguyên Anh vừa thoát khỏi tình trạng tắc nghẽn, liền hít sâu một hơi linh khí nồng đậm, ở trong bụng vận chuyển một vòng, liền thở ra chân nguyên màu bạch sắc mềm nhỏ như tơ tằm.
Dược Thiên Sầu toàn thân rung lên, thoải mái rên rỉ một tiếng, trên mặt tràn ngập ý cười! Rốt cuộc thì bản thân đã đột phá được cảnh giới!
Tử Y đứng bên cạnh cũng thở phào một hơi. Nàng cũng nhận ra là hắn đã đột phá thành công.
Dược Thiên Sầu vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Tử Y bu mặt đến, hắn không khỏi hoảng sợ nói:
"Ngươi làm gì thế? Muốn vô lễ với ta sao!" Tử Y chỉ vào khối linh thạch trong tay của hắn còn chưa hấp thu hết linh khí, hỏi:
"Người thật sự không có tiền sao? Nhưng ta nghe nói Cực Phẩm Linh Thạch này rất đáng tiền ahĩ" Dược Thiên Sầu cúi đầu vừa nhìn, không nói hai lời, liền hung hăng hấp thu hết linh khí. Lúc này khối linh thạch đã trở thành tro tàn, ai cũng không nhận ra, nguyên bản nó là Cực Phẩm Linh Thạch.
Dược Thiên Sầu ném khối linh thạch tro tàn vào trong túi trữ vật, liền đứng dậy vỗ mông nói: "Đương nhiên là đang thiếu tiền. Ngươi đừng nhìn thấy ở trong tay ta có mấy khối Cực Phầm Linh Thạch mà suy nghĩ lung tung. Đó đều là sư phụ cho ta, để ta dùng trong thời gian thăng cấp tu vi, bình thường nào đâu dám dùng. Chẳng lẽ ngươi muốn ta lấy ra khoe khoang rằng! Cực Phẩm Linh Thạch này là sư phụ cho ta sao? Thứ tốt như thế. Nếu bi người khác biết, ngươi có đoán đươc là sẽ gây nên hâu quả gì không?"
Tử Y nhíu mày trịnh trọng gật đầu nói:
"Rất có thể, sẽ bị những kẻ lòng dạ ám muội, giết người cướp của." "Quả nhiên là thông mình, không sai! Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không muốn để người khác nhìn thấy. Người khác ta sẽ lo lắng, nhưng đối với ngươi thì không cần phải đề phòng." Dược Thiên Sầu nói xong, dán miệng tới bên tai Tử Y nhỏ giọng thì thào:
"Cho nên ta mới nhờ ngươi hộ pháp, không cho nàng kia ở lại, hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?" Dược Thiên Sầu nhân cơ hội, hít mùi thơm gái trinh vào trong miệng. Bỗng dưng cảm thấy đau nhức khó tả, lúc này mới phát hiện ra, môi của mình đã tướm nát. Vĩ thế liền cần thận dùng khăn lau sạch vết thương.
Bách Mị Yêu Cơ ngồi ở bên ngoài, trên mặt không buồn không vui, nhưng không hiểu nàng đang miên man suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên cửa khoang mở ra, Tử Y cúi đầu mỉm cười bước ra ngoài. Bách Mị Yêu Cơ giật mình, xoay người lại, thì đã thấy Dược Thiên Sầu hai chân bắt chéo ngồi ở trên ghế.
"Đốt phá thành công rồi sao?" Bách Mị Yêu Cơ đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu hỏi. Trên hoa dung ần giấu một nỗi chua sót khiến cho người ta khó lòng có thể phát hiện ra.
Dược Thiên Sầu chỉ cười ha hả. Lấy phương thức này để trả lời nghi vấn của nàng.
Bách Mị Yêu Cơ cũng không hỏi nhiều, trên mặt vẫn mang theo nụ cười quyến rũ, không chút để ỷ quay trở lại giường, tiếp tục cuộn tròn vào trong thảm nhung mềm mại. Nàng đột nhiên cảm giác, hẳn là mình nên hảo hảo ngủ một giấc thật sâu, có lẽ ngày mai tâm tình sẽ tốt hơn. Dưới tinh không đầy sao sáng lạn, màn đêm thâm thúy mê ly, thế nhưng cảnh tượng đó vẫn không níu kéo được đôi mắt đẹp của nàng. Chốc lát sau, Bách Mị Yêu Cơ đã chìm vào trong giấc ngủ...
Ngày kế, sáu chiếc chiến thuyền pháp bảo phi hành, dẫn đầu đoàn đón nhận ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Dược Thiên Sầu nằm ở trên ghế nhắm mắt, thì cảm thấy có điểm chói mắt, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn. Tử Y đang khoanh chân đả tọa ở góc giường, thần tình trên mặt luôn luôn nghiêm trang túc mục.
Bên cạnh đó, khối thảm nhung nằm bừa bãi ngang dọc, hiền lộ ra thân thể mềm mại, chiếc váy màu lụa đỏ chẳng biết từ khi nào đã tốc lên, hai chiếc đùi ngọc hấp dẫn mê người bất tri giác đang khoát lên trên thảm. Nhưng điểm chết người chính là, người nào đó tướng ngủ rất không biết thu liêm. Mặc dù có quần lót bên trong, nhưng nơi bí ẩn cũng không biết che chắn cần thận ah!
Tội lỗi! Tội lỗi! Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Dược Thiên Sầu im lặng thất thần, trong đầu mặc niệm biến sắc kinh mười lần, rồi hung hăng ngước mắt nhìn lên ánh mặt trời chói chang! Trong lòng âm thầm hô lớn:
"Lão thiên a! Ngươi chọc mù mắt ta đi!"