Tinh Thần Châu

Chương 607

Trên đinh Thần Tài Phong, dưới gốc cây tùng, lúc này Âm Bách Khang áng chừng đã đứng nguyên ở đây suốt hai ngày qua không hề ly khai rồi... Trong lòng có điểm hối hận, Ngưu Hữu Đức đã nói kì hạn ba ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba.... Nếu như bảo một lúc xuất ra sáu mươi ức linh thạch mà không chút tính toán, đây khẳng định là giả.
 
Đúng lúc này, vẻ mặt căng thẳng của Âm Bách Khang dần dần giãn ra. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một thân ảnh đang từ dưới sườn núi bay lên. Đè tâm tình lo lắng trong lòng xuống, trên mặt hơi tách ra ý cười, sải bước đến trước triền núi nghênh đón khách nhân. Bất quá trong lòng vẫn có đôi chút cảm khái, Ngưu Hữu Đức này quả nhiên lợi hại, vô luận là xuất nhập Tụ Bảo Bồn, từ trên xuống dưới đều không có một ai phát hiện ra hành tung của hắn.
 
"Ha hả! Thật không phải, ta đến hơi muộn một chút. " Dược Thiên Sầu đáp xuống đất liền chắp tay hổ thẹn nói: "Vì phải tìm cái tên Dược Thiên Sầu kia mà đã chậm trễ thời gian, mong rằng âm huynh sẽ không phiền lòng. "
 
"Ngưu huynh đã quá khách khí rồi. " Âm Bách Khang cười sang sảng đáp. Lúc này tâm tình của hắn quả thật là rất vui vẻ, nếu như có thể giao dịch thành công, thì chậm trễ một chút thời gian, căn bản là sẽ không thành vấn đề.
 
Dược Thiên Sầu cũng không nhiều lời, nhanh chóng xuất ra một chiếc túi trữ vật, ném tới: "Năm ngàn viên Phá Cấm Đan, không thiếu một viên, thinh âm huynh kiểm ưa hàng hóa, nhìn xem dược hiệu sẽ như thế nào! "
 
"Không cần, ta tin Ngưu huynh. " Âm Bách Khang hào phóng khoát tay nói. Sau khi phát hiện ra bên trong chửng thực là có năm ngàn viên Phá Cấm Đan, thì hắn đã phi thường hài lòng. Coi như muốn kiểm hàng, cũng không tiện làm ngay ở trước mặt người ta.
 
"Cái đó và không tin được là hoàn toàn khác nhau. Nếu đã cùng nhau làm giao dịch. Tất nhiên là phải dựa theo quy củ, tránh tình trạng phát sinh hiểu lầm xuống mức thấp nhất. " Dược Thiên Sầu hung hăng đề nghị đối phương kiểm hàng ở ngay đương trường.
 
"Hảo, vậy thì làm theo ý của Ngưu huynh đi! " Âm Bách Khang đối với phương cách giao dịch của Ngưu Hữu Đức rất là hài lòng. Đây mới chính là người đáng giá đế minh họp tác dài lâu. Lúc này nhanh chóng truyền âm gọi Tư Không Tuyệt đến. Không bao lâu sau, Tư Không Tuyệt đã mang theo năm người lên trên đinh núi, nhìn hai người hành lễ.
 
ẢÂm Bách Khang đang túi linh đan giao cho hắn. Sau khi Tư Không Tuyệt nhìn thấy nãm ngàn viên Phá Cấm Đan xong, nhất thời không khỏi chấn động, hưng phấn liếc mắt nhìn sang sư phụ! Sư phụ quả nhiên đúng là sư phụ. Ngưu Hữu Đức khó nói chuyện như vậy, thế nhưng lão nhân gia vẫn có thể giao dịch thành công khoản mua bán này.
 
Hắn nhanh chóng lấy ra năm viên Phá Cấm Đan giao cho năm tên đệ tử kia. Tiếp theo ném một đống linh thạch xuống, để năm người hấp thu linh khí.
 
Dược Thiên Sầu đứng một bên bình thản quan sát. Hắn một chút cũng không hề lo lắng. Nếu như không có Thất Bảo Đan, để đột phá tu vi bình cảnh, thì bọn chúng sẽ không bao giờ có thể nghiệm ra.
 
Kểt quả kiểm ưa phi thường không sai, năm người này đều thuận lợi gia thăng tu vi lên một tầng, đứng tại chỗ cảm tạ rối tinh rối mù. Âm Bách Khang cười dài khoát tay, ra dấu cho bọn chúng lui xuống.
 
Sau khi đám người kia xuống núi. Âm Bách Khang mới quay đầu lại dò hỏi: "Ngưu huynh, ngươi vừa nói rằng, đang tìm Dược Thiên Sầu. Liệu có phải là vì chuyện tình Thất Bào Đan hay không? "
 
"Chuyện ta đáp ứng rồi thì nhất định sẽ hoàn thành tốt. " Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười nói: "Gã tiều tử đó quả là khó tìm, bất quá cuối cùng vẫn tìm được hắn. Thất Bảo
 
Đan, ta đã chuyển giao cho hắn, hắn cũng đáp ứng ta, sẽ chiếu theo giá chuyển nhượng cho Thiên Hạ thương hội là hai trăm vạn một viên. Vài hôm nữa hắn sẽ chạy đến Thiên Hạ thương hội tham gia Tụ Bào Bồn. Đến khi đó âm huynh phái người ra tiếp xúc hắn là được. "

 
Nói đến giá tiền thì Dược Thiên Sầu liền cẩn thận quan sát diễn cảm trên mặt Âm Bách Khang. Nào nào đối phương chỉ hơi kinh ngạc, theo sau đã khôi phục ỹ cười đáp: "Như thế thì quá tốt, khi hắn vừa đến, ta liền sẽ phái người đi tìm hắn thương thảo ngay lập tức. " Bất quá Âm Bách Khang vẫn quái khí nói: "Hắn dễ dàng buông tha vụ giao dịch này như vậy, chắc là Ngưu huynh đã cho hắn ưu đãi gì khác đúng không? "
 
"Đó là tự nhiên. " Dược Thiên Sầu gật đầu.
 
Âm Bách Khang thấy hắn không muốn tiết lộ, đã cho Dược Thiên Sầu cái ưu đãi gì. Nên cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này nữa. Mà lảng tránh hỏi: "Không biết số lượng Phá Cấm Đan còn lại, khi nào mới có thể xuất lò. "
 
Dược Thiên Sầu trầm ngâm đáp: "Ta đã xuất tiền đặt cọc, trên Tiên giới sẽ có người nhanh chóng luyện đan. Tin tưởng không quá vài hôm nữa, thì cũng sẽ luyện chế ra rất nhiều Phá Cấm Đan. chỉ cần mang theo tiền đến, hẳn là có thể mua được ở trong ngày hội của Tụ Bào Bồn. "
 
Âm Bách Khang xoa tay hoan nghênh nói: "Ngưu huynh chờ thêm vài ngày. Tổng đà không còn lưu trữ nhiều linh thạch lắm, đang chờ thêm mấy ngày thu gom linh thạch từ các phân hội. Đến lúc đó, chỉ sợ còn phải phiền toái Ngưu huynh chạy lên Tiên giới giúp ta một chuyến. "
 
"Không hề phiền toái, ta đồng dạng cũng là vì kiếm chút điểm linh thạch mà thôi. " Dược Thiên Sầu khoát tay đáp.
 
Âm Bách Khang cười ha hả, sau khi hai người hàn huyên thêm vài câu xong. Đột nhiên Dược Thiên Sầu nhướng mày nói: "Không quấy rầy âm huynh, đến khi đó sẽ liên hệ sau. Hiện giờ ta phải xuống dưới chân núi thu hồi thêm một khoản nợ. "
 
Âm Bách Khang giật minh, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ ở trong Tụ Bảo Bồn, còn có người đang thiếu tiền Ngưu huynh sao? "
 
"Ảm huynh quên nhanh vậy? " Dược Thiên Sầu mỉm cười hảo tâm nhắc nhở: "Lão bản nương Xuân Miên Lâu kia nhờ ta làm thơ, nàng nói rằng sẽ báo đáp ta. Hôm nay ta phải đi nhìn xem nàng muốn báo đáp ta như thế nào ah! "
 
Âm Bách Khang mỉm cười xấu hổ. Chắp tay nói: "Ngưu huynh đã có nhã hứng, vậy thì ta sẽ không quấy rầy huynh nữa! "
 
"Cáo từ! " Dược Thiên Sầu chắp tay nói. Theo sau ném ra một thanh phi kiếm, vô cùng khoan thai bay xuống phía dưới chân núi.
 
Nhìn theo bóng lung hắn đi khuất, ẢÂm Bách Khang im lặng thở dài, nhân sinh vĩnh viễn sẽ có lúc ngươi phải lựa chọn. Vì có được thứ này, mà ngươi không thể buông tha thứ kia. Theo sau, Âm Bách Khang chặt đứt suy nghĩ về Nhan Vũ trong đầu, thu hồi tâm tư, mau chóng triệu hồi Tư Không Tuyệt lên đây.
 
Tư Không Tuyệt vừa chạy lên đinh núi. Liền mang ra chiếc túi chữ vật đựng Phá Cấm Đan, dò hỏi: "Sư phụ.., đây là? "
 
Cho đến lúc này, hắn vẫn không hiểu sư phụ đang muốn làm gì.
 
"Đây là Phá Cấm Đan mua từ trong tay Ngưu Hữu Đức với giá một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, một viên! " ẢÂm Bách Khang hờ hững nói.
 
Tư Không Tuyệt nhẩm tính, nhất thời kinh hãi nói: "Năm mươi ức thượng phẩm linh thạch ư...! Sư phụ, không phải chúng ta đã bỏ ra mười ức linh thạch đế mời hắn đến tổng đà Thiên Hạ thương hội sao? Hắn như thế nào còn muốn lấy thêm tiền chứ? "
 
Âm Bách Khang liếc mắt nhìn Tư Không Tuyệt. Có vài chuyện không muốn giải thích cho đệ tử nghe. Vì thế thản nhiên nói: "Trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
 
Tư Không Tuyệt cung kính ứng thanh. Tiếp đó nhìn vào số Phá Cấm Đan trong tay, nhất thời cảm giác phi thường nặng nề, đây chính là dùng năm mươi ức thượng phẩm linh thạch để mua về ah! Ngay lập tức liền xin chi thị của Âm Bách Khang: "
Sư phụ, số linh đan này có cần phải bắt đầu phát xuống hay không? "
 
"
Thời gian cử hành Tụ Bảo Bồn, chúng ta sẽ xuất ra bán. " Âm Bách Khang híp mắt nói: "Ngươi thay ta đi an bài chuyện này ngay bây giờ. Đem tin tức chúng ta sẽ bán Phá Cấm Đan ở trong ngày hội Tụ Bào Bồn truyền ra bên ngoài. Nhớ kĩ, phải nói rằng chúng ta sẽ bán rất nhiều Phá Cấm Đan. "
 
"
A! " Tư Không Tuyệt nghe xong, liền vội vàng khuyên giải: "Sư phụ, vạn lần không thể được ah! Phá Cấm Đan này ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay người khác. Nếu không, liền sẽ phi thường bất lợi đối với Thiên Hạ thương hội chúng ta. "
 
Âm Bách Khang hừ lạnh: "
Chẳng lẽ ta còn không biết tốt xấu trong đó sao? Ngươi cứ chiếu theo những gì ta nói mà đi an bài thỏa đáng. Ta đều đã có tính toán cả rồi! "
 
Tư Không Tuyệt giật mình, ngẫm lại cũng đúng, sư phụ há lại không nhìn thấu nhừng điểm lợi hại ở trong chuyện này. Vì thế liền giao túi Phá Cấm Đan ra, nói: "
Sư phụ, thứ này để ở trên người đệ tử sẽ không an toàn, vẫn là sư phụ bảo quản mới dám chắc chắn. "
 
Âm Bách Khang gật đầu thu túi Phá Cấm Đan vào. Sau khi Tư Không Tuyệt rời đi, hắn liền chậm rãi dạo bước đến phía dưới gốc cây tùng, ngắm nhìn về phương xa mênh mông bát ngát, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười âm hiểm.
 
Sau khi Dược Thiên Sầu xuống núi, căn bản là không có vội vàng chạy đến Xuân Miên Lâu. Ngược lại, còn dạo bước vài vòng xung quanh Tụ Bảo Bồn. Kỳ thật, đây không phải là thảnh thơi du ngoạn, mà là thói quen, trước khi đến một địa phương xa lạ nào đó, hắn sẽ quan sát nắm chắc địa hình, để phòng khi xảy ra những chuyện không ai mong muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Dạo quanh vài vòng, Dược Thiên Sầu không khỏi cảm thán, Tụ Bảo Bồn này quả nhiên là thiên đường mua sắm trong tu chân giới, dường như các loại mặt hàng quý hiếm đều có đầy đủ. Hơn nữa các cửa tiệm cũng thi nhau mọc lên, nào là sòng bạc, hiệu cầm đò, trân bảo lâu, còn có ngân hàng kí gửi linh thạch, ngay cả nghề nghiệp bảo tiêu cũng đều có luôn. Chung quy, những việc nào có thế kiếm ra tiền, đều xuất hiện ở đây, khiến cho người ta hoa mắt chọn lựa. Dược Thiên Sầu cũng phi thường bội phục quy mô kinh doanh của Âm Bách Khang! Người này quả đúng phải kêu là thiên tài buôn bán ah!
 
Lúc này con đường phía trước phi thường náo nhiệt, xem trường cảnh nhốn nháo kia, khác xa so với những con đường khác. Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn chung quanh, phát hiện ra còn đường này hơi có điểm quen thuộc. Trầm ngâm suy nghĩ thêm một hồi, mới nhớ ra, phía trước không phải là Xuân Miên Lâu hay sao?
 
Bất quá hắn cũng nghi hoặc. Lần trước khi đến đây, xung quanh nơi này không hề náo nhiệt như thế ah! Chằng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Dược Thiên Sầu hồ nghi, chắp tay sau lưng đi đến.
 
Dược Thiên Sầu đi tới đâu, đám người xem náo nhiệt liền cung kính dạt sang hai bên đường, bởi vì trong Tụ Bảo Bồn, đã không ai không biết hắn là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, Lạt Thủ Phán Quan, Ngưu Hữu Đức!
 
Đột nhiên trong Xuân Miên Lâu có một bóng dáng nữ nhân thướt tha đi ra. Chúng nhân ở hai bên đường nhất thời huyên náo lên.
 
Người này không phải ai khác, mà chính là lão bản nương Nhan Vũ của Xuân Miên Lâu. Dược Thiên Sầu nao nao, trên mặt khẽ mim cười, thong dong bước tới...
 
"Còn tưởng rằng, tiền bối đã rời khỏi Tụ Bào Bồn mất rồi! Không nghĩ ra, Nhãn Vũ lại có thể được nhìn thấy tiền bối thêm một lần nữa.... "
 
Bình Luận (0)
Comment