Hắn không chút kiêng nể cười lên ha hả:
"Còn chưa đòi ngươi báo đáp, sao có thể dễ dàng rời đi. " Bàn tay hắn đã ôm lấy vòng eo của nàng xoa xoa từ trên xuống dưới, làm mọi người nhìn thấy không ngừng chép miệng.
"Tiền bối thật biết nói đùa. " Nhan Vũ cười khanh khách giãy dụa, muốn mượn cơ hội tránh thoát bàn tay ma quỷ kia. Vậy mà Dược Thiên Sầu vẫn quyết tâm sỗ sàng, nắm chặt không cho nàng rời đi. Hai người ôm nhau châu đầu ghé tai, ở ngay trước mắt bao người hướng Xuân Miên Lâu đi vào.
Còn chưa tiến vào trong, đầu đường xa xa truyền đến một trận gây rối, hai người song song dừng chân nhìn lại.
"Thiên Hạ thương hội muốn bán ra đại lượng Phá Cấm Đan trong hội Tụ Bảo Bồn. " "Không có khả năng! Bọn họ có linh đan lẽ nào không dùng mà lại đem bán ra? " "Như thế nào không có khả năng, Thiên Hạ thương hội đã dán thông cáo bên kia kìa. " Thanh âm nghị luận của mọi người truyền đến cuồn cuộn không ngừng. Dược Thiên Sầu vô ý thức buông lỏng ra vòng eo Nhan Vũ, nhíu mày nói thầm:
"Âm Bách Khang đang làm gì vậy? " Hắn vẫn không tin Âm Bách Khang sẽ chịu lấy ra Phá Cấm Đan để bán, bởi vì Thiên Hạ thương hội không có khả năng ngồi xem thế lực khác lớn mạnh, càng không thể cho người khác cơ hội như vậy. Trước đó còn tưởng rằng Âm Bách Khang chi thuận miệng mà nói như thế, hôm nay ngay cả bố cáo cũng đã dán ra, xem ra là làm thật sự.
Nhan Vũ nhân cơ hội đứng gần thấy hắn đang nhíu mày trầm tư, kết quả càng xem càng nghi hoặc. Ngưu Hữu Đức cấp cho nàng cảm giác không giống lão quái vật tu luyện ngoài ngàn năm, thiếu đi vị đạo lão thành, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, thật sự là kỳ quái.
Có người nói nữ nhân khi nhìn thấy nam nhân trong lòng ngường mộ, đối phương có khuyết điểm gì đều xem thành ưu điểm, chẳng lẽ do nguyên nhân tư xuân của mình? Nghĩ tới đây, gương mặt Nhan Vũ không khỏi hơi nổi lên ửng hồng.
Dược Thiên Sầu lắc đầu, không nghĩ ra tạm thời không thèm nghĩ nữa. Trên mặt hắn lập tức thay đổi hình dạng cười hì hì, lại mặt dày mày dạn ôm lấy Nhan Vũ, hai người tinh chàng ý thiếp tiêu sái đi vào. Làm một đám nam nhân chung quanh nhìn thấy ước ao không ngớt, âm thầm cảm thán, đề cao tu vi mới là vương đạo!
Thanh lâu lãng tử nhiều, ong bướm dâm loạn vang lên bên tai không ngừng. Dược Thiên Sầu quay nhìn mỹ nhân bên cạnh hắc hắc cười nói:
"Sinh ý của ngươi ở đây rất nóng nảy! " "Còn không phải do ngươi. " Nhan Vũ lườm hắn.
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta lần đầu quang lâm. " Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói. Làm hắn ngoài ý muốn chính là, Nhan Vũ cũng không dẫn hắn lên lầu, mà là trực tiếp đi xuyên qua thính đường, đi tới hậu viện Xuân Miên Lâu.
Thanh âm mê hoặc bên tai không dứt chợt biến mất, một khu nhà tinh nhã rất khác biệt yên tĩnh nằm tại hậu viện. Bên cạnh khu nhà có một hồ nước nhỏ, bên trong còn có lá sen xanh ngắt, hoa sen yêu kiều. Cảnh trí hậu viện thanh nhã, cách điệu hoàn toàn khác hẳn phía trước Xuân Miên Lâu, không khỏi làm Dược Thiên Sầu hơi có chút kinh ngạc.
"Nhan đương gia đưa ta vào đây, chẳng lẽ là muốn cùng ta yêu đương vụng trộm? " Dược Thiên Sầu cạc cạc cười nói. Ánh mắt hắn lướt trên những địa phương không nên thấy, thật vô cùng càn quấy.
"Cũng do tiền bối làm ra chuyện tốt, làm Xuân Miên Lâu của ta không hề được thanh tĩnh. " Nhan Vũ đem nguyên nhân vì sao sinh ý Xuân Miên Lâu đông đảo như vậy nói ra một lần, sau đó mới gắt giọng:
"Đây không phải vì sợ quấy nhiễu sự thanh tình của tiền bối, nên mới đưa tiền bối tới chỗ ở của ta sao. " Dược Thiên Sầu nghe vậy giật mình, không nghĩ tới bởi vì một bài thơ của mình mà làm sinh ý Xuân Miên Lâu phát hỏa, bất quá đây cũng là chuyện trong ý liệu. Thử nghĩ, bằng vào danh khí của Ngưu Hữu Đức lại cộng thêm Âm Bách Khang, liên thủ để lại một bài thơ ngoài cửa Xuân Miên Lâu, chỉ sợ người muốn đến chiêm ngường cũng sẽ nối liền không dứt.
"Đây là chỗ ở của ngươi? " Dược Thiên Sầu vô ý thức hỏi một câu, liền đánh giá khu nhà lịch sử tao nhã chung quanh, tiện tay đáy cửa đi vào. Nhan Vũ ở bên ngoài cắn răng, tựa hồ như đã hạ quyết tâm gì đó, trên mặt hiện lên một tia thần tình kiên định, lại kiên trì đi theo vào, người vừa vào cửa liền thấy một đôi tay thò tới, mạnh mẽ túm nàng qua, sau đó nghe được thanh âm đóng cửa. Nhan Vũ lại càng hoảng sợ, tuy rằng đã sớm có chuấn bị, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp như vậy, dù chút tính nhẫn nại cũng không có. Nàng nhịn không được cả kinh kêu lên:
"Ngươi làm gì? " "Đương nhiên đòi lấy báo đáp, ngưoi không phải đã sớm đáp ứng rồi sao, còn rụt rè cái gì! " Dược Thiên Sầu ôm nàng hắc hắc cười nói. Cũng bất kể nàng đáp ứng hay không đáp ứng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi hết y phục nàng sạch sẽ, trực tiếp bế lên đi tới chiếc giường bên cạnh. Thân thể mềm mại trắng noãn mê người, thất kinh dùng tay che lấp, dẫn tới người nào đó giống như một con sói đói lao tới.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG Nhan Vũ kỳ thực cũng có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng lúc này đã hốt hoảng không biết làm sao mới đúng. Chiếc chăn gấm bốc lên, trùm lên cả hai người, bên trong vang lên tiếng kinh hô trận trận của Nhan Vũ, không bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên thống khổ...
Chiếc chăn gấm chợt bị tiếng rên đau làm cả kinh dừng phắt lại, Dược Thiên Sầu thò đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp bên dưới, một lúc lâu mới ngây ra nói:
"Ngươi là lần đầu tiên? " Nhan Vũ cắn môi, con mắt mở trừng thật to nhìn hắn, có vẻ dị thường sáng sủa tinh thuần, nhưng không nói một câu nào.
"Ngượi ở dạng địa phương này.., điều này sao có thể? " Dược Thiên Sầu có điểm không thế tin được, nhưng phản ứng của nàng, cùng với vẻ khấn trương khi làm chuyện đó, làm hắn cảm giác không thích họp.
"Rốt cục là chuyện gì xảy ra? " Dược Thiên Sầu lại lần thứ hai hỏi Nhan Vũ, mà Nhan Vũ vẫn cắn chặt môi nhìn hắn, vẫn không nói lời nào.
Dược Thiên Sầu gãi đầu nói:
"Mẹ nó! Đã như vậy rồi, xong việc lại thảo luận. " Kéo chăn lên, xuân tình vô hạn đều xảy ra bên trong tiếng rên ri không voi...
Một lúc lâu sau đó, hai cẩu nam nữ lăn qua lăn lại hồi lâu rốt cục cũng ngừng lại, cùng đắp chung một tấm chăn, song song nằm cùng nhau, vẻ mặt thoải mái của Dược Thiên Sầu còn chưa tán đi, sau đó ngẩn ra, không biết nghĩ tới cái gì, xốc mạnh tấm chăn lên, làm Nhan Vũ cả kinh e thẹn vô hạn co rút người lại.
Mắt thấy lạc hồng loang lổ trên giường, thần tình Dược Thiên Sầu co quắp một hồi thật lâu, vô lực kéo chăn nằm xuống, nhìn nóc nhà thì thào thất thần nói:
"Gặp quỷ, điều này sao có thể. " Nói lời thành thật, đối với thanh lâu nữ tử, Dược Thiên Sầu căn bản không có một chút hứng thú, nhưng Nhan Vũ thật sự quá mê người, làm sắc tâm hắn đại động. Vì vậy hắn nổi lên ỹ niệm chơi đùa trong đầu, qua đi sẽ không thiếu nợ nhau, ai biết không ngờ lại là một thân hoàn bích (xử nữ), quả thực là vô cùng khó tin. Lão cưu thanh lâu a! Thấy thế nào cũng không giống một người chưa từng trải qua nhân thế a! Thất bại a!
"Ngươi là cố ý, nói! Là ai sai sử? " Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía nàng, trầm giọng hỏi. Hồi tưởng sự tình phát sinh trước đó, lão bản nương này ra vẻ sớm có ý đồ đối với mình, chính mình cũng không phải loại người thấy nữ nhân liền không đi đường nối a! Thế nào lại thà lỏng cảnh giác?
Nằm ở một bên, mới trải qua nhân thế, Nhan Vũ xấu hổ tới mức không dám có chút cử động nhỏ, nghe vậy thần tình cứng đờ, đôi môi bị cắn chặt thiếu chút nữa ra máu, run giọng nói:
"Ta là cố ý, ta coi trong tu vi Ngưu tiền bối cao thâm, muốn bò lên cành cao... " "Hừ. " Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, gương mặt không chút biểu tình cấp tốc
Đứng lên mặc lại y phục, không chút do dự mở cửa đi ra, cũng không thèm đóng cửa.
Nhan Vũ nằm trên giường, lõa lồ nửa bộ ngực sữa, vẫn không nhúc nhích, vẻ ừng hồng trên mặt đã sớm không còn hình bóng, chi còn lại một mảnh tro nguội, mất đi thần thái sáng láng thường ngày, ánh mắt ngây ra si ngốc, hai hàng nước mắt dọc theo huyệt Thái Dương chảy xuống mép tóc...
"Ngươi khóc cái gì? Có phải bởi vì bị ta nhìn thấu được ý đồ hay không. " Thanh âm vừa rồi đã rõ ràng rời đi chợt vang lên.
Nhan Vũ quay đầu nhìn lại, không phải Ngưu Hữu Đức còn có thể là ai, rõ ràng đã nghe rời đi, không biết lúc nào lại đã trở về. Gương mặt hắn không chút biểu tình đứng bên giường nhìn nàng.
Lấy chăn che ngực ngồi dậy, Nhan Vũ phẫn nộ nói:
"Cút, cút cho ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa. " "Sẽ như ngươi mong muốn, bất quá phải nhớ kỹ một việc cho ta. " Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói:
"Mau rời khỏi Tụ Bảo Bồn, đi được càng xa càng tốt. Tốt nhất tìm một địa phương không ai tìm được ngươi mà ẩn cư. " Nhan Vũ đang phẫn nộ làm sao nghe vào những lời này, lần thứ hai quát:
"Không được dạy ta làm như thế nào, cút. " "Thối đàn bà, câm miệng cho lão tử. " Dược Thiên Sầu hỏa lớn, chụp lấy chiếc chăn gấm kéo mạnh, tiện tay ném sang một bên. Nhan Vũ bị hắn làm như vậy, lúc này lãnh tình hơn rất nhiều, chụp lấy chiếc gối che chắn địa phương bị bại lộ.
Dược Thiên Sầu chi vào nàng, mỗi chữ mỗi câu cảnh cáo nói:
"Ngươi nhớ kỹ cho ta, mau rời khỏi Tụ Bào Bồn, đi được càng xa càng tốt, tìm một địa phương không ai tìm được ngươi mà ẩn cư. Nghe rõ rồi chưa? " Nhan Vũ cũng không phải người ngu ngốc, vừa rồi chi vì bị xấu hổ và giận dữ trùng hôn ý nghĩ, giờ thoáng bình tĩnh, lập tức từ miệng Dược Thiên Sầu nghe ra một chút thâm ý.
Lẽ nào Tụ Bảo Bồn sắp phát sinh chuyện gì? Hắn đang sớm nhắc nhở ta? Con ngươi Nhan Vũ nhất thời bắn ra thần thái dị dạng, mang theo mấy phần ẩn tình đưa tình nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
"Ta.. Dược Thiên Sầu bị ánh mắt của nàng nhìn đến thiếu chút nữa nói không ra lời, lúc này phất tay mắng: "Mẹ nó! Nữ nhân ngu ngốc, lười quản ngươi.
" Nói xong quay đầu lại liền đi.
"Chờ một chút!
" Nhan Vũ hô to.
M
"Để làm chi?
" Dược Thiên Sầu tức giận quay đầu, thân thể mềm mại sáng choang trên giường thật rất mê người a! Vì vậy hắn khom lung nhặt lên tấm chăn trên mặt đất, hoa một tiếng ném trở lên giường.
Nhan Vũ kéo chăn bao bọc lại thân thể, cánh tay ngọc chỉ chỉ trên mặt Dược Thiên Sầu, thấp giọng nói: "Phía bên lỗ tai trái của ngươi vừa rồi bị ta vô ý nắm một chút, địa phương dịch dung của ngươi lộ kẽ hở, nên chinh chinh lại đi!
"
Dược Thiên Sầu sửng sốt, đưa tay sờ lên phía sau lỗ tai, quả nhiên có chút phập phồng. Hắn không khỏi lại càng hoảng sợ, may là nhất thời nhẹ dạ quay trở về, nếu như đi ra ngoài đụng tới hữu tâm nhân, chi sợ lập tức bại lộ. Lúc này hắn luống cuống tay chân chinh lý lại cấn thận, làm xong lập tức bỏ chạy ừối chết, trước khi đi còn không quên ném lại một câu chửi mắng: "Mẹ nó! Quả nhiên hồng nhan là kẻ gây tai họa, nữ nhân không thể tùy tiện chạm vào.
"
Nhan Vũ đang bọc chăn, cắn răng sầm mặt. Chờ khi Dược Thiên Sầu chạy đi, nhất là nghe được câu mắng của hắn, liền không nhịn được nữa, vèo một chút bật cười ra tiếng, trùm chăn lên đầu ừốn bên trong cười khanh khách liên tục. Thật lâu mới toát đầu ra, đôi mắt hạnh phúc nhìn chằm chằm ngoài cửa cắn môi nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quản Tụ Bào Bồn sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao ta cũng sẽ không ly khai, có bản lĩnh thì ngươi ném ta không cần lo lắng. Cho ta một lỹ do rồi ta sẽ hết hi vọng. "