Chương 129: Chuyện nào chuyên nấy đều khiến khác phải giật mình (2)
Chương 129: Chuyện nào chuyên nấy đều khiến khác phải giật mình (2)Chương 129: Chuyện nào chuyên nấy đều khiến khác phải giật mình (2)
"Thậm chí bọn họ còn không báo cho Hứa Mặc một tiếng, phải biết rằng hắn mới là người thi đỗ thủ khoal"
Hứa Uyển Đình lau nước mắt, tiếp tục nói: "Nếu như không phải đã chịu đủ thất vọng, hoàn toàn chết tâm, Hứa Mặc đã không bỏ nhà đi! Bây giờ hắn đi, chắc chắn sẽ không quay về."
Trong đầu Hứa Sơ Ảnh nhớ tới vụ Hứa Mặc được bỏ vốn đầu tư một trăm năm mươi triệu tệ.
Hồi tưởng lại đánh giá của Khương Phinh Đình và vài người đầu tư với Hứa Mặc, viện trưởng Đường muốn nhận nuôi Hứa Mặc, nhưng lại bị hắn từ chối.
Có quá nhiều thứ ập đến khiến Hứa Sơ Ảnh gần như nghẹt thở trong giây lát.
"Ta... Ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn!" Cổ họng Hứa Sơ Ảnh chợt khô khốc: "Vài ngày trước ta còn mắng hắn..."
"Chúng ta phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai đầu độc Hứa Mặc! Nếu không phải ngươi, vậy kẻ hiềm nghi tiếp theo là Mạn Ny! Mạn Ny mang hiềm nghi rất lớn, nó đã nhiều lần muốn đuổi Hứa Mặc đi!"
Hứa Uyển Đình nói: "Ngươi còn nhớ đợt đi du lịch cuối năm ngoái không? Là Mạn Ny giấu điện thoại di động của Hứa Mặc, không cho Hứa Mặc liên lạc với chúng ta, để hắn không về được nhài"
Hứa Sơ Ảnh sững sờ: "Chị ba? Chị ấy giấu điện thoại của Hứa Mặc?"
"Đúng vậy!" Hứa Uyển Đình gật đầu: "Ngày ấy, chúng ta về đến nhà mới nhớ ra Hứa Mặc chưa vê! Trên đường đi chúng ta không để ý tới hắn! Ngươi biết không? Nhà chúng ta gần mười người, thế mà không một ai nhớ ra hắn vẫn chưa về! Một mình hắn lưu lạc ở bên kia, rất lâu sau mới liên lạc được với cảnh sát"
"Ta không dám tưởng tượng khi đó Hứa Mặc vừa lang thang trên đường vừa nghĩ gì, những gì ta nghĩ được chỉ có sự chạnh lòng, toàn thân lạnh lẽo, giống như máu thịt trên người bị đông cứng! Ta không hiểu nổi tại sao người một nhà có thể máu lạnh như thế?"
Hứa Sơ Ảnh không biết chuyện Hứa Mạn Ny giấu điện thoại, nhưng nghe xong, cô ta lập tức trở hồi tưởng lại chuyện xảy ra năm ngoái, cả người ngây dại.
"Chị hai ngươi cũng đã làm rất nhiều chuyện! Không khác ngươi là bao! Hoặc nói cách khác, mấy người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân! Bây giờ Hứa Mặc đã hận chúng ta, hận thấu xương!"
Hứa Sơ Ảnh không biết nên nói gì cho phải, nhớ lại mấy ngày trước nhìn thấy Hứa Mặc, hắn bày ra vẻ mặt thật đen đủi, hoàn toàn không muốn dây dưa với mình.
Khi đó cô ta cực kỳ tức giận, muốn dạy dỗ hắn một trận, nhưng giờ nhớ lại, nếu lúc ấy cô ta chủ động ra tay, Hứa Mặc sẽ không nuông chiều cô ta như trước kia.
"Chị, hình như dự án xe đạp công cộng của Hứa Mặc thành công rồi!" Suy nghĩ một chút, Hứa Sơ Ảnh mở miệng.
"Hở?"
"Hôm qua Khương Phinh Đình dẫn hắn tham gia một buổi tiệc từ thiện, hắn mang bản kế hoạch đến kêu gọi đầu tư, kết quả huy động được một trăm năm mươi triệu tệ từ nhà đầu tư Thiên Thân!" Hứa Sơ Ảnh mở miệng.
"Cái gì? Một trăm năm mươi triệu tệ, xe đạp công cộng?" Dạo này Hứa Uyển Đình đang điều tra chuyện trong nhà, không có thời gian để ý đến Hứa Mặc.
Hứa Sơ Ảnh gật một cái: "Ừm! Sau khi Hứa Mặc rời khỏi nhà, dường như đang vội vàng thực hiện một dự án tên là xe đạp công cộng, xe đạp của hắn nằm rải rác trên đường cái, cạnh bệnh viện ta cũng có! Mấy ngày trước ta còn cho rằng hắn sẽ thất bại, nhưng không ngờ hắn lại được vài nhà đầu tư xem trọng, đầu tư một trăm năm mươi triệu tệ vào! Giờ đây, giá trị dự án của hắn đã vượt quá một tỉ năm trăm triệu tệt"
Hứa Uyển Đình trừng to mắt, sững sờ trong giây lát.
"Ta cứ tưởng hắn vô dụng, chắc chắn sẽ thất bại, nhưng ta không ngờ sẽ có người xem trọng! Còn nữa, viện trưởng Đường trong bệnh viện ta muốn nhận hắn làm con nuôi, bởi vì gia đình viện trưởng Đường không có con cái, nhưng Hứa Mặc đã từ chối!" Hứa Sơ Ảnh tiếp tục nói.
Hứa Uyển Đình thở gấp, không nói gì.
Đột nhiên chị ta chậm rãi đi đến trước máy tính, ngồi xuống, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Im lặng nửa ngày, chị ta mới yếu ớt nói: "Sơ Ảnh, ngươi biết không? Hứa Mặc biết ta là chị cả của hắn, cho nên hắn vẫn luôn muốn đến công ty của ta xeml"
"Hả?"
"Nhưng ta vẫn luôn không cho hắn bước vào nửa bước! Hắn tới cửa, ta lập tức gọi bảo vệ đuổi hắn ra ngoài! Hắn rất hâm mộ những người có thể làm việc trong tòa nhà cao tầng!" Hứa Uyển Đình vừa rơi lệ vừa mở miệng.
"Cho nên bây giờ, hắn đã thành công rồi!"
"Hắn không dựa vào bất kỳ ai trong chúng ta, cũng chẳng dựa vào nhà họ Hứa, hắn dùng hai bàn tay trắng của mình để chứng miinh thực lực bản thân! Hắn là thủ khoa hàng thật giá thật! Hắn so với ngươi, so với ta, so với bất kỳ ai trong chúng ta đều ưu tú hơn nhiều!"
"Hắn chỉ mới mười tám tuổi, đã đạt được thành tựu rất nhiều người cả đời không thể đạt được!"
Hứa Sơ Ảnh lập tức há hốc mồm, muốn nói điều gì, nhưng lại bỗng nhiên nói không nên lời.