Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Chuyện Nào Chuyên Nấy Đều Khiến Người Khác Phải Giật Mình (1)

Chương 128: Chuyện nào chuyên nấy đều khiến người khác phải giật mình (1) Chương 128: Chuyện nào chuyên nấy đều khiến người khác phải giật mình (1)Chương 128: Chuyện nào chuyên nấy đều khiến người khác phải giật mình (1)

Hứa Sơ Ảnh hoàn toàn sửng sốt, hồi lâu không nói nên lời.

Thấy chị cả chảy nước mắt, bỗng nhiên cô ta luống cuống chân tay.

Nhìn xuống nội dung trong tờ giấy, cô ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Hứa Mặc trong ngày nhận thân.

Khi ấy có không ít cảnh sát đến.

Hứa Đức Minh dẫn một thằng nhóc gầy gò đen đúa đến gặp bọn họ.

"Đây là chị năm Hứa Sơ Ảnh của ngươi, con bé là bác sĩi"

Vốn dĩ cậu nhóc có chút e dè với những người khác, không hiểu sao vừa nhìn thấy cô ta, ánh mắt đã lập tức phát sáng lên, trông rất có thần.

Lúc đó Hứa Sơ Ảnh không biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ thân thiện nắm tay hắn, sau đó phát hiện tay hắn có hơi bẩn, hình như là vì căng thẳng, cho nên lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi ghê tởm.

Nắm tay xong, Hứa Sơ Ảnh vội vàng rút tay về lấy khăn giấy lau chùi.

Tiếp đó Hứa Đức Minh bảo cô ta dẫn Hứa Mặc đi tham quan biệt thự nhà mình.

"Đây là nhà bếp, đây là vườn hoa, đây là sân sau gara, đây là rạp chiếu phim trong nhà, đây là phòng KTV tầng hai, đây là phòng sách..."

Từ một trại trẻ mồ côi đơn sơ, lần đầu tiên bước vào dinh thự nhà họ Hứa, nhìn thấy sự xa hoa và lộng lẫy nơi đây, hiển nhiên cậu nhóc vô cùng kinh ngạc, không biết phải làm sao.

Hắn giống như nhà quê lên tỉnh, ánh mắt trừng to, giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Hứa Sơ Ảnh thấy vậy có chút kiêu căng, trong lòng chế giễu hắn chẳng khác gì một thằng nhà quê.

Dường như từ lúc Hứa Mặc vừa mới đặt chân đến nhà họ Hứa, hắn vô cùng cẩn thận nhát gan, như thể sợ làm hỏng thứ gì sẽ khiến người khác tức giận, hoàn toàn khác biệt với Hứa Tuấn Triết.

Có thể là do lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cho nên hắn không thích tắm rửa, người gây gò ốm yếu, Hứa Sơ Ảnh cũng không muốn tới gần hắn.

Mỗi lần nhìn thấy cô ta, ánh mắt hắn đều trở nên phát sáng, Hứa Sơ Ảnh cảm thấy hơi khó chịu, dáng vẻ đó chẳng khác gì những kẻ theo đuổi cô ta.

Ánh mắt ấy khiến người ta rất không thoải mái!

Bây giờ nhìn những thứ này, Hứa Sơ Ảnh vô cùng choáng váng.

Bỗng nhiên cô ta ý thức được, Hứa Mặc không phải những người theo đuổi mình, Hứa Mặc là em trai ruột của cô ta, ngay cả chuyện Hứa Mặc đã biết cô ta từ khi còn ở trại trẻ mồ côi, trong đầu cô ta cũng nhớ mang máng.

Đúng là cô ta đã từng đến trại trẻ mồ côi Thành Đông chữa bệnh từ thiện!

"Hắn không đắc tội với ngươi, Hứa Sơ Ảnh!"

"Hắn có thế nào đi chăng nữa cũng không đáng tội chết!"

"Ngươi đầu độc hắn làm gì?"

"Bọn họ đều đã chết, có người chết vì bệnh tim, có người chết vì phát điên, có người còn sống nhưng chẳng khác gì đã chết! Bọn họ đã chết không còn một mống..."

"Tất cả bọn họ đều đã chết hết, ta là một đứa trẻ mồ côi!"

Ngày Hứa Mặc thi đỗ thủ khoa, bọn họ đều tới xem Hứa Mặc phỏng vấn, sau khi nghe thấy những lời này, mấy người Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh vô cùng tức giận.

Cô ta cùng đám Hứa Mạn Ny cũng rất giận dữ, cho rằng Hứa Mặc đang trù ẻo bọn họ chết, cảm thấy hắn vô cùng ác độc.

Nhưng kết hợp với những chuyện này, Hứa Sơ Ảnh chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh!

Cả người như rơi vào hầm băng.

"Hắn trúng độc... Là sự thật! Bột palladium... Được lấy từ phòng thí nghiệm của ta! Thế thì ta... Bỗng nhiên Hứa Sơ Ảnh nhìn Hứa Uyển Đình, sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng nói.

"Hứa Mặc biết mình bị đầu độc! Có lẽ hắn cũng biết palladium đến từ chỗ ngươi, cho nên hắn sẽ cho rằng ngươi là người đầu độc hắn!"

Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: "Có khi hắn cảm thấy ngươi muốn đầu độc chết hắn!"

Hứa Sơ Ảnh suýt nữa ngạt thở.

"Đương nhiên! Hắn cũng cho rằng có thể là ta hoặc Tuyết Tuệ! Lần trước ta đến tìm hắn hỏi hắn có biết chuyện mình bị trúng độc không, hóa ra hắn đã sớm biết, chỉ là không nói ra mà thôi! Hắn nói là ta và Tuyết Tuệ đầu độc!" Hốc mắt Hứa Uyển Đình đỏ lên, nước mắt chảy xuống.

Chị ta nhìn Hứa Sơ Ảnh: "Ngươi biết không? Có lần Tuyết Tuệ ở phòng khách, chó của em tư suýt nữa nhảy đến cắn Hứa Mặc, Hứa Mặc chỉ quát con chó kia một câu, kết quả bị em tư bắt phải xin lỗi con chó! Khi ấy trong phòng khách có rất nhiều người, mẹ và em ba cũng ở đó, nhưng chẳng ai hé răng nói lời nào!"

Hứa Sơ Ảnh ngây dại.

"Bị ép phải xin lỗi một con chó! Có lẽ các ngươi cảm thấy đây chỉ là chuyện râu ria, không đáng nhắc đến! Chị em đùa giỡn là chuyện thường tình! Nhưng Hứa Sơ Ảnh à, ngươi bộc lộ sự chán ghét của mình quá nhiều, chúng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơi”

Hứa Uyển Đình khóc lên: "Trong khoảng thời gian này, ta và chị hai ngươi đã ôn lại rất nhiều chuyện xảy ra với Hứa Mặc trong nhà chúng ta, chuyện nào chuyên nấy đều khiến người khác phải giật mình, nhà chúng ta chẳng có ai để tâm đến hắn cải! Từ trước đến nay, không một ail Bố mẹ đi du lịch, đi Paris, bây giờ bọn họ còn đang sung sướng ở nước ngoài, nhưng còn Hứa Mặc? Hắn ở đâu?"
Bình Luận (0)
Comment