Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Hắn Vẫn Luôn Ngưỡng Mộ Ngươi (2)

Chương 127: Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi (2) Chương 127: Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi (2)Chương 127: Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi (2)

"Ta biết ngươi chán ghét hắn! Ngươi cảm thấy hắn không xứng với tư cách là em trai ngươi! Trước đây ta cũng từng có suy nghĩ thế này!" Hứa Uyển Đình vừa khóc, vừa nói: "Trước đây, gia đình luôn có cách nhìn nhận như vậy! Đến mức khi còn ở trong nhà, không ai quan tâm đến cảm xúc của hắn! Hắn bị đánh đập, bị mắng mỏ, không có tiên sinh hoạt nên chỉ có thể lén lút làm việc bán thời gian ở bên ngoài..."

"Hứa Sơ Ảnh, chỗ này còn có một phần tài liệu khác, ngươi cầm mà xem đi! Sau khi đọc xong, có lẽ ngươi sẽ hiểu ra cái gì đó! Ta cần ngươi hợp tác điều tra ra rốt cục là ai muốn hạ độc chết Hứa Mặc!"

Hứa Sơ Ảnh bị Hứa Uyển Đình dọa sợ. Động tác của cô ta giống như một con rối, theo bản năng lấy phần tài liệu kia đọc qua một chút.

Một đoạn hội thoại nhanh chóng xuất hiện trong mắt khiến vẻ mặt cô ta cứng đờ.

"Đường Lỗi, ngươi có biết không? Thì ra bác sĩ Hứa đến trại trẻ mồ côi chúng ta khám bệnh miễn phí chính là chị năm của tal"

"Chị năm của ta làm việc tại bệnh viện Phụ Nhất đó!"

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy, ta đã nhận ra ngay rồi! Bác sĩ trẻ họ Hứa đó chữa khỏi bệnh cảm lạnh cho Hoán Khê, còn làm cho bệnh tim của Bán Trang chuyển biến tốt đẹp nữa! Ta có hỏi thăm một chút mới biết là hóa ra bác sĩ trẻ họ Hứa là bác sĩ tài năng nổi tiếng bậc nhất của bệnh viện Phụ Nhất!"...

Hứa Sơ Ảnh ngây dại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Uyển Đình.

Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: "Trước kia, ngươi có từng khám bệnh miễn phí tại trại trẻ mồ côi Thành Đông không? Ở đó, ngươi gặp được Hứa Mặc sao?"

Hứa Sơ Ảnh nhớ lại một chút nhưng trong đầu cô ta không hề có ấn tượng gì về Hứa Mặc. Nhưng sáu năm trước khi cô ta vừa mới tốt nghiệp quả thật đã đến trại trẻ mồ côi chữa bệnh từ thiện.

"Ta không có ấn tượng gì với hắn cải!"

"Hắn đã nhận ra ngươi ngay từ khi mới được bố mẹ đưa về nhà! Trong số nhóm người chúng ta, hắn nhận ra ngươi đầu tiên!"

Hứa Sơ Ảnh nuốt một ngụm nước bọt. Cũng không biết vì sao, tim cô ta bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Co ta dường như đã quên mất rằng Hứa Mặc lớn lên ở trại trẻ mồ côi.

Cô ta run rẩy cầm lấy tập tài liệu, cố gắng nhớ lại một lát rồi mới nói: "Ta, ta đã nhớ ra rồi. Khi đó, Hứa Mặc rất rất gầy, hắn ẩn mình trong đám người. Hầu hết trẻ con trong trại trẻ mồ côi đều tự ti, nhút nhát như vậy cả..."

Hứa Uyển Đình hít mũi một cái: "Ngươi tiếp tục xem đi! Ta hi vọng ngươi có thể tìm thấy được đáp án của chính bản thân mình!"

Hứa Sơ Ảnh gật đầu một cái rồi lại cầm lấy tài liệu nhìn nội dung bên trên.

Cô ta chỉ thấy một vài cuộc trò chuyện nữa xuất hiện.

"Ta thật sự rất rất vui đó Đường Lỗi. Bác sĩ trẻ họ Hứa ấy vậy mà lại là chị gái của ta, hơn nữa còn là chị ruột luôn! Chị gái ruột của ta hóa ra là một bác sĩ hiền lành tốt bụng!"

"Ta nghe nói có rất nhiều người đến gặp chị năm của ta để chữa bệnh. Danh tiếng của chị năm ở bệnh viện Phụ Nhất rất tốt, còn là bác sĩ điều trị có tay nghề cực xuất sắc!" "Lúc đó chúng ta đều nghĩ rằng nếu bác sĩ Hứa là chị gái của chúng ta thì thật tốt, nhưng không ngờ bây giờ nó lại thành sự thật!"

Khi viết xuống những lời này, hiển nhiên Hứa Mặc đã rất vui vẻ và phấn khích. Hắn gửi liên tiếp hơn chục biểu tượng cảm xúc. Cảm xúc kích động kia dường như tràn ra khỏi mặt giấy.

Trong lòng Hứa Sơ Ảnh bỗng run rẩy, cô ta ngạc nhiên quay đầu nhìn Hứa Uyển Đình: "Chị cả, cái này..."

"Hắn vẫn luôn cực kì ngưỡng mộ ngươi!"

"Bác sĩ trẻ họ Hứa ạI"

Mắt Hứa Uyển Đình đỏ hoe, nói: "Từ lần đầu tiên hắn bước vào nhà đã nhận ra ngươi! Hắn chưa bao giờ dừng hâm mộ, sùng bái, lấy ngươi làm niềm tự hào! Hắn cảm thấy chị năm của hắn là một trong những người ưu tú nhất trên đời. Hắn đã biết ngươi từ rất lâu về trước rồi!"

Hứa Sơ Ảnh không có ký ức gì về việc này. Cô ta há hốc miệng, trên gương mặt là vẻ không thể tin được.

"Hắn đã đến bệnh viện Phụ Nhất của ngươi rất nhiều lần để xem ngươi có ở bên trong hay không! Đối với hắn, cũng như đối với một đứa trẻ mồ côi, việc có một người chị làm việc tại bệnh viện Phụ Nhất quả thật là chuyện đáng để lấy làm tự hào!"

"Thậm chí hắn còn nóng lòng muốn chia sẻ niềm hạnh phúc và phấn khích này với bạn bè của mình! Hắn đã từng như điên như dại tìm kiếm dấu vết của ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment