Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 145 - Chương 145: Không Thể Nuôi Nổi Đồ Vô Ơn Được Mà (1)

Chương 145: Không thể nuôi nổi đồ vô ơn được mà (1) Chương 145: Không thể nuôi nổi đồ vô ơn được mà (1)Chương 145: Không thể nuôi nổi đồ vô ơn được mà (1)

Hứa Mặc càng ngày càng bận rộn, tiếp tục mở rộng quy mô hoạt động của mình.

Trong khi đó, tại bệnh Phụ Nhất, quá trình cấp cứu căng thẳng đã qua, Tạ Băng Diễm đang được điều trị trong ICU cũng không có vấn đề gì lớn. Đến chiều, bà ta đã có thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và được chuyển sang phòng điều trị thông thường.

Hứa Đức Minh, Hứa Tuấn Triết cùng Hứa Mặc và những người khác cũng đã bắt đầu hạ sốt từ từ và tỉnh lại. Hứa Uyển Đình chịu trách nhiệm chăm sóc bọn họ.

Chị ta vẫn chưa nói với bọn họ về chuyện của Hứa Mặc, chỉ mới dự định sau khi tất cả mọi người khỏi bệnh mới nói. Hứa Uyển Đình sợ sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của bọn họ.

Một ngày một đêm đã nhanh chóng trôi qua, đám người Hứa Đức Minh và Hứa Tuấn Triết đã bắt đầu hồi phục, bọn họ đã có thể tự do di chuyển. Chỉ duy nhất cơn sốt của Tạ Băng Diễm vẫn còn khá không bình thường, bà ta khi thì tỉnh táo, khi thì tiếp tục mê man.

Hứa Uyển Đình đợi thêm một ngày nữa, tình hình Tạ Băng Diễm mới tốt lên, nhiệt độ đã quay về trạng thái bình thường.

Chị ta bảo má Triệu nấu một chút cháo mang đến cho mọi người ăn.

"Mẹ, ngươi đã đỡ hơn chưa?" Trong khi Tạ Băng Diễm đang ăn cháo, giọng nói của Hứa Tuấn Triết bỗng nhiên vang lên.

Hứa Uyển Đình quay đầu lại nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi!"

"Chị cả, ngươi đi làm việc trước đi! Mấy ngày nay, ngươi đã phải mệt nhọc rồi, để ta chăm sóc mẹ thay chol" Hứa Tuấn Triết bước tới, cười nói như muốn lấy lòng.

Cậu ta đã bình phục hoàn toàn, mới vừa rồi còn tập thể dục trong phòng bệnh, cơ bắp khỏe khoắn của cậu ta cũng lộ ra theo.

"Hay cứ để ta chăm sóc mẹ đi! Ngươi còn chưa khỏe lại hoàn toàn, phải tiếp tục nghỉ ngơi thêm ngày nữa mới được!" Hứa Uyển Đình lắc đầu.

"Ta đã không sao rồi mà! Chuyến đi đến Paris lần này thật kì lạ. Sau khi đi, cả nhà ta lại bị cảm nặng đến như vậy!" Hứa Tuấn Triết đi tới, nhận lấy cái chén trong tay Hứa Uyển Đình, cười nói: "Chị cả, ngươi sang một bên nghỉ ngơi đi, ta thấy ngươi đã mệt lắm rồi đấy!"

Thấy cậu ta chủ động như vậy, Hứa Uyển Đình hơi do dự nhìn Tạ Băng Diễm một cái.

Nhìn thấy đứa con nuôi của mình như thế này, Tạ Băng Diễm vô cùng vui mừng: "Uyển Đình, ngươi quả thật cũng đã mệt rồi, cứ để Tuấn Triết làm đi! Ta gần như đã khỏe rồi!"

Hứa Uyển Đình thấy vậy thì không nói gì thêm, nhường chỗ của mình cho Hứa Tuấn Triết.

"Tuấn Triết, nếu ngươi muốn đến thủ đô học thì mấy ngày này phải chuẩn bị cho cẩn thận, tâm khoảng vài ngày nữa là khai giảng rồi đó!" Hứa Đức Minh ngồi một bên khác nói.

"Bố, ta đã biết rồi. Ngày mai khi về nhà, ta sẽ chuẩn bị ngay!" Hứa Tuấn Triết cười nói.

"Ngươi có mong được học ở đại học Thanh Bắc không?" Hứa Đức Minh nhìn cậu ta.

"Tất nhiên là ta rất mong như vậy! Đó là mục tiêu mà ta đã theo đuổi từ lâu rồi, chị cả và chị hai đều đã từng học ở đó nên từ bé đến lớn, ta cũng muốn được vào đó xem thế nào!" Hứa Tuấn Triết cười nói. Hứa Đức Minh cũng cười một tiếng: "Mong đợi như vậy thì tốt! Đợi đến khi vào trường, hãy cố gắng mà học cho giỏi!"

"Bố, cảm ơn ngươi! Con nhất định sẽ cố gắng!" Hứa Tuấn Triết cười nói, sau đó cậu ta bưng bát cháo đút cho Tạ Băng Diễm ăn.

"Mẹ, ngươi cẩn thận một chút, cháo vẫn còn hơi nóng!"

"Được!" Tạ Băng Diễm gật đầu cười nói: "Tuấn Triết của chúng ta là đứa trẻ hiểu thảo, khi đến trường nhất định sẽ chăm chỉ học tập tốt! Ngươi phải nhớ kĩ, nếu ở trường ngươi gặp phải vấn đề gì thì phải gọi về cho mẹ của con, có hiểu chưa?"

"Ta biết rồi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi!" Hứa Tuấn Triết đáp lại.

"Tốt, tốt!" Tạ Băng Diễm vô cùng vừa lòng, tình yêu của bà ta đối với đứa con nuôi này đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Hứa Uyển Đình định nói về chuyện của Hứa Mặc một chút nhưng khi nhìn cảnh mẹ hiền, con hiếu này lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Chị ta sợ nói xong sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh.

Hứa Uyển Đình đứng dậy rồi đi ra bên ngoài.

"Chị cả, chuyện của Hứa Mặc..." Ở bên ngoài, Hứa Tuyết Tuệ có chút do dự nhìn chị ta.

"Đợi đến ngày mai đi! Bệnh của bọn họ còn chưa khỏi hẳn!" Hứa Uyển Đình nói.

"Ừm!" Hứa Tuyết Tuệ cũng chỉ đành gật đầu.

Một lúc lâu sau, có lẽ do Hứa Tuấn Triết chưa hoàn toàn khỏi bệnh nên đã trở về phòng của mình ngủ.

Hứa Đức Minh hình như nhớ ra cái gì đó rôi gọi Hứa Uyển Đình lại.

"Con cả, ngươi đến đây một lát!"

Hứa Uyển Đình đang nghỉ ngơi bên ngoài thì nghe được tiếng ông ta gọi liền vội vàng chạy vào.

"Bố, ngươi gọi ta sao?"

Hứa Đức Minh gật đầu: "Giúp ta pha một ly trà, ly của ta đã hết nước rồi!"

"Vâng!" Hứa Uyển Đình vội pha trà cho ông ta.

"Uyển Đình, Hứa Mặc đâu?" Nhìn thấy chị ta chạy tới chạy lui, Hứa Đức Minh đột nhiên hỏi một câu.

Hứa Uyển Đình khẽ giật mình, quay đầu nhìn ông ta một cái, trên mặt chị ta lộ ra một chút hốt hoảng: "Bây giờ Hứa Mặc đang ở đâu?" Hứa Đức Minh tiếp tục hỏi.
Bình Luận (0)
Comment