Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Không Thể Nuôi Nổi Đồ Vô Ơn Được Mà (2)

Chương 146: Không thể nuôi nổi đồ vô ơn được mà (2) Chương 146: Không thể nuôi nổi đồ vô ơn được mà (2)Chương 146: Không thể nuôi nổi đồ vô ơn được mà (2)

Dường như nghe được lời này, Tạ Băng Diễm đang nằm trên giường cũng mở mắt ra. Có lẽ đến giờ phút này, bọn họ mới ra rằng mình còn có một đứa con khác nữa.

Vẻ mặt Hứa Uyển Đình có chút lúng túng, chị ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Bố, cơ thể bố và mẹ còn chưa khỏe hẳn mài"

"Ta đang hỏi ngươi, Hứa Mặc ở cái chỗ nào rồi? Trong khoảng thời gian này, tên bất hiếu đó đang làm cái gì? Hắn có biết mẹ của ngươi đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt để cấp cứu hay không?" Hứa Đức Minh tức giận nói.

Hứa Uyển Đình nghe vậy, trong chốc lát chị ta không biết giải thích thế nào, vội vàng quay đầu nhìn Tạ Băng Diễm.

Sắc mặt Tạ Băng Diễm cũng trở nên lạnh lùng: "Con cả, ngươi thật sự không biết hắn đang làm gì hay sao?”

Hứa Uyển Đình nghe vậy thì thở dài: "Hắn đã biết mẹ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt để cấp cứu rồi nhưng hắn không có đến. Chúng ta đã thông báo cho hắn rồi!"

"Không đến?" Hứa Đức Minh nhìn chằm chằm chị ta.

Hứa Uyển Đình gật đầu: "Hắn không muốn tới!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Hứa Đức Minh mà cả của Tạ Băng Diễm đều đen như than, vô cùng lạnh lùng.

"Được, được, được! Cái thứ bất hiếu, quả nhiên là thứ bất hiếu. Ta đã biết ngay rằng hắn sẽ không biết ơn chúng ta lại còn ngỗ nghịch như vậy mài! Ngay cả khi người mang nặng đẻ đau hắn đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt để cấp cứu mà hắn cũng không thèm đếm xỉa đến! Chúng ta còn có thể mong đợi cái gì ở hắn đây?" Hứa Đức Minh tức giận nói.

Tạ Băng Diễm cũng tức giận vô cùng, nói: "Ta đã đoán chắc hắn sẽ không tới mà! Hứa Đức Minh, con trai của ngươi đã hỏng thật rồi, không thể nuôi nổi thứ vô ơn này nữa!"

Rõ ràng là bà ta vẫn chưa hoàn hồn sau vụ Hứa Mặc rút dao ra trước mặt bọn họ, trong lòng bà ta vẫn tràn đầy oán hận.

Hứa Uyển Đình nghe được lời này liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, chị ta nói: "Có lẽ hắn bận việc nên không thể tới được!"

"Chuyện hắn đăng kí học ở trường nào đã hỏi qua các ngươi chưa?" Hứa Đức Minh nhìn chằm chằm chị ta.

"Hắn không có hỏi bọn ta!" Hứa Uyển Đình lắc đầu.

"Hắn cũng không hỏi qua ý kiến của ta và mẹ ngươi! Chắc là hắn cảm thấy lông cánh mình cứng cáp rồi, có thể tự do bay cao, bay xa mà không cần ai nữa rồi cho nên cũng nghĩ rằng hắn đăng kí vào trường nào cũng không cần hỏi ý kiến của chúng ta! Ngay cả khi chúng ta đi du lịch ở Paris, một câu hỏi thăm hắn còn không thèm nói nữa kìa!" Hứa Đức Minh nghĩ đến việc này liên tức đến ngứa răng.

"Bây giờ càng không cần phải nói, chuyện lớn như thế này đã xảy ra, đứa con ngõ nghịch này thậm chí không hỏi một câu nào, thật sự khiến ta tức chết mài"

Hứa Uyển Đình im lặng, không biết nên nói cái gì. "Hắn thực sự kém xa so với Tuấn Triết. Ít nhất Tuấn Triết còn biết hỏi han chúng ta! Con cả, rốt cục là gân đây Hứa Mặc đang làm cái gì?" Trông Hứa Đức Minh có vẻ như đã thật sự tức giận.

Hứa Uyển Đình do dự một chút, thở dài: 'Hứa Mặc... Hắn bận chuyện đi học, hắn còn..."

"Còn cái gì?" Tạ Băng Diễm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chị ta, trong lòng bà ta đã hoàn toàn thất vọng về Hứa Mặc.

"Hắn còn mở một công ty. Gần đây hắn bận việc cũng chính là để điều hành công ty này. Việc kinh doanh của hắn phát triển rất tốt!" Hứa Uyển Đình nói.

"Hắn mở công ty ư?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc. Điều này nằm ngoài dự kiến của bà ta: "Hắn lấy đâu ra tiền để mở công ty? Mở công ty làm về cái gì?"

Hứa Uyển Đình nói: "Một công ty gọi là công ty xe đạp công cộng, còn về việc hắn lấy tiền ở đâu thì ta cũng không biết! Gần đây Hứa Mặc đều bận chuyện này. Hôm qua ta và em năm đến tìm gặp hắn nhưng hắn lại từ chối đến bệnh viện Phụ Nhất!"

"Được, được lắm! Hắn có bản lĩnh, đúng thật là có bản lĩnh mà!" Tạ Băng Diễm tức đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta cười lạnh một tiếng: "Bố mẹ hắn bị bệnh cũng không đến hỏi thăm được một lần. Ta biết ngay là không nuôi nổi kẻ vô ơn này mài"

"Hắn đăng ký vào trường học nào?" Tạ Băng Diễm nhìn chằm chằm con gái của mình, bà ta tức đến nỗi cả người đều run rẩy.

"Ta, ta cũng không biết. Hắn không nói với ta chuyện này!" Hứa Uyển Đình cũng đột nhiên nhớ đến Hứa Mặc chưa từng nói về việc này với chị ta.

"Chúng ta bị bệnh mà hắn còn không tới thì có thể mong chờ cái gì? Đứa con bất hiếu này thật sự quá bố láo rồi!" Hứa Đức Minh tức giận nói.

Tạ Băng Diễm liếc ông ta một cái, nói: "Hứa Đức Minh, có phải ngươi lén lút cho hắn tiền mở công ty đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment