Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Hắn Làm Sao Biết Rằng Tiền Không Phải Dễ Kiếm? (2)

Chương 148: Hắn làm sao biết rằng tiền không phải dễ kiếm? (2) Chương 148: Hắn làm sao biết rằng tiền không phải dễ kiếm? (2)Chương 148: Hắn làm sao biết rằng tiền không phải dễ kiếm? (2)

"Kinh tế công nghệ công cộng? Đó là cái gì?" Tạ Băng Diễm quay lại nhìn Hứa Đức Minh.

Hứa Đức Minh cũng chưa từng nghe qua, nghiêm túc nói: "Uyển Đình, ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho ta! Kinh tế công nghệ công cộng là gì? Liệu có phải là hình thức bán hàng đa cấp?"

"Bán hàng đa cấp?" Ngay lập tức Tạ Băng Diễm trở nên lạnh lùng, tức giận nói: "Ta đã biết ngay là loại người như Hứa Mặc chính là bùn nhão không thể trát tường. Quả nhiên hắn đang làm mấy chuyện phi pháp! Cái thằng bất hiếu này, hắn thật sự đã làm ta tức chết mà! Hắn dám bán hàng đa cấp ư?"

"Không phải đâu! Làm sao lại có chuyện đó? Những gì Hứa Mặc làm không phải là điều đó, đó là xe đạp công cộng, một loại xe đạp!" Hứa Uyển Đình cố gắng giải thích.

"Xe đạp? Loại xe đạp nào có thể làm được một tỷ năm trăm triệu tệ? Ngươi cho rằng ta chỉ mới ba tuổi à?" Tạ Băng Diễm tức giận: "Đừng cố gắng biện hộ cho hắn nữa. Ta biết rồi! Kể từ khi Hứa Mặc rời khỏi gia đình chúng ta thì không có một ngày nào là hắn yên phận. Trước kia hắn cũng như vậy và hiện tại hắn cũng như thết"

Khi nghe những lời này, Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy ngột ngạt.

Trước đây, khi Hứa Mặc còn ở trong nhà họ Hứa, có lẽ hầu hết thời gian hắn phải đối mặt với những chỉ trích và thành kiến như thế này.

Rõ ràng thành tích của Hứa Mặc rất tốt, các dự án đều vô cùng xuất sắc. Thế nhưng người thân trong nhà lại cảm thấy hắn là loại người bùn nhão không thể trát tường, cả người toàn thói hư tật xấu.

Mà giờ đây Hứa Mặc đã có thành công, đã thực hiện được ước mơ của hắn, sở hữu công ty và văn phòng riêng.

Tuy nhiên, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh vẫn không tin vào Hứa Mặc.

Hứa Uyển Đình chỉ cảm thấy đôi mắt của mình đỏ lên, hít một hơi rồi kiên nhẫn giải thích cho cả hai.

"Đầu tiên, những gì Hứa Mặc làm không phải là hình thức bán hàng đa cấp! Hắn đang làm một dự án gọi là kinh tế công nghệ công cộng. Điều đó có nghĩa là chia sẻ xe đạp của mình cho người khác sử dụng!"

"Thứ hai, hiện tại bên ngoài bệnh viện Phụ Nhất đang có rất nhiều chiếc xe đạp màu vàng, rất nổi bật. Những chiếc xe đạp đó là của công ty mà Hứa Mặc làm. Sau khi bọn hắn có vốn đầu tư thành công, công ty phát triển rất nhanh và hiện đã lan rộng khắp thành phố Hạ Hải!"

"Thứ ba, ba mẹ đừng có dùng thành khiến nhìn vào dự án kinh tế công nghệ công cộng. Nó là một ngành kinh tế mới nổi và do Hứa Mặc đề xuất và đang rất thịnh hành! Hắn đã từng trình bày khái niệm kinh tế công nghệ công cộng trong một cuộc họp với các nhà đầu tư và đã nhận được sự hoan nghênh với sự ủng hộ mạnh mẽ từ nhiều nhà đầu tư!"

"Vậy đây là lý do hắn không quay về nhà, không đến thăm chúng ta? Hứa Mặc cảm thấy cánh của mình đã đủ cứng cáp rồi sao?" Tạ Băng Diễm tức giận vô cùng.

"Có thể Hứa Mặc đang làm việc rất bận rộn, không có thời gian để đến đây!"

"Làm việc bận rộn? Có công việc nào quan trọng hơn ba mẹ sao? Hứa Uyển Đình, ngươi không cần phải biện hộ cho hắn nữa. Hứa Mặc chính là loại người vong ơn bội nghĩa!" Tạ Băng Diễm tức giận nói: "Dù cho hắn có thể xây dựng một công ty có giá trị một tỷ năm trăm triệu tệ thì sao? Một người vô tình vô nghĩa như hắn mãi mãi sẽ thất bại!"

Tạ Băng Diễm không nói gì thêm, quay đầu nhìn Hứa Đức Minh.

Hứa Đức Minh nhăn mày: "Uyển Đình, ngươi biết chuyện này từ khi nào?”

"Ta biết chuyện này vào vài ngày trước. Là Sơ Ảnh mới nói cho ta biết! Sơ Ảnh cũng mới biết gần đây!" Hứa Uyển Đình trả lời.

"Nếu như Hứa Mặc có thể thành lập một công ty trị có giá trị một tỷ năm trăm triệu tệ mà không phải là làm ăn phi pháp thì ngược lại, ta phải xem xét thật kỹ. Ta lo rằng có người đang nhắm vào hắn, âm mưu làm hại nhà họ Hứa của chúng tai"

"Chắc chắn là đang có người âm mưu nhằm vào nhà họ Hứa!" Tạ Băng Diễm cắn răng nói: 'Khi đó nếu hắn phá sản và không có tiền bồi thường thì chả phải số tiền đó sẽ là do chúng ta bồi thường hay sao? Hứa Đức Minh, đứa con trai này quả thật là đồ vô dụng! Hắn chính là đồ vô dụng!"

"Ta đã đọc một số báo cáo rằng công ty của Hứa Mặc đã phát triển rất tốt. Trong thời gian ngắn không thể bị đánh bại. Nghe nói hiện tại bọn hắn đã đã triển khai từ năm mươi đến sáu mươi nghìn xe đạp trải rộng toàn bộ cả thành phố Hạ Hải!"

"Năm sáu mươi nghìn chiếc xe đạp? Đặt trên đường phố?" Vẻ mặt của Hứa Đức Minh tràn đầy sự nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment