Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 178 - Chương 178: Cũng Là Vì Tra Tấn Hắn Sao? (2)

Chương 178: Cũng là vì tra tấn hắn sao? (2) Chương 178: Cũng là vì tra tấn hắn sao? (2)Chương 178: Cũng là vì tra tấn hắn sao? (2)

Hứa Uyển Đình suy đoán nói, ánh mắt sưng đỏ.

"Ta cũng đoán là năm đó!" Hứa Tuyết Tuệ đau thương mở miệng: "Bố muốn một đứa con trai, ông bà nội cũng rất thèm cháu trai, không có cháu trai không được! Mẹ đã sinh liên tục mấy chị em chúng tai Cho nên bây giờ mẹ rất dễ sinh bệnh, sức khỏe suy yếu, hẳn là di chứng từ năm đói Lúc mẹ sinh Hứa Mặc, hình như còn mất rất nhiều máu, suýt thì bỏ mạng!"

Hứa Sơ Ảnh cũng suy đoán, nhà họ Hứa sốt ruột mong con, liều mạng đè ép Tạ Băng Diễm sinh, nhưng nếu chỉ có chuyện này, e rằng chưa đến mức khiến Tạ Băng Diễm phải vứt bỏ Hứa Mặc, khả năng còn xuất hiện những chuyện khác.

"Mười mấy năm qua, có khi mẹ luôn biết Hứa Mặc sống ở trại trẻ mồ côi Thành Đông! Bà ấy không bỏ đi đâu xa, cho nên Hứa Mặc mới được tìm thấy!" Hứa Uyển Đình nói: "Nhưng có thể nhìn ra được, khúc mắc mười tám năm trước đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết!"

Hứa Sơ Ảnh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

"Các ngươi nói xem, có phải mẹ muốn giết chết Hứa Mặc không?" Đột nhiên cô ta hỏi.

Sắc mặt Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ cứng đờ, không nói gì.

"Bây giờ xem ra, chuyện này rất có khả năng! Bà ấy hận Hứa Mặc như vậy, có thể bà ấy là người đầu độc!" Hứa Sơ Ảnh mở miệng.

Hứa Uyển Đình không dám tin tưởng chuyện như vậy, hít mũi một cái: "Hổ dữ không ăn thịt con!"

Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Sơ Ảnh im lặng, không biết nên phản bác câu nói này thế nào.

"Cho nên, dù đã bỏ Hứa Mặc ở trại trẻ mồ côi, nhưng bà ấy vẫn đón hắn trở về, thái độ chẳng có gì thay đổi, cũng là vì tra tấn hắn sao?" Ngón tay Hứa Sơ Ảnh lạnh ngắt.

Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ vẫn không dám tin có chuyện như vậy, đều không nói gì.

Qua nửa ngày, Hứa Tuyết Tuệ mới sâu xa nói: "Lúc Hứa Mặc về nhà, hắn vô cùng vui sướng!"

"Ta biết hắn rất vui sướng!" Hứa Sơ Ảnh nói: "Lúc trước là ta dẫn hắn đi xem mọi nơi trong nhà, giới thiệu đủ thứ! Thế nên trước kia gặp chuyện gì hắn cũng kể với ta!"

"Nhưng không còn nữa! Sau này sẽ không còn nữa!" Hốc mắt Hứa Tuyết Tuệ lại đỏ lên, khóc hu hu mấy tiếng, dường như cảm thấy ảo não không thôi.

Hứa Sơ Ảnh hồi tưởng chuyện quá khứ, trong lòng cũng toát ra bi thương nồng đậm.

Chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Hứa vậy?

Trước kia Hứa Sơ Ảnh chỉ cảm thấy Tạ Băng Diễm cố chấp, hà khắc, nhưng lại không ngờ bà ta sẽ ngoan độc đến thế.

Nếu thật sự là bà ta đầu độc, chuyện này quá đáng sợ.

"Chúng ta đều có lỗi với hắn! Chúng ta đều đáng chết! Oa!" Hứa Uyển Đình cũng khóc lên, giống như không kìm nén nổi nữa. ...

Bên kia, Hứa Tuấn Triết cũng cảm thấy kinh hoàng trước hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Hứa.

Dạo này áp lực trong nhà họ Hứa vô cùng kinh khủng. Cậu ta vốn định đi an ủi Tạ Băng Diễm, thể hiện lòng hiếu thảo nhưng lại bị từ chối.

Tạ Băng Diễm không cho cậu ta vào.

Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra, khiến Hứa Tuấn Triết không biết phải làm thế nào.

Mười tám năm trước, chính tay Tạ Băng Diễm đã bỏ rơi Hứa Mặc!

Nếu chuyện này là thật, Hứa Tuấn Triết có ý nghĩa gì với nhà họ Hứa? Bỗng nhiên cậu ta không dám nghĩ tới chuyện như vậy.

Thật ra rất lâu trước đó, cậu ta đã biết mình chỉ là vật thay thế, không phải con đẻ, chỉ là được nhận nuôi mà thôi, nhưng Hứa Tuấn Triết chưa từng coi bản thân mình thành người ngoài.

Trong lòng cậu ta, nhà họ Hứa chính là nhà mình, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh chính là bố mẹ mình, không ai có thể thay thế.

Nhưng bây giờ, sự thật rành rành trước mặt, cậu ta không phải vật thay thế, thằng con đẻ kia cũng không phải vô duyên vô cớ bị lạc mất, mà là chính tay Tạ Băng Diễm vứt bỏ hắn.

Mười tám năm qua, Tạ Băng Diễm vẫn luôn biết con trai ruột mình đang ở đó, đồng thời bốn năm trước đón hắn trở vê nhà họ Hứa.

Bỗng nhiên Hứa Tuấn Triết không thể xác định được vị trí của mình trong nhà họ Hứa.

Chỉ cảm thấy nếu suy nghĩ sâu xa hơn, chân tướng sẽ vô cùng vô cùng đáng sợ.

"Vì sao lại thế này? Tạ Băng Diễm... Vì sao bà ta phải làm như vậy?" Trong lòng Hứa Tuấn Triết thấp thỏm lo âu, không hiểu rốt cuộc Tạ Băng Diễm nghĩ gì trong đầu. ....

"Ta nói này! Cho dù Hứa Mặc không trở về nhà thì sao? Ta cảm thấy hắn chuyển hộ khẩu ra ngoài cũng rất tốt mà! Vì sao không cho hắn chuyển?"

Trong phòng khách, Hứa Mạn Ny và Hứa Phán Đễ đang ăn trái cây, thảnh thơi nhìn mấy người Hứa Uyển Đình nói.

Bây giờ cả nhà họ Hứa, cũng chỉ có hai người bọn họ là tương đối bình tĩnh thoải mái.

"Hứa Mạn Ny?" Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Chị cả! Ngươi cũng thấy đấy! Hứa Mặc hoàn toàn không phù hợp với nhà họ Hứa chúng ta, trên người hắn nhiều thói hư tật xấu như vậy, đối lập với chúng ta hoàn toàn! Ta không hiểu vì sao phải giữ hắn lại? Không phải chính bản thân hắn muốn chuyển đi sao? Ta cảm thấy không tệ chút nào!" Hứa Mạn Ny khó hiểu nói.
Bình Luận (0)
Comment