Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 179 - Chương 179: Ta Không Muốn Bỏ Rơi Hắn! (1)

Chương 179: Ta không muốn bỏ rơi hắn! (1) Chương 179: Ta không muốn bỏ rơi hắn! (1)Chương 179: Ta không muốn bỏ rơi hắn! (1)

"Ta cũng đồng ý với chị ba! Hắn tưởng mình giỏi giang trâu bò lắm chắc, còn lái Rolls-Royce về khoe khoang, rõ ràng là muốn để chúng ta nhìn xem! Nếu hắn đã tài giỏi như vậy, rời khỏi nhà chúng ta cũng có sao đâu!" Hứa Phán Đễ nói xen vào.

Hứa Uyển Đình cả giận nói: "Hai người các ngươi câm miệng cho ta! Từ khi nào có chỗ cho hai ngươi nói leo?”

"Chị cả, bộ ta nói sai hả! Chuyện này có gì mà phải do dự?" Hứa Mạn Ny kiên trì nói.

"Chị ba, lúc này Hứa Mặc không thể rời khỏi nhà họ Hứa! Nếu hắn rời khỏi nhà họ Hứa, tương lai nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hứa Sơ Ảnh cau mày nói.

"Tương lai nhà họ Hứa? Không phải vẫn còn ngươi và ta sao? Không phải vẫn còn chị cả sao? Tương lai nhà họ Hứa xảy ra chuyện gì được chứ?" Hứa Mạn Ny khinh thường nói, vô cùng bất mãn với Hứa Mặc.

"Còn cả Tuấn Triết nữa! Dù có chuyện gì xảy ra, Tuấn Triết vẫn có thể kế thừa gia sản, cần Hứa Mặc để làm gì? Hắn hoàn toàn không phải người cùng thế giới với chúng ta!" Hứa Phán Đễ cũng mở miệng.

"Hứa Mạn Ny, ngươi có biết tình cảnh bây giờ là gì không?" Hứa Uyển Đình nhất thời nổi nóng.

"Ta biết! Không phải ta đã nói rồi sao? Là chính hắn muốn chuyển đi! Đâu phải chúng ta ép hắn!" Hứa Mạn Ny bĩu môi, vẻ mặt không thèm để ý.

"Không phải chúng ta ép hắn? Không phải Hứa Mạn Ny ngươi ép hắn? Hứa Mạn Ny, ngươi dám nói ngươi không ép hắn?" Hứa Uyển Đình tức giận nhìn đăm đăm vào Hứa Mạn Ny.

"Ta không ép hắn thật mà! Là chính hắn lựa chọn!" Hứa Mạn Ny vội vàng ngụy biện.

"Ngươi không ép hắn? Hứa Mạn Ny, chuyện thành ra nông nỗi này, ngươi còn dám nói như vậy! Ta không biết có phải lương tâm của ngươi ném cho chó ăn rồi không! Chưa nói đến chuyện khác, năm ngoái nhà chúng ta đi du lịch, có phải chính ngươi đã giấu điện thoại di động của hắn không? Ngươi muốn bỏ rơi hắn chứ gì?" Hứa Uyển Đình cả giận nói.

Hứa Mạn Ny sững sờ, há hốc mồm ngây dại.

"Cãi đi! Hứa Mạn Ny! Những chuyện ngươi làm ra còn nhiều nữa, ta chưa tính sổ từng chuyện một với ngươi đâu! Bây giờ ngươi còn dám nói không ép hắn?" Hứa Uyển Đình đỏ mắt.

"Ta, ta không muốn bỏ rơi hắn, ta chỉ... Đùa tí thôi mà!" Hứa Mạn Ny bối rối, thấy Hứa Uyển Đình phẫn nộ, âm thanh càng nói càng nhỏ.

"Đùa là có thể giấu điện thoại của hắn, bỏ mặc hắn đi bộ trên đường cao tốc hơn mười mấy tiếng đồng hồ à! Khoảng cách xa xôi ngàn dặm như thế, tưởng đùa cợt là có thể giấu đồ của hắn, bỏ rơi hắn bên ngoài sao? Hứa Mạn Ny, ngươi có biết nhục không hả!" Hứa Uyển Đình càng ngày càng bực dọc với Hứa Mạn Ny.

Hứa Mạn Ny thấy vậy, nhất thời không dám nói tiếp, vẻ mặt bối rối lại có chút oan ức.

Hứa Phán Đễ vội vàng nói: "Chị cả, trước kia mọi người đâu có vậy? Mọi người đứng về phía Hứa Mặc... Từ khi nào?”

Nói đến đây, Hứa Uyển Đình cảm thấy vô cùng đau lòng, bi thương nói: "Đúng thế! Trước kia chúng ta đều như vậy! Cho nên, vì sao không phải chúng ta ép hắn? Chính chúng ta là người đã dồn hắn vào bước đường cùng!"

Hứa Phán Đễ nhíu mày: "Ta cảm thấy chị ba nói có lý mà! Đâu phải nhà chúng ta không còn ai, người kế nghiệp, chị cả có thể, chị hai cũng có thể, Tuấn Triết cũng vậy! Vì sao phải là Hứa Mặc?”

Hứa Uyển Đình không nói gì, lặng lẽ rơi lệ.

Hứa Tuyết Tuệ mở miệng: "Em tư, Hứa Mặc là em trai của chúng ta, em trai ruột thịt đấy!"

"Ta biết là ruột thịt, nhưng ruột thịt thì sao chứ...' Hứa Phán Đễ thấy Hứa Tuyết Tuệ hung hăng nhìn mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, bỗng nhiên không dám nói tiếp.

"Hứa Mặc bị bỏ rơi bên ngoài mười bốn năm, những năm đó, hắn vẫn luôn phải lăn lộn trong trại trẻ mồ côi! Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trước kia phải lao lực không ngừng để trang trải cuộc sống! Bốn năm trước tuy đã trở về nhà họ Hứa chúng ta, nhưng hoàn cảnh cũng chẳng khá hơn là bao, gần như không có gì thay đổi so với cuộc sống khi trước!"

Hứa Tuyết Tuệ đỏ mắt mở miệng, nghiến răng nghiến lợi: 'Mà ngươi, Hứa Phán Đễ, lúc còn nhỏ ngươi đang làm gì? Cơm ngon áo đẹp, muốn gì được nấy! Dựa vào đâu không phải ngươi mà lại là hắn?”

Hứa Phán Đễ ngạc nhiên, không khỏi ngây dại.

"Ngươi không nói gì không ai bảo ngươi câm! Đã đến lúc này, ngươi còn dám ở đây buông lời xỉa xói!" Hứa Tuyết Tuệ hít mũi, cảm thấy nước mắt chảy xuống.

Hứa Phán Đễ thấy vậy, bỗng nhiên không dám nói tiếp nữa, trong lòng cô ta vẫn không thể nào tán thành chuyện như vậy.

Đương nhiên Hứa Tuyết Tuệ cũng chẳng có cách nào thuyết phục cô ta, cô ta cũng là kẻ mang hiềm nghi đầu độc, sau này cần phải điều tra rõ ràng.

"Bất kể thế nào? Hứa Mặc vẫn là em trai ruột thịt của chúng ta! Cho nên chuyện chuyển hộ khẩu, rời khỏi nhà, ta cũng không đồng ý!" Sau cùng, Hứa Sơ Ảnh nói.
Bình Luận (0)
Comment