Chương 181: Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta (1)
Chương 181: Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta (1)Chương 181: Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta (1)
Lần này đến trường, sẽ có rất nhiều người tiễn cậu ta.
"Con cả, bây giờ vẫn chưa hỏi thăm được Hứa Mặc báo danh trường nào à?" Thấy Hứa Tuấn Triết bận rộn, dường như Hứa Đức Minh nhớ ra điều gì, mở miệng hỏi Hứa Uyển Đình.
"Chưa ạ!" Hứa Uyển Đình đáp.
"Mấy đứa khác thì sao? Các ngươi cũng không biết?" Hứa Đức Minh nhìn mấy cô con gái.
"Không biết ạt"
Mấy đứa con gái đều lắc đầu!
".." Hứa Đức Minh lập tức như già đi mười mấy tuổi, có chút bất lực: "Được rồi! Ta hiểu rồi!"
Mấy ngày nay, đúng là Hứa Đức Minh già đi trông thấy.
Không chỉ mình ông ta, ngay cả Tạ Băng Diễm cũng vậy.
Tóc đã có vài sợi bạc, trông vô cùng uể oải thiếu sức sống!
Hứa Đức Minh gọi thư ký tới, bảo người đó đến trường trung học số 27 điều tra xem Hứa Mặc báo danh trường nào.
Tuy rằng khả năng cao là Hứa Mặc sẽ không cho phép bọn họ tiễn, nhưng ít nhất phải biết hắn học ở đâu!
Nhắc mới nhớ, mọi chuyện ở nhà luôn rất kỳ lạ.
Đúng là trước kia ông ta tương đối bận rộn, ngày nào cũng cắm đầu vào chuyện của công ty, bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quản chuyện trong nhà.
Ông ta đã sớm thỏa thuận ba điều với Tạ Băng Diễm, Tạ Băng Diễm quán xuyến chuyện trong nhà, ông ta không tham dự, ông ta chỉ cần quản lý tốt chuyện bên ngoài là được, thế nên ông ta không hiểu quá nhiều chuyện trong nhà.
Xét theo những gì Hứa Mặc nói, Tạ Băng Diễm hoàn toàn đang có hành vi ngược đãi hắn.
Bây giờ e rằng mấy người Hứa Uyển Đình, Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Mạn Ny cũng có một tay trong đó.
"Con cả, lát nữa bố con ta nói chuyện chút!" Hứa Đức Minh bỗng nhiên nói với Hứa Uyển Đình.
"Dạ!" Hứa Uyển Đình gật đầu.
"Con năm! Ngươi cũng đến đây đi!" Hứa Đức Minh nhìn Hứa Sơ Ảnh.
Hứa Sơ Ảnh liếc nhìn mọi người một cái, cũng vội vàng gật đầu đi theo ông ta.
Ngày mai Hứa Tuấn Triết phải đến Thanh Bắc, có thể Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh sẽ đi tiễn hắn, mặt khác, công ty Hứa Uyển Đình cũng có việc cần làm ở Thủ Đô, thế nên chị ta cũng phải cùng đi.
Trước khi đi, mọi chuyện ở thành phố Hạ Hải cần phải được làm rõ.
Ba người cùng đi ra vườn hoa sau nhà.
Ở đây có một ao cá với rất nhiều cá chép lớn bơi lội xung quanh.
Nhớ lại lúc Hứa Mặc còn ở nhà, hắn thường xuyên thích chạy đến đây xem cá hoặc cho cá ăn, nằm sấp trên tảng đá ngắm nghía cả ngày. Bây giờ tảng đá vẫn còn đó, nhưng người đã không còn.
Hứa Đức Minh nhặt một ít thức ăn cho cá ở gần đó cho con cá chép lớn ăn, thấy Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh đi tới, ông ta chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi!"
Hứa Uyển Đình nhìn thoáng qua Hứa Sơ Ảnh, ngồi xuống.
Ba ngày trước, Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm ầm ï một trận, đối chọi vô cùng gay gắt, nhưng Tạ Băng Diễm không chịu thua thiệt, khiến cho Hứa Đức Minh tâm phiền ý loạn.
Ông ta không ngờ chuyện sẽ ra nông nỗi này.
"Chuyện ở nhà liên quan đến Hứa Mặc, hai người các ngươi biết bao nhiêu?" Hứa Đức Minh nhìn hai cô con gái, hỏi.
"Rất nhiều!" Hứa Uyển Đình nói.
"Từ khi hắn về nhà đã thế này rồi sao?" Hứa Đức Minh hỏi tiếp.
"Lúc mới trở về nhà hắn rất vui vẻ, ta đưa hắn đi dạo khắp nơi, nhưng chẳng mấy chốc đã dần thay đổi! Chuyện này đều tại ta, ta không nhận ra được Hứa Mặc không giống những người khác!" Hứa Sơ Ảnh nói.
"Còn ta nhận ra, chỉ là không muốn thừa nhận!" Hứa Uyển Đình nói: "Ta gọi bảo vệ đuổi đánh hắn, lôi hắn ra khỏi công ty!"
Hứa Đức Minh nhíu mày.
"Bố! Rốt cuộc mẹ sao vậy? Vì sao bà ấy phải làm như vậy?" Hứa Uyển Đình đỏ mắt nhìn Hứa Đức Minh.
Hứa Đức Minh nghe xong, lắc đầu: "Bà ấy không chịu nói, nhưng chắc hẳn là để trả đũa ta chuyện mười tám năm trước! Còn rốt cuộc là vì chuyện gì, ta tạm thời không biết!"
"Có phải trong nhà vẫn luôn ép buộc mẹ sinh con không? Ta nhớ năm đó mẹ mất rất nhiều máu!" Hứa Sơ Ảnh nói.
Hứa Đức Minh gật đầu: "Năm đó quả thật mấy người lớn trong nhà đều như vậy! Chưa nói đến nhà họ Hứa chúng ta, nhà họ Tạ cũng gần giống như thế! Lúc bà ấy về thăm nhà họ Tạ, cũng từng nghe bố mẹ ở nhà họ Tạ dặn dò, đàn ông mới có thể kế thừa gia nghiệp!"
"Chỉ vì điều này mà bỏ rơi Hứa Mặc sao?"
Hứa Đức Minh lắc đầu: "Khả năng vẫn còn nguyên nhân nào đó mà ta tạm thời chưa biết! Tuy mẹ các ngươi mạnh miệng vậy thôi, nhưng bà ấy đã vô cùng hối hận rồi!"
Hứa Uyển Đình không nói gì.
Mấy ngày nay đúng là trạng thái của Tạ Băng Diễm có gì đó sai sai, dường như cả ngày đều ngây người ở trong phòng không bước chân ra khỏi cửa, người ngợm ốm yếu, gầy hốc hác đi, trông vô cùng tiều tụy, dường như chỉ trong một đêm đã già đi mười mấy tuổi, nếp nhăn hẳn sâu trên khuôn mặt.
Trước kia Tạ Băng Diễm luôn cẩn thận tỉ mỉ, ưu nhã, nghiêm túc, cẩn trọng, luôn ăn mặc theo kiểu quý bà giàu có, làm sao có thể khiến mình biến thành bộ dạng này?
Hôm qua Hứa Uyển Đình vào nhìn thoáng qua, giật mình đến nỗi kêu lên!