Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ? (Bản Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Hắn Hoàn Toàn Không Muốn Nhận Ta (2)

Chương 182: Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta (2) Chương 182: Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta (2)Chương 182: Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta (2)

"Mẹ không sao chứ?" Hứa Uyển Đình vội vàng hỏi.

"Bà ấy không sao đâu! Để bà ấy nằm yên mấy ngày là được rồi! Chuyện của bà ấy còn chưa được làm sáng tỏ đâu!" Hứa Đức Minh nói: "Thay vì lo lắng cho bà ấy, ta lo lắng cho Hứa Mặc hơn! Các ngươi ai có thể liên lạc với hắn?"

Hứa Uyển Đình và Hứa Sơ Ảnh nghe xong, lắc đầu.

"Mấy người chị gái các ngươi... Không một ai có thể xử lý vấn đề này sao? Chẳng đứa nào có thông tin liên lạc của hắn? Đã bốn năm rồi, các ngươi đang làm cái gì vậy?" Hứa Đức Minh có chút tức giận.

"Ta có lỗi với hắn!"

Hứa Uyển Đình khóc ròng nói: "Ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn, ngươi không biết đâu, trước kia hắn rất sùng bái ta, nhưng bây giờ đã không còn nữa! Hắn hoàn toàn không muốn nhận ta!"

Mắt Hứa Sơ Ảnh cũng đỏ lên: "Chắc hẳn bà viện trưởng Đường có thể liên lạc với hắn! Còn có Khương Phinh Đình ở nhà họ Khương nữa, nói không chừng cô ấy cũng có thông tin liên lạc của hắn, ta về bệnh viện hỏi một chút!"

"Mau xem có thể liên lạc không đi!" Hứa Đức Minh thấy Hứa Uyển Đình khóc lóc, chỉ cảm thấy càng thêm tâm phiền ý loạn.

Ba người trò chuyện trong chốc lát, tóm lại Hứa Đức Minh cũng nắm được đại khái tình cảnh của Hứa Mặc ở nhà họ Hứa.

Quả thật Tạ Băng Diễm hà khắc giống như ma quỷ, không biết bà ta mang tâm lý gì mà trả thù Hứa Mặc và ông ta như vậy.

Tạm thời Hứa Đức Minh không muốn truy cứu chuyện này, trước đưa Hứa Tuấn Triết đến đại học Thanh Bắc báo danh đã rồi tính.

Vé máy bay đã chuẩn bị xong, mấy người cùng đi.

Hứa Tuấn Triết có vẻ rất vui mừng, vừa nói vừa cười với mấy người Hứa Mạn Ny, Hứa Mạn Ny cũng đi tiễn cậu ta.

Lúc này, ngay cả Tạ Băng Diễm đang nằm lì trên giường mấy ngày cũng sắm sửa quần áo đi ra ngoài.

Bà ta trang điểm rất đậm, nhằm che giấu vẻ tiều tụy trên gương mặt, nhưng Hứa Uyển Đình vẫn nhìn ra, trên đầu bà ta càng ngày càng nhiều tóc bạc.

"Bốt! Tra được rồi, Hứa Mặc cũng học ở đại học Thanh Bắc!"

"Cũng học ở Thanh Bắc?”

"Vâng!"

"Thế thì tốt rồi!"

Biết được Hứa Mặc học đại học ở đâu, Hứa Đức Minh có chút phấn khởi, đều học ở Thanh Bắc là tốt nhất, đỡ phải đi lại nhiều.

"Trước đừng nói cho mẹ các ngươi! Không lại khiến bà ấy nổi điên!"

"Tình trạng gần đây của mẹ..." Hứa Uyển Đình có chút bận tâm. Hứa Đức Minh hừ lạnh: "Không cần lo cho bà ấy! Tạm thời chưa chết được đâu! Chính bà ấy tạo nghiệt thì phải tự mình gánh chịu! Bây giờ ta muốn xem xem bà ấy giải thích với mọi người trong nhà thế nào, giải thích với Hứa Mặc ra làm sao!"

Hứa Uyển Đình nghe vậy, nhất thời cảm thấy chuyện này khó mà giải quyết được.

Hứa Mặc đã biết chính Tạ Băng Diễm là người bỏ rơi mình, đồng thời ngược đãi hắn trắng trợn, chỉ sợ hắn sẽ tuyệt đối không tha thứ cho Tạ Băng Diễm.

Hứa Mặc vốn đã rất tức giận vì lần này không thể chuyển hộ khẩu, nói không chừng sểnh ra là sẽ trả thù nhà họ Hứa, muốn nhà họ Hứa phải sám hối vì những tội nghiệt bọn họ đã gây ra trong mấy năm qua.

Bất kể là Tạ Băng Diễm hay chị ta, chỉ sợ đều không trốn thoát khỏi sự trả thù.

Hứa Uyển Đình không sợ Hứa Mặc sẽ làm thương tổn tới mình, chỉ có điều trong lòng chị ta rất thương tâm, chị ta tỉnh ngộ quá muộn, cho nên tổn thương mà chị ta gây ra cho hắn đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi.

"Ta cũng nghiệp chướng nặng nề, chị cả như mẹ, nếu như ta để tâm một chút, có lẽ đã không như vậy! Bốn năm qua xảy ra quá nhiều chuyện. Ta thật có lỗi với Hứa Mặc!" Hứa Uyển Đình nói xong lại bật khóc.

Hứa Đức Minh nhìn chị ta một cái, không nói gì.

"Mang túi sách ra đây! Cả quần áo nữa!"

"Còn có giày thể thao, điện thoại di động!"

"Mũ mão, mang hết những thứ cần thiết đi!"

Tạ Băng Diễm giúp Hứa Tuấn Triết kiểm tra hành lý, ấm giọng căn dặn, vô cùng tỉnh tế tỉ mỉ.

Trông bà ta vẫn giống như trước đây, ngoại trừ mái tóc hoa râm thì chẳng có gì khác biệt.

Trong lòng Hứa Tuấn Triết cảm thấy quái lạ, nghe bà ta nói vậy, vội vàng cười nói: "Mẹ, ta chuẩn bị xong hết rồi! Không quên thứ gì đâu!”

"Tốt tốt tốt! Không quên gì là được!" Mặt mũi Tạ Băng Diễm tràn đầy hiên hòa cười nói.

Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Băng Diễm, Hứa Tuấn Triết đột nhiên cảm thấy kinh hãi.

Cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Hứa lúc này.

"Có điều..." Hứa Tuấn Triết trở nên tàn độc: "Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp đoạt đồ của ta! Tuyệt đối không cho phép! Bây giờ Hứa Mặc rời đi, thế thì càng tốt!"

Hứa Đức Minh nhìn ra, Tạ Băng Diễm đang thể hiện cho ông ta thấy.

Thương yêu con nuôi cũng là để cho ông ta xem, dường như cũng là để trả thù ông tal

Hứa Đức Minh chỉ cảm thấy đau đầu, không muốn để ý đến con mụ điên này.

Cả đoàn người nhanh chóng lên máy bay, bay thẳng tới Thủ Đôi!
Bình Luận (0)
Comment